Mục lục
Tổng tài hỏi vợ: bánh bao làm mai (daddy tổng tài)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy lời của Tịch Phong Hàn, cô gái đột nhiên nhếch miệng cười, trong đôi mắt hiện lên vẻ cảm kích, còn có vẻ ỷ lại hắn.

“Tịch thiếu gia, e rằng không thích hợp lắm! Ngài có muốn điều tra thân phận của cô ta không? Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến an toàn của ngài đấy.” Bác sĩ góp ý, dù sao trong lòng mọi người đều biết rõ thân phận trong giới chính trị của Tịch Phong Hàn, bọn họ đều đặt mình vào hoàn cảnh của hắn mà suy nghĩ cho hắn.

Tâm trí Tịch Phong Hàn cũng rất rối bời, dù sao hắn đâm phải người ta nên lòng hắn càng quan tâm đến an toàn của cô gái này hơn, không nghĩ đến việc đề phòng cái gì.

Hắn cúi đầu xuống, nhìn cô gái yểu điệu này, đôi tay cô nhỏ nhắn yếu ớt giống như cả dao cũng không cầm nổi, làm sao có thể là sát thủ được chứ?

Lúc này, cô gái lên tiếng thề thốt: “Tôi không phải người xấu, cầu xin anh đấy, đưa tôi đi, tôi sẽ không làm hại ai cả.”

Vừa rồi bác sĩ đã bảo y tá thay đồ cho cô, vì thế trên người cô không có đồ vật sắc nhọn nào.

“Tịch thiếu gia, nếu ngài muốn đưa cô ta về cũng được, ngày mai bảo người đưa cô ta đến sớm, chúng tôi kiểm tra kỹ cho cô ta, đặc biệt phải điều tra rõ nguyên nhân mất trí nhớ của cô ta.”

“Được.” Tịch Phong Hàn gật đầu, hắn nói với cô gái: “Đi thôi!”

Cô gái lập tức khoác tay hắn, cơ thể cô rất nhỏ, chỉ đứng đến vai hắn. Tịch Phong Hàn bằng lòng đưa cô về nhà, thứ nhất vì cô không có nơi nào để đi, hơn nữa cô còn mất trí nhớ, thứ hai vì cô rất yếu ớt vô hại, không thể nào là sát thủ nước ngoài phái đến, vả lại, hắn cũng không muốn bản thân biến thành một người sợ bóng sợ gió.

Cô gái nắm lấy tay hắn cho đến khi ra khỏi cửa bệnh viện. Cơn mưa rào ban nãy đã biến thành cơn mưa phùn rả rích. Tịch Phong Hàn mở cửa xe bên ghế phụ, cô gái ngoan ngoãn ngồi vào xe.

Trông cô chắc khoảng hơn hai mươi tuổi, cô ngồi trong xe, vòng tay ôm lấy đôi vai, trên trán quấn băng gạc màu trắng, khiến cô trông có vẻ rất đáng thương.

Tịch Phong Hàn ngồi vào trong xe, quay đầu sang quan sát cô, hỏi: “Cô thật sự không biết cô tên là gì sao?”

Cô gái lắc đầu, nhìn hắn với đôi mắt to đáng thương.

“Bỏ đi, ngày mai tôi sẽ tiếp tục đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, có lẽ có thể tìm ra nguyên nhân gây mất trí nhớ, tìm ra người nhà và thân phận của cô.”

Tịch Phong Hàn dứt lời, đạp chân ga, chiếc xe màu đen lao vào trong màn mưa.

Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh. Cô gái tựa vào ghế giống như đã ngủ mất rồi. Tịch Phong Hàn nghiêng đầu nhìn cô mấy lần, chỉ thấy cô bất động ngồi cuộn tròn người, quay mặt ra ngoài cửa xe.

Bệnh viện cách nhà hắn không xa, đi hai mươi phút là về đến nhà hắn. Đây là một tòa nhà nằm bên phủ tổng thống có đầy đủ hệ thống văn phòng, có phòng họp loại nhỏ, đồng thời cũng có một căn hộ dành riêng cho Tịch Phong Hàn, bên trong được trang trí vô cùng xa hoa.

Xe dừng lại trong sân, Tịch Phong Hàn tắt máy rồi nghiêng đầu sang nhìn cô gái, cô không có tên nên hắn chỉ có thể gọi: “Này, đến rồi, xuống xe.”

Cô gái giống như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, cô quay đầu lại, ánh đèn ngoài cửa xe khiến khuôn mặt tái nhợt của cô trở nên trắng muốt, trong ánh sáng mờ ảo ngũ quan tinh xảo của cô có chút mơ màng.

“Đây là nhà anh?” Cô gái khẽ hỏi, như sợ làm phiền người khác.

“Ừm! Chỉ một mình tôi sống ở đây, nên cô không cần sợ.” Tịch Phong Hàn nói xong, mở cửa xuống xe, rồi lại vòng sang bên kia, mở cửa xe giúp cô.

Cô gái xuống xe, nhìn xung quanh đánh giá, đôi mặt hiện lên vẻ bỡ ngỡ.

Tịch Phong Hàn đi đến trước cửa nhà, hắn ấn mật mã, “cạch” một tiếng cửa được mở ra. Hắn ấn công tắc đèn, phòng khách lập tức được ánh đèn thủy tinh rực rỡ soi tỏ mọi ngóc ngách, trong không khí còn phảng phất hơi thở của người đàn ông. Đây là không gian riêng tư của Tịch Phong Hàn, bình thường chỉ có mình hắn đến đây.

Cô gái phía sau khẽ bước vào, rụt rè quan sát khắp phòng khách, cắn môi, cúi đầu nhìn chân của mình, chỉ sợ mang theo bùn đất vào trong nhà.

Trong căn phòng này đâu đâu cũng lộ ra sự cao quý.

Ngay cả người đàn ông này cũng vậy.

Dường như hắn cao quý không thể tả nổi.

Tịch Phong Hàn quay đầu lại, thấy cô đang đứng ở cửa, hắn hơi nhướn mày: “Vào đi! Không sao đâu.”

Lúc này cô gái mới đóng cửa lại, sau đó rảo bước đi về phía sofa. Tịch Phong Hàn rót một cốc nước đặt trên bàn cho cô.

“Chỗ này của tôi chỉ có hai phòng, tối nay cô sẽ ngủ ở phòng khách.”

“Cảm ơn anh.” Cô gái cúi đầu khẽ nói.

“Là tôi đâm phải cô trước, đương nhiên tôi phải giúp đỡ cô rồi.” Tịch Phong Hàn nói xong, ngồi xuống phía tay trái cô, hắn cầm điện thoại lên. Lúc cô gái chưa kịp phản ứng, hắn đã chụp ảnh cô lại, sau đó gửi ảnh và tin nhắn cho thuộc hạ, sai bọn họ dùng hệ thống nhận diện khuôn mặt điều tra thân thế của cô gái này.

Thuộc hạ bên kia vừa điều tra vừa nhắn tin nhắc nhớ hắn phải cẩn thận.

Tịch Phong Hàn cất điện thoại đi, nheo mắt đánh giá cô gái, thấy cô đang cầm cốc uống từng ngụm trà, hàng lông mi dài khẽ chớp chớp, khiến khuôn mặt cô trở nên hoạt bát.

Hắn nghĩ, một cô gái xinh đẹp như vậy, chắc chắn không phải người không nơi nương tựa, có lẽ ba mẹ cô ta đang tìm cô ta khắp nơi.

Đúng lúc này, điện thoại hắn vang lên thông báo có tin nhắn. Hắn mở ra thì thấy tin nhắn của thuộc hạ. Trong tin nhắn viết cô gái tên là Đường Nghệ, ba mẹ đã mất cả, bên cạnh cô lại không có một người thân nào, có thể nói rằng, cả dòng họ chỉ còn lại một mình cô.

Trái tim Tịch Phong Hàn bất chợt xót xa, trên đời này lại có người đáng thương như vậy sao? Mà ba mẹ của cô đã mất được mấy năm, trong khoảng thời gian đó cô đã tự mình sống như thế nào? Vì sao lại mất trí nhớ, vì sao lại hoảng loạn chạy trốn trong mưa?

Có lẽ chỉ có cô mới biết đáp án, nhưng nghĩ kỹ lại cũng có thể nghĩ được một số đáp án.

Chắc chắn cô bị nhốt ở nơi nào đó, rồi chạy trốn trong sự đuổi giết của người khác.

Nhưng hiện tại, cô đã mất đi ký ức, không còn nhớ được chuyện gì nữa.

Nói không chừng, cô không muốn nhớ lại cảnh ngộ của mình.

“Tôi đặt tạm cho cô một cái tên nhé!” Tịch Phong Hàn nói với cô.

Cô gái gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Tịch Phong Hàn ngẫm nghĩ, hay là gọi cô ấy là Đường Nghệ nhỉ! Nhưng mà, có lẽ cái tên này có thể mang đến phiền phức cho cô ấy, hắn nghĩ lại, thấy dáng vẻ yếu đuối của cô liền nói: “Tôi gọi cô là Tiểu Liễu nhé!”

“Được! Tôi rất thích.” Cô gái cong miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh rất xinh xắn.

Lần đầu tiên thấy cô cười, Tịch Phong Hàn lại có chút ngẩn ngơ. Một người chưa từng chú ý đến phụ nữ như hắn, lại thất thần vì nụ cười của cô gái này.

Hắn vội vàng thu mắt lại, nói với cô: “Muốn tắm không?”

Bởi vì vừa rồi cô dầm mưa, chắc chắn cả người ẩm ướt không thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK