Mục lục
Tổng tài hỏi vợ: bánh bao làm mai (daddy tổng tài)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì để cho Hỏa Hỏa có thể yên tâm dưỡng bệnh, sáng sớm Tịch Phong Hàn lại bảo Trì Dương đi tới chỗ đó thu dọn nhà cửa, những đồ lớn như giường, sô pha thì không động tới, còn lại đều đổi thành cái mới. Đồng thời, sau đó còn phải đưa tới một tủ quần áo. Tới buổi tối, mọi chuyện đã được giải quyết xong.

Trì Dương làm việc vẫn rất nhanh. Tịch Phong Hàn bảo anh chụp một vài bức ảnh để đưa cho Hỏa Hỏa xem, sau khi Hỏa Hỏa xem xong lại cảm thấy rất thoả mãn, cô đã không chờ đợi được muốn đi qua đó.

Vào khoảng sáu giờ tối, xe của Tịch Phong Hàn tiến vào trong sân, Trì Dương bảo đám vệ sĩ chú ý tới công tác phòng vệ, tăng mức độ cảnh giới lên cao nhất.

Tịch Phong Hàn gọi hai cô phục vụ quen thuộc từ phủ Tổng thống qua, chuyên môn chú ý tới vấn đề ăn uống và cuộc sống hàng ngày của Hỏa Hỏa.

Khi Tịch Phong Hàn đẩy xe cho Hỏa Hỏa đi dạo trong vườn hoa, Hỏa Hỏa cuối cùng đã không còn căng thẳng nữa, cô cảm thấy thư giãn, thậm chí thích ánh đèn rực rỡ ở đây, thích cảm giác yên tĩnh của chỗ này.

Cảm giác tự do không có ràng buộc gì, giống như mình và hắn chính là một gia đình nhỏ vậy.

“Bây giờ em có vui không? Sẽ không cảm thấy buồn bực nữa chứ?” Tịch Phong Hàn cúi người xuống quan sát cô.

Hỏa Hỏa ngẩng đầu, cong môi cười nói. “Vâng! Rất thư giãn, rất thoải mái.”

Tịch Phong Hàn bị nụ cười của cô thu hút, hắn không khỏi ghé sát lại gần cô, đôi môi mỏng chạm nhẹ vào môi cô, ở trong vườn hoa buổi tối, trình diễn một cảnh hôn nhẹ.

Hỏa Hỏa cũng hưởng thụ cảm giác khi hôn hắn, chẳng qua mỗi lần hôn xong, cô đều cảm giác toàn thân mình nóng lên, trong thân thể lại trống không vô cùng.

“Anh không thể cho em, vậy tại sao còn muốn khiêu khích em như vậy chứ?” Hỏa Hỏa oán giận một tiếng.

Tịch Phong Hàn khẽ cười. “Ai bảo em xinh đẹp như vậy? Luôn có thể làm cho anh không nhịn được mà muốn hôn em?”

Những lời này vẫn làm cho Hỏa Hỏa cảm giác hưởng thụ, cô cúi đầu cười. “Em có xinh đẹp như anh nói sao?” “Ở trong mắt anh, em là người con gái đẹp nhất.” Tịch Phong Hàn khen cô rồi đẩy chiếc xe của cô tiếp tục đi về phía trước, gió đêm khẽ thổi qua, khi đi vào trong hành lang bên cạnh, chỉ thấy cả tòa nhà lộ ra cảm giác cổ xưa nhưng không mất đi cảm giác thú vị, trang thiết bị với màu sắc ấm áp và chậu hoa nhỏ nhắn đặt trong góc tường, còn có những con rối nhỏ, vòng thủy tinh, tất cả những điều này đều khiến Hỏa Hỏa rất thích.


“Em có thích không? Nếu như thấy thiếu cái gì, em cứ nói cho anh biết, anh sẽ lập tức sai người mua về cho em.” Tịch Phong Hàn nhìn cô hỏi.

“Không cần, em rất thích!” Hỏa Hỏa lắc đầu, cô không muốn làm phiền hắn và cả người trợ lý kia nữa.

“Tối nay anh sẽ ngủ ở đây!” Tịch Phong Hàn đột nhiên nói.

Hỏa Hỏa mím môi cười, bây giờ cô đã quen với sự hiện hữu của hắn, hình như buổi tối không có hắn, cô đều sẽ mất ngủ.

“Ừ! Chỉ cần không ảnh hưởng với công việc của anh là được rồi.”

“Không đâu! Ở đây chỉ cách chỗ của anh có mười mấy phút đi đường!” Tịch Phong Hàn an ủi cô một tiếng lại giục cô đi vào đại sảnh, hắn đích thân pha một chén trà xanh cho cô uống.

“Ngay cả loại trà em thích nhất, anh cũng mang tới đây sao?” Hỏa Hỏa nhìn thấy hắn pha trà, chỉ ngửi mùi thơm cô cũng biết đó là loại trà cô thích uống.

Tịch Phong Hàn khẽ cười nói. “Em thích gì, anh đều ghi nhớ ở trong lòng.”

Bây giờ, người đàn ông luôn tìm cơ hội tỏ tình với cô, cô mím môi cười. “Ừ!”

Hôm nay Tịch Phong Hàn vừa có việc đột xuất, hắn còn chưa nói cho cô biết hai ngày nữa hắn phải đi ra nước ngoài phỏng vấn. Lúc này, hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô nói. “Hỏa Hỏa, hai ngày nữa anh có việc phải đi ra nước ngoài, đến lúc đó, anh sẽ bảo người phục vụ chăm sóc thật tốt cho em.”

“Anh không cần lo lắng cho em, anh cứ đi đi! Em ở một mình cũng không sao mà!” Hỏa Hỏa cười, không muốn để hắn phải lo lắng cho cô.

Tịch Phong Hàn khẽ chỉnh lại lọn tóc cho cô, hắn cảm giác cô thật ngoan ngoãn và dịu dàng, cô gái giống như một con sư tử, mà bây giờ ở trước mặt hắn, cô lại biến thành con mèo ngoan dễ bảo như vậy làm trong lòng hắn rung động.

Nếu cô có thể vì hắn mà thay đổi một chút thì hắn bằng lòng vì cô bỏ ra tất cả.

Buổi tối, Tịch Phong Hàn ngủ lại ở đây, trong buổi tối mùa đông giá rét như vậy, hắn trở thành lò sưởi cho Hỏa Hỏa ôm.

Tịch Phong Hàn lại ngủ khá muộn, bởi vì hắn còn có quá nhiều chuyện cần phải lo lắng, đặc biệt là chuyện liên quan tới cô. Có phải Locke đã chuẩn bị đối phó với cô hay không?

Sáng sớm, chiếc xe của Tịch phu nhân đi tới cửa phủ Tổng thống của Tịch Phong Hàn.

“Phu nhân đã tới!”

“Ừ! Tổng Thống đã dậy chưa?” Tịch phu nhân cười hỏi, bà muốn tới ăn sáng cùng con trai.

“Tổng Thống không ở trong phủ Tổng thống.” Người giúp việc không dám lừa bà.

Tịch phu nhân đang tươi cười chợt sợ hãi run rẩy. “Cái gì? Cô nói con trai của tôi không ở trong phủ Tổng thống sao? Vậy nó đang ở đâu?”

“Cái này. . . chúng tôi cũng không biết.” Người giúp việc cũng không dám nói loạn về ngài Tổng Thống.

Tịch phu nhân thấy bộ dạng các cô lúng túng, bà lập tức giật mình. Chẳng lẽ trong cuộc sống của con trai mình có chuyện gì bí mật không thể cho người khác biết sao? Tịch phu nhân không khỏi lo lắng, hy vọng con trai bà không gây ra chuyện gì.

Tuy con trai bà đã ba mươi tuổi, nhưng sau khi hắn và Dương Vân Nhược kết hôn cũng chưa có quan hệ vợ chồng gì, chẳng lẽ con trai bà không chịu nổi cô đơn, ở bên ngoài đã có người phụ nữ khác sao?

Sắc mặt Tịch phu nhân trầm xuống, bà cầm điện thoại di động lên, lại bấm số gọi cho Trì Dương, lúc này Trì Dương mới ra khỏi nhà, đang đi tới phủ Tổng thống.

“Alo, phu nhân! Bà có chuyện gì sao?” Trì Dương cẩn thận hỏi.

“Trì Dương, tôi hỏi cậu, con trai của tôi bây giờ ngủ ở đâu? Ngủ với người nào hả?” Tịch phu nhân trực tiếp hỏi.

Trì Dương nghe vậy thì trực tiếp giật mình, sao Tịch phu nhân lại hỏi chuyện này? “Ơ. . . cái này. . . tôi. . .”

“Trì Dương, cậu đừng che giấu nữa, tất cả chuyện riêng tư của con trai tôi đều do cậu tới xử lý, nếu cậu không biết nó ở đâu thì còn ai biết nữa? Cậu mau nói cho tôi biết đi.” Tịch phu nhân hừ một tiếng, lấy ra uy nghiêm của công chúa nói.

“Tổng Thống bây giờ đang ở trong trạch viện cách phủ Tổng thống không xa!”

“Nó ở một mình sao?”

“Ngài ấy. . . và bạn gái của ngài ấy.”

“Con trai của tôi có bạn gái?” Tịch phu nhân lập tức vui mừng, “Nó thật sự có bạn gái sao? Hơn nữa còn ở cùng à? Đó là thiên kim tiểu thư nhà ai vậy?”

“Ơ! Tôi cũng không rõ lắm.”

“Thôi đi, cậu cứ trực tiếp nói cho tôi biết trạch viện đó là chỗ nào! Tôi tự mình đi tìm cũng được.” Tịch phu nhân thật sự muốn xem thử bạn gái của con mình thế nào!

“Tôi phải gọi điện thoại cho Tổng Thống đã, phu nhân, tôi sẽ lập tức gọi lại cho ngài.” Trì Dương nói xong thì cúp điện thoại.

Tịch phu nhân khẽ nhíu mày.

Sao vậy? Lẽ nào bạn gái của con mình có vấn đề gì mới cần Trì Dương len lén báo tin như vậy sao?

Quả nhiên, sau khi Trì Dương cúp điện thoại của Tịch phu nhân xong thì lập tức gọi điện thoại cho Tịch Phong Hàn, lúc này Tịch Phong Hàn cũng đã rời khỏi giường, hắn để điện thoại ở trên bàn, khi hắn chuẩn bị rời đi lại nghe thấy điện thoại rung lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK