Sau khi nghe cấp dưới báo cáo xong, gương mặt Cung Dạ Tiêu lập tức sa sầm khó coi, cuối cùng anh cũng có manh mối về kế hoạch thích sát này rồi, kẻ muốn giết anh rất có khả năng là Lục Hải.
Không ngờ, việc anh ta ngầm cho người điều tra ông ta vẫn bị ông ta phát hiện, Cung Dạ Tiêu có rất nhiều kẻ thù trong thương trường, nhưng những người có thể uy hiếp tới anh và khiến anh phải đề phòng thì anh luôn nhận được lịch trình hoạt động của họ theo định kỳ, vì thế luôn chuẩn bị đối phó trước với những nguy hiểm có thể xảy ra.
Nhưng Lục Hải ra tay, anh thực sự không có đề phòng, vì anh cho rằng Lục Hải không thể nào phát giác ra điểm này.
Anh đã quá sơ suất.
Lục Hải nhất định là chó cùng rứt giậu mới ra tay lấy mạng anh, nếu như anh chết vậy thì chứng cứ trong tay Trình Ly Nguyệt, không có anh làm chỗ dựa cũng sẽ không thể làm gì ông ta.
Khi Trình Ly Nguyệt rót nước mang vào, sắc mặt Cung Dạ Tiêu đã hồi phục bình thường, anh cầm nước từ tay cô, thấy cô hơi mất tập trung anh liền an ủi: "Đừng lo lắng, bằng chứng sẽ nhanh chóng đầy đủ, em có thể khởi tố Lục Hải!"
"Vâng. Em sẽ không tha cho ông ta." Trình Ly Nguyệt nghiến răng, không che giấu lòng hận thù.
Cung Dạ Tiêu không nói việc sau đó cho cô nghe, nói với cô chỉ khiến cô thêm lo lắng và tự trách bản thân mình thậm chí là áy náy, có lẽ nếu anh nói ra sẽ khiến cô cảm thấy mắc nợ mình nhưng sau này cô sẽ vì cảm giác mắc nợ đó mà mắc nợ anh cả đời.
Nhưng anh không muốn làm vậy.
Anh muốn khi anh có được cô, cô vẫn vui vẻ hạnh phúc, chứ không phải khiến cô nợ anh, trong lòng mang gánh nặng.
Đây chính là cảnh giới cao nhất khi yêu một người con gái.
Trình Ly Nguyệt lúc này vẫn không hề hay biết người đàn ông này suýt chút nữa mất mạng chính là vì giúp cô điều tra vụ việc của ba cô, nếu như cô biết chắc chắn cô sẽ day dứt tới chết.
Một ngày nữa lại nhanh chóng trôi qua, đã là ngày thứ năm, vết thương của Cung Dạ Tiêu hồi phục rất tốt, Trình Ly Nguyệt sau khi đưa con tới trường về nhà, vừa bước vào cửa đã thấy Cung Dạ Tiêu được vệ sĩ đỡ bước xuống giường.
"Sao… sao anh lại xuống giường?" Trình Ly Nguyệt lo lắng hỏi.
Cung Dạ Tiêu mỉm cười đứng thẳng dây, ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh, để họ không cần dìu nữa.
Cung Dạ Tiêu từng bước từng bước đi về phía Trình Ly Nguyệt đang hoảng hốt, mặc dù anh bước không vững, nét mặt tỏ vẻ đau đớn nhưng anh không hề dừng lại, vẫn tiếp tục bước tới trước mặt cô, giơ tay búng nhẹ lên má cô: "Anh không thể cứ nằm mãi trên giường được."
"Nhưng bây giờ anh cũng không thể làm được bất cứ việc gì cả! Anh cũng không thể xuống giường… Bác sỹ nói rồi, anh phải nằm trên giường nửa tháng." Trình Ly Nguyệt lo lắng muốn ngay lập tức đưa anh quay lại giường.
Mới năm ngày, anh liều lĩnh quá, nhớ vết thương nứt ra thì làm sao?
"Không cần lo lắng, vết thương hồi phục tạm ổn rồi, không ảnh hưởng tới việc đi lại bình thường.
"Nằm xuống giường!" Trình Ly Nguyệt bỗng nổi giận, sắc mặt giận dữ.
Cung Dạ Tiêu sững người, đành đáp một tiếng: "Thôi được rồi! Anh nằm xuống là được, em không cần phải giận dữ vậy đâu."
Cung Dạ Tiêu lại nằm xuống, khi Trình Ly Nguyệt lên lầu nấu cơm cho anh, vệ sĩ bước tới hỏi: "Cung tổng, vậy hôm nay anh có về nhà họ Cung không?"
"Hẹn ăn tối với ông tôi đi!" Cung Dạ Tiêu chỉ biết thở dài, buổi tối cô phải trông con, không có thời gian quản anh.
Nhưng chí ít anh không muốn làm một số việc khiến cô buồn.
Cung Dạ Tiêu biết, anh đã nằm năm ngày rồi, nhất định phải xuất hiện, anh phải chứng minh cho những kẻ đang thầm hi vọng anh mất mạng biết rằng, anh, Cung Dạ Tiêu vẫn sống khỏe mạnh, không hề xây xước gì.
Trình Ly Nguyệt chăm anh tới bốn giờ, sau đó cô buộc phải đi đón con, mười phút sau khi cô đi khỏi, Cung Dạ Tiêu được vệ sĩ giúp đỡ thay bộ comple bình thường vẫn mặc, cũng may lần này trên gương mặt anh không bị vết thương nào, vì thế khi mặc comple, khí thế mạnh mẽ vẫn không hề thay đổi.
Xe của Cung Dạ Tiêu dưới sự hộ tống của hai chiếc xe việt dã màu đen, rời khỏi gara từ cửa khác, lái về phía nhà họ Cung.
Nhà họ Cung, ông Cung nghe nói anh sắp về đã chuẩn bị sẵn bữa tối. Lần này ông không mới Hoắc Yên Nhiên vì trong thâm tâm ông, ông đã bắc cầu cho họ rồi, việc phát triển tình cảm sau này cần họ tự nắm bắt.
"Sao không dẫn Tiểu Trạch về?" Ông Cung thấy anh chỉ về một mình liền ngạc nhiên hỏi.
"Buổi tối Tiểu Trạch ngủ sớm, không tiện dẫn đi, đợi cuối tuần con sẽ dẫn nó về!" Cung Dạ Tiêu nói, bước đi vững vàng như thường khiến người khác không thể nhận thấy anh đang bị thương.
Cung Nghiêm có bố trí tai mắt ở nhà họ Cung, vì thế khi Cung Dạ Tiêu bước vào cửa ông ta lập tức biết tin, ông ta kinh ngạc không dám tin, Cung Dạ Tiêu xuất hiện không hề hấn gì? Hơn nữa lại tới nhà họ Cung ăn cơm?
Ông ta không tin, ông ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy, vì thế cũng tìm lí do để về nhà họ Cung.
Khi Cung Nghiêm bước tới đại sảnh thì nhìn thấy Cung Dạ Tiêu đang thảnh thơi ngồi trên sofa, tay cầm tách trà ông Cung pha lên uống.
"Chú hai, chú tới rồi sao!" Ánh mắt Cung Dạ Tiêu ánh lên ý cười phức tạp.
Ý cười đó trong mắt Cung Nghiêm giống như đang chế nhạo những việc làm thời gian gần đây của ông ta, Cung Nghiêm cảm thấy lồng ngực co thắt lại, ông ta cố tỏ ra tự nhiên: "Dạ Tiêu, mấy hôm không gặp, cháu bận gì vậy?"
Cung Dạ Tiêu không hề bất ngờ khi nhìn thấy Cung Nghiêm, anh mỉm cười: "Còn bận gì nữa, đương nhiên là bận việc công ty rồi."
Đôi mắt sắc bén của Cung Nghiêm quan sát kĩ lưỡng sắc mặt của Cung Dạ Tiêu, chỉ thấy anh thần sắc bình thường, trên mặt không có vết tích bị thường, lại nhìn xuống người cũng không giống như vừa thoát ra khỏi một chiếc xe bị nổ.
Lẽ nào thông tin sai sót? Tối đó Cung Dạ Tiêu căn bản không có trên xe?
"Dạ Tiêu, có một việc này chú cần nghiêm túc hỏi cháu, đoàn xe của cháu xảy ra chuyện phải không?" Cung Nghiêm định hỏi thẳng, muốn xem phản ứng của Cung Dạ Tiêu.
Quả nhiên, sắc mặt Cung Dạ Tiêu thoáng vẻ giận dữ: "Không sai, cháu bị tổn thất một vệ sĩ."
Ông Cung ngồi cạnh kinh ngạc nhìn cháu nội mình: "Cái gì? Đoàn xe của con bị làm sao? Con không sao chứ?"
"Ông, ông đừng lo lắng, khi đó con không có trong đoàn xe, có người bắn một quả rocket vào đoàn xe của con từ trên không, khiến một vệ sĩ của con thiệt mạng, vụ việc này con đang điều tra." Thần sắc Cung Dạ Tiêu toát lên vẻ lạnh lùng, giận dữ.
Ông Cung giật mình, gần đây quản gia không báo một số việc có thể khiến ông bị sốc, nên ông không biết vụ việc mà báo chí đã đăng tải này.
"Không cần biết đó là ai, Dạ Tiêu, tìm ra rồi thì tuyệt đối không được tha cho hắn." Ông Cung chống mạnh đầu gậy, vô cùng giận dữ.
Cung Nghiêm nhìn sắc mặt của Cung Dạ Tiêu, rõ ràng rất giận, cũng không có biểu hiện cho thấy anh đang bị thương, ông ta thầm thất vọng, xem ra đứa cháu này của ông ta mạng lớn, tới vậy rồi mà vẫn thoát được kiếp nạn.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK