Hỏa Hỏa dưới ánh mắt nóng bỏng của anh, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, trên người đàn ông này có một hơi thở khiến người khác rung động, ánh mắt của anh như biến thành một mạng lưới tình, ôm lấy cô thật chặt.
Và, bị người đàn ông chăm chú nhìn như thế, cũng cảm thấy an lòng.
“Anh nhìn em như vậy, sao em ăn tiếp được nữa?” Hỏa Hỏa kháng nghị nói, bị nhìn đến nỗi trong lòng rối bời.
“Sao vậy? Chẳng lẽ ngoại hình anh xấu xí khiến em nuốt không trôi?” Tịch Phong Hàn nheo mắt nhìn, sắc mặt hơi khó coi.
Hỏa Hỏa lập tức nghe ra ý nghĩa sâu xa đằng sau câu nói đó, cô liền bị nghẹn, Tịch Phong Hàn liền bỏ cháo xuống, vỗ nhẹ lưng cô, rồi giơ tay vuốt ngực cô để cô thở đều, Hỏa Hỏa thật dễ chịu.
“Anh có thể nói chuyện đàng hoàng chút không?” Hỏa Hỏa liếc anh, cô là bệnh nhân, anh có thể đối xử tốt xíu với cô được không?
Tịch Phong Hàn phì cười, “Em nghĩ đi đâu thế? Ý của anh là, anh trông xấu lắm sao? Để em nhìn khuôn mặt anh như thế, em hết muốn ăn?”
Hỏa Hỏa hơi ngây người, người đàn ông này thực sự chỉ biểu đạt nghĩa đen thôi sao? Rõ ràng anh ta vẫn còn ý khác kia mà!
Tịch Phong Hàn không trêu cô nữa, liền nghiêm túc, “Ngoan ngoãn ăn nhiều một chút, cơ thể em rất yếu, vết thương cần phải hồi phục.”
“Tại sao anh lại đến đây, anh có biết hiện tại tình hình của anh rất nguy hiểm không?” Hỏa Hỏa có chút giận dỗi liếc anh.
“Chẳng lẽ quyền lợi cứu người phụ nữ của anh cũng không cho!”
Hỏa Hỏa mở to mắt, từ khi nào mà cô trở thành người phụ nữ của anh thế?
“Anh đừng nói bậy, em… sao em có thể trở thành người phụ nữ của anh chứ?” Cô có tư cách sao?
Tịch Phong Hàn thấy cô chùn mắt xuống, ngón tay thon dài của anh, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, “Hỏa Hỏa, những lời anh nói trước kia, đều là thật, kiếp này, anh không cưới, em không gả, đợi anh sắp xếp thời gian, chúng ta cùng ở bên nhau đến già.”
“Nhưng mà… anh là tổng thống, anh không thể không kết hôn.”
“Tại sao lại không thể? Chẳng lẽ tổng thống không có quyền lợi cả đời độc thân sao?” Có lẽ trước kia không có, nhưng bắt đầu từ anh, thì sẽ có.” Giọng nói của Tịch Phong Hàn cực kì kiên định.
Hốc mắt của Hỏa Hỏa liền nhòe đi, người đàn ông này thực sự quyết định như thế sao?
“Hứa với anh sẽ chờ đợi được không? Ngoại trừ việc không thể cho em một thân phận bình thường, anh có thể làm cho em bất kì việc gì mà người chồng có thể làm.” Tịch Phong Hàn đảm bảo.
Hỏa Hỏa đột nhiên muốn nói với anh, cô là con cháu của nhà họ Sở, nhưng mà, trong đầu cô nhớ đến cha nuôi Locke, nếu ông ta biết được sát thủ mà ông phái đi, đều chết trong tay của cô, chắc chắn rằng ông ta sẽ tức điên, điên đến nỗi bất chấp tất cả đi trả thù cô và người nhà của cô, và người đàn ông này.
Bất luận thế nào đi chăng nữa, anh và cô ở bên nhau, cô sẽ trở thành điểm yếu của anh, nếu Locke nắm bắt được điểm này, mọi thứ sẽ trở nên rất nguy hiểm.
“Em rất mệt, để em dưỡng ổn vết thương hãy tính tiếp được không?” Hỏa Hỏa không có từ chối trực tiếp, không không hứa hẹn.
Tịch Phong Hàn nghe lời nói này của cô, mới ý thức được rằng, cô bị trọng thương, không thể ép cô hứa hẹn bất cứ điều gì, anh cười nhẹ một tiếng, “Được, vậy thì giờ anh sẽ chăm sóc tốt vết thương của em, cho đến khi em khỏi hẳn.”
Hỏa Hỏa gật đầu, “Vâng! Vậy cho em ăn thêm miếng nữa.”
Tịch Phong Hàn đút cô từng muỗng một, còn ngoài cửa, Trì Dương đang bị mấy cuộc điện thoại bủa vây, lịch trình hôm nay Tịch Phong Hàn có mấy cuộc họp, anh đang ứng phó, nhưng không dám vào làm phiền anh ta.
Dùng xong bữa sáng, Tịch Phong Hàn đưa Hỏa Hỏa về thủ đô, trên đường đi, Hỏa Hỏa nằm trên chiếc giường chuyên dụng của cô, tựa vào gối, và bên cạnh, là Tịch Phong Hàn đang ngồi, đôi khi hai người nhìn nhau cười, chăm chú nhìn nhau.
Tịch Phong Hàn từ ánh mắt của cô, nhìn thấy được tình yêu của cô dành cho anh, thật sự anh ta không cần gì nữa cả, anh chỉ cầu cô đừng rời xa anh.
“Sau khi về nhà, anh sẽ sắp xếp cho em vào ở phủ tổng thống của anh, mỗi ngày anh sẽ chăm sóc em, cho đến khi em khỏe mạnh.” Tịch Phong Hàn nắm bàn tay trái của cô, khuôn mặt điển trai ghé sát, đặt một nụ hôn lên trên má cô.
Trái tim Hỏa Hỏa thắt chặt lại, nụ hôn của anh, tràn đầy tình yêu thương, khiến lòng cô rộn ràng biết bao.
“Hãy nói cho em nghe về những câu chuyện trước kia của anh và người vợ trước có được không? Cô ấy rời khỏi, có lẽ anh sẽ rất đau khổ!” Hỏa Hỏa nhìn anh đau lòng.
Tịch Phong Hàn cũng đang muốn giải thích sự việc này, Dương Vân Nhược khao khát có một buổi hôn lễ, đồng thời, sau lễ kết hôn, lại đơn thân rời xa thế giới này, thực sự anh rất đau lòng, bởi vì tất cả những gì cô làm, đều do cô đã nhìn thấy được điểm kết thúc của cuộc đời mình.
Cô chỉ là lựa chọn phương thức tạm biệt thế giới theo cách mà cô muốn thôi.
“Hỏa Hỏa, trước khi anh lựa chọn kết hôn với cô ấy, em đọc được tin tức của anh, em có trách anh không?” Tịch Phong Hàn biết khi đó, cô quăng bỏ điện thoại, mất tích, có phải cô đã bị tổn thương rồi không?
Hỏa Hỏa suy nghĩ, liền lắc đầu đáp, “Không trách, đó là sự lựa chọn tốt nhất của anh, em chúc phúc cho hai người, thật đó.”
Tịch Phong Hàn nghe xong, trong lòng cay đắng, “Em có biết không? Vào ngày anh đính hôn, Vân Nhược được biết mắc bệnh máu trắng cấp tính, buổi lễ tối hôm đó cô ấy ngất xỉu vào viện, lúc đó, mọi người mới biết, bệnh tình của cô ấy rất nghiêm trọng.”
Hỏa Hỏa kinh sợ mở to mắt, “Đã kiểm tra được vào buổi lễ đính hôn của hai người sao?”
Tịch Phong Hàn gật gật đầu, “Đúng vậy, cô ấy rất đau khổ, cũng từ chối chữa trị, khi anh đến thăm cô ấy, anh đứng trước cửa nghe thấy lời tâm sự của cô với em gái anh, là mong muốn trước khi chết, có thể cùng anh cử hành một hôn lễ, thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của cô.”
“Cho nên… anh vì cô ấy mà cử hành hôn lễ.” Trong lòng Hỏa Hỏa kinh sợ, và cũng khó chịu, thì ra ý nghĩa cuối cùng của buổi hôn lễ, chỉ là thỏa mãn tâm nguyện của một người sắp chết.
“Đúng, anh hứa với cô ấy, trưa hôm đó đã cho người phát tán tin tức, khi anh nhận được tin nhắn tạm biệt của em, thì em đã biến mất rồi.” Tịch Phong Hàn gật đầu.
Đôi mắt của Hỏa Hỏa nhòe đi, cô nghẹn ngào lệch giọng nói, “Lúc đó em cảm thấy, rời khỏi đối với em mà nói, là phương thức tốt nhất để chào tạm biệt anh.”
“Vậy tại sao em lại trở về?” Tịch Phong Hàn nheo mắt hỏi, “Là do biết được Dương Vân Nhược qua đời sao?”
Nguyên nhân mà Hỏa Hỏa trở về, là muốn tìm kiếm thân thế của cô, nhưng giờ phút này, cô chỉ có thể gật đầu, “Đúng! Em muốn trở về nhìn xem, thời gian ba tháng vừa qua, anh chăm sóc cô ấy suốt sao? Cô ấy thực sự bỏ lỡ tất cả hy vọng sao?”
Tịch Phong Hàn lắc đầu, trầm ngâm nói, “Dương Vân Nhược không phải qua đời vào ba tháng sau đó đâu, cô ấy tự cắt mạch tự tử vào ngay buổi tối hôn lễ, đợi anh từ bàn tiệc trở về phòng cưới, cô ấy để lại lời nhắn và rời khỏi thế gian.”
Tròng mắt của Hỏa Hỏa lại một lần nữa mở to, tất cả mọi thứ đều vượt xa tưởng tượng của cô, Dương Vân Nhược là tự sát, và còn, chết vào buổi kết hôn rời xa anh?
“Trong lời nhắn của cô ấy muốn mọi người ẩn giấu cái chết cho cô, đợi ba tháng sau hãy tuyên bố.”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK