Mục lục
Tổng tài hỏi vợ: bánh bao làm mai (daddy tổng tài)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cung Dạ Tiêu cầm hết đồ đạc để cô có thể xuất trận nhẹ nhàng, Trình Li Nguyệt chỉ đeo một cái túi nhỏ, ở trong chứa nước và lương khô.
Cung Dạ Tiêu thân thể cao lớn tráng kiện, bộ dáng đeo balo leo núi đẹp trai ngời ngời, rất có phong thái của một người chuyên đi du lịch.
Hai người đi vào con đường dẫn lên núi, còn phải đi qua một khe đá, do có nhiều người đi nên đã mở ra thành một con đường nho nhỏ giúp người dễ dàng vượt qua. Cung Dạ Tiêu chân dài nhẹ nhàng bước tới, theo sau hắn, bóng dáng bé nhỏ của Trình Li Nguyệt có chút vất vả, có điều, mỗi lần dẫm lên một tảng đá, người đàn ông lại đưa tay kéo cô qua.
"He he..." Trình Li Nguyệt phát ra tiếng cười vui sướng, vì hòn đá nhỏ, mỗi lần cô đều phải ôm chặt lấy hắn thì cả hai người mới có thể cùng đứng lên.
Nhìn thấy đoạn đằng trước có thể đi qua dễ dàng, Trình Li Nguyệt lập tức buông tay hắn ra, "Tự em đi qua được."
"Cẩn thận một chút." Ánh mắt Cung Dạ Tiêu dán chặt vào cô, ánh mắt ấy giống như nhìn con của hắn, lộ rõ sự chăm chú.
Trình Li Nguyệt nhẹ nhàng đi qua, Cung Dạ Tiêu theo ngay sau lưng, tới dưới chân núi lại gặp được một đoàn người trẻ tuổi. Có điều, hôm nay mục tiêu của bọn họ là đỉnh núi, Cung Dạ Tiêu chọn một vị trí có thể leo lên dễ nhất, một con đường chỉ có hai người họ.
Hai người giấu đống đồ đạc đi, gọn gàng lên đường, Trình Li Nguyệt mang giày đi trong tuyết, nhẹ nhàng mà bắt đầu leo lên phía trên. Thân thể cao lớn của Cung Dạ Tiêu theo sau cách cô một đoạn để có thể bảo vệ được cô tốt hơn.
Lần đi du lịch này vốn chỉ là để khiến cô vui.
Mới leo được chưa đầy năm mươi mét, Trình Li Nguyệt đã thở hổn hển rồi. Cô chống eo, nhìn xuống đoạn đường vừa leo được, có chút không thể tin nổi, "Sao mới được.... mới được có một đoạn vậy?"
Cung Dạ Tiêu khích lệ cô: "Cố lên, em làm được mà."
"Tất... Tất nhiên là em làm được rồi!" Trình Li Nguyệt bị hắn kích một cái, lại lặng lẽ leo lên, Cung Dạ Tiêu theo sau cô mặt không đỏ thở không gấp, vẻ mặt ung dung như đang đi bộ trên đường bằng phẳng vậy.
Trình Li Nguyệt lại dốc hết sức cuối cùng leo được thêm một trăm mét nữa, cô đã mệt đến mức ngồi bệt xuống mặt tuyết, lại tự nhìn vị trí của mình, đến cả chân núi còn chưa tơi, xấu hổ quá đi mất.
Cung Dạ Tiêu mở bình giữ nhiệt, rót cho cô một ly nước ấm, Trình Li Nguyệt nhận lấy ngồi trên mặt tuyết uống, uống được vài ngụm, cô có chút không cam lòng nói: "Em vẫn muốn leo lên tiếp."
Nói xong, cô lại dốc hết sức leo thêm một trăm mét nữa, Trình Li Nguyệt lập tức khoát tay, thở dốc nhận thua, "Không được, không được rồi...Em không leo nổi nữa! Em... Em mệt quá!"
Cung Dạ Tiêu cúi đầu cười với cô: "Chẳng trách ở trên giường muốn em thêm vài lần đã mệt không chịu nổi rồi, bình thường em nên vận động nhiều hơn một chút."
"Ai mà có thể lực biến thái như anh chứ! Vả lại, làm gì có ai một đêm muốn tận mấy lần?" Trình Li Nguyệt thở phì phò phản bác lại, nói xong, cô đột nhiên nổi tính trẻ con, bốc lấy một nắm tuyết ném vào ngực hắn.
Trong mắt Cung Dạ Tiêu lập tức xẹt qua một vệt tối, khẽ cười mà nói: "Gan cũng không nhỏ!"
Lần này, Trình Li Nguyệt đã cảm nhận được sự nguy hiểm của hắn, nhưng cô vẫn khom người vo lấy một quả cầu tuyết nhỏ lại ném về phía hắn, trúng ngay lồng ngực. Cô đắc ý cười, "Đánh được anh đó."
"Tiểu nha đầu to gan, cho ngươi xem sự lợi hại của ca!" Cung Dạ Tiêu không hề lấy tuyết ném cô, mà vươn chân dài trực tiếp đuổi theo cô.
"A..." Trình Li Nguyệt hét một tiếng thật to theo tiếng cười, hai chân cô gắng sức leo lên, thế nhưng, trong tình hình này thì càng chạy lại càng mệt.
Cuối cùng, hai chân cô run lên, cô khoát tay xin tha người đàn ông nguy hiểm đang áp sát đằng sau, "Không chơi nữa không chơi nữa, em không chạy nổi nữa rồi..."
"Còn dám nữa không?"
"Không dám nữa!"
Vào lúc này đám người trẻ tuổi kia đã sớm đi xa rồi, dưới chân núi tuyết rộng lớn chỉ có hai người họ. Cung Dạ Tiêu nhìn gương mặt trắng như tuyết của cô, sau khi vận động, bờ môi quyến rũ của cô đỏ bừng khẽ mấp máy, dường như muốn dụ người ta phạm tội.
Cung Dạ Tiêu mở ba lô ra, Trình Li Nguyệt thấy thế, không biết hắn muốn làm gì, cho tới khi hắn cúi người dựa gần vào, cô khẽ giương mắt hỏi, "Anh muốn làm gì?"
"Làm việc mà anh muốn làm." Cung Dạ Tiêu ra vẻ khó ưa khẽ cười, bờ môi mỏng chuẩn xác bắt được môi của cô, chặn hết những lời cự tuyệt của cô trong nụ hôn.
"Ô..." Trình Li Nguyệt còn chưa phản ứng kịp đã thấy cả người bị mất khống chế, bị người đàn ông này ấn thẳng xuống nền tuyết mãnh liệt hôn lên.
Có lẽ do đây là một núi tuyết vắng người, cũng có thể do đây là chỗ mà không ai biết đến, Trình Li Nguyệt mạnh dạn hẳn lên, cô giơ tay choàng lấy cổ hắn, chẳng kháng cự nụ hôn này chút nào.
Cho tới khi hai người hôn tới mức hơi thở hỗn độn mới buông nhau ra. Đôi tay Trình Li Nguyệt ôm lấy cổ hắn vẫn chưa buông, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
Loại tình ý sâu đậm ở trong mắt hai người như tạo cảm giác quấn quít khó diễn tả bằng lời.
Vừa kết thúc nụ hôn đã nhìn nhau như vậy khiến người đàn ông hô hấp lại càng nặng thêm, nụ hôn lại một lần nữa rơi xuống.
Hôn xong, Cung Dạ Tiêu khàn giọng nói với cô: "Còn muốn leo tiếp không?"
"Em không leo nổi nữa." Trình Li Nguyệt bất đắc dĩ nói, vừa nãy đi từ chỗ đỗ xe việt dã tới đây đã là ba ki lô mét rồi, còn hi vọng cô có thể leo bao xa nữa chứ?
"Vậy thì về xe thôi."
"Về xe làm gì?"
"Thử một chuyện chưa làm bao giờ." Cung Dạ Tiêu nói xong, kéo cô dậy đi xuống núi.
Dường như Trình Li Nguyệt cũng hiểu chuyện mà hắn ám chỉ là chuyện gì, hai cái hôn vừa rồi cũng đủ khiến cô mất đi lý trí, hận không thể lột ngay quần áo của cô ngay tại đây.
"Anh muốn trong xe sao?" Trình Li Nguyệt có chút bất lực tiếp nhận.
"Em không muốn sao?" Cung Dạ Tiêu quay đầy nhìn cô, rõ ràng là vừa rồi cô trách hắn.
"Trình Li Nguyệt ngượng ngùng cắn môi, "Sẽ bị lạnh đó!"
"Không cởi hết quần áo, không lạnh đâu."
"Cung Dạ Tiêu, xem ra anh có kinh nghiệm quá nhỉ!" Trình Li Nguyệt lập tức chống eo, một bộ hoài nghi người đàn ông đứng trước mặt mình.
Cung Dạ Tiêu không khỏi nghẹn lại, ý của cô nhóc này là sao chứ? Nghi ngờ hắn ư?
Cung Dạ Tiêu tức giận nói: "Kinh nghiệm của anh toàn là luyện tập trên người em mà ra đấy."
Trình Li Nguyệt nửa tin nửa ngờ, Cung Dạ Tiêu lập tức hừ một tiếng: "Nếu như chút kinh nghiệm này mà anh cũng không có thì còn được coi là đàn ông sao?" Nói xong hắn liền tiến tới nắm chặt tay cô, "Anh như vậy đều là vì muốn em thoải mái thôi."
Trình Li Nguyệt có chút dở khóc dở cười, người này nói linh tinh gì vậy? Rõ ràng lần nào người thoải mái cũng là hắn.
Đi từ núi tuyết đến nơi để xe, Trình Li Nguyệt sắp mệt chết rồi, những người leo núi thường đến từ sáng sớm, lúc này chẳng biết đám người trẻ tuổi kia đã leo được tới đâu rồi. Hơn nữa, vừa nhìn đã thấy bọn họ là vận động viên leo núi chuyên nghiệp, không phải là người mà trình độ nghiệp dư như Trình Li Nguyệt có thể so sánh được.
Cung Dạ Tiêu khởi động xe, chiếc xe lập tức quay trở lại đường cũ, Trình Li Nguyệt cho rằng hắn đã bỏ đi ý định kia, cũng vui vẻ thưởng thức cảnh vật hai bên. Bỗng chốc, chiếc xe việt dã màu đen vốn phải đi thẳng đột nhiên rẽ vào một khu rừng rậm, bốn phía đều là cây khiến cho nơi này như có một vòng vây thiên nhiên bao quanh vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK