Hoắc Yên Nhiên mỉm cười trước tiên, ánh mắt tự tin và cao ngạo, cô ta đứng dậy nói: "Chào cô, tôi là Hoắc Yên Nhiên."
Trình Ly Nguyệt sửng sốt vài giây sau đó cũng bình tĩnh lại, mỉm cười nói với cô ta: "Hoắc tiểu thư tìm tôi có việc gì không?"
"Nguyên nhiên tôi tìm cô, chắc cô không thể không biết." Hoắc Yên Nhiên nói thẳng thắng, đơn giản, không cho Trình Ly Nguyệt cơ hội giả vờ ngu ngơ.
Trình Ly Nguyệt chỉ có thể giả vờ không hiểu: "Cô muốn thiết kế đá quý ư?"
Hoắc Yên Nhiên mỉm cười có phần chế giễu: "Đá quý mà tôi đeo không bao giờ thiết kế ở những công ty nhỏ như thế này, đều do các nhà thiết kế đỉnh cấp đích thân thiết kế."
Trình Ly Nguyệt lập tức cảm nhận được cô ta tới đây không hề có thiện ý, hơn nữa sự thiếu tôn trọng của cô ta đối với cô khiến nụ cười trên mặt cô nhạt dần: "Nếu đã vậy, công ty nhỏ bé của chúng tôi không thể tiếp đãi được tiểu thư cao quý như cô, xin cứ tự nhiên."
Nói xong, Trình Ly Nguyệt quay người định bỏ đi.
Hoắc Yên Nhiên không ngờ Trình Ly Nguyệt không coi cô ta ra gì, lập tức sầm mặt nói: "Trình Ly Nguyệt, chúng ta nói chuyện một lát."
"Nếu như cô không phải tới tìm tôi thiết kế đá quý, e là tôi không có thời gian." Trình Ly Nguyệt không hề muốn nói chuyện với cô ta, thái độ ngạo mạn của Hoắc Yên Nhiên ban nãy cùng với sự khinh miệt trong lời nói khiến cô không vui.
Hoắc Yên Nhiên bất giác lên tiếng: "Chúng ta nói về chuyện của Cung Dạ Tiêu."
"Nói về anh ta? Giữa chúng ta không có gì để nói cả, đây là việc giữa cô và anh ta, không liên quan gì tới tôi." Trình Ly Nguyệt nói xong liền kéo cửa định bước đi.
"Vừa rồi trong văn phòng của anh ấy, người phụ nữ ở bên anh ta là cô phải không?" Hoắc Yên Nhiên lớn tiếng hỏi.
Bàn tay kéo cửa của Trình Ly Nguyệt dừng lại, mặt đỏ bừng, tại sao Hoắc Yên Nhiên lại biết là cô?
"Tôi không biết cô đang nói gì." Trình Ly Nguyệt không quay đầu lại, giọng nói có phần hoảng loạn.
"Xem ra thời gian làm việc của Trình tiểu thư đều dùng vào việc mồi chài đàn ông." Hoắc Yên Nhiên giễu cợt, sau đó nói tiếp: "Trong thời gian làm việc cô chạy tới quyến rũ Cung Dạ Tiêu, ông của anh ấy biết không?"
Trình Ly Nguyệt vẫn không quay đầu lại: "Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
"Chỉ nói chuyện vài câu tôi phát hiện ra Trình tiểu thư là một người rất thông minh, tôi nghĩ cô nên biết, ông Cung có thái độ gì với cô! Nhà họ Cung chỉ thừa nhận con trai cô Tiểu Trạch chứ không chấp nhận cô." Giọng điệu của Hoắc Yên Nhiên vô cùng sắc bén.
Trình Ly Nguyệt hơi khàn giọng, nhưng rất kiên định: "Đây là việc tôi cần thương lượng với nhà họ Cung, không liên quan gì tới Hoắc tiểu thư."
Hoắc Yên Nhiên bước tới sau lưng cô, cười nhạt một tiếng: "Đương nhiên có liên quan, chính vì ông Cung không thích cô, vì thế mới chủ động tìm tới tôi, để tôi thay cô trở thành mẹ nuôi sau này của Tiểu Trạch."
Trình Ly Nguyệt quay đầu nhìn cô ta, nghiến răng nói: "Con trai tôi, ngoài tôi ra sẽ không để bất cứ người phụ nữ nào khác nuôi dưỡng."
Hoắc Yên Nhiên mỉm cười tự tin nhìn cô: "Tôi nghe nói tới giờ ông Cung vẫn chưa gặp cô lấy một lần, lẽ nào cô không tự biết thân biết phận? Nhà họ Cung từ đầu chí cuối chỉ cần con cô, còn cô sẽ không nhận được gì."
"Tôi cũng không cần gì, tôi chỉ cần con trai tôi, không ai có thể cướp con tôi từ tay tôi được." Ánh mắt Trình Ly Nguyệt vô cùng lạnh lùng nói.
"Trình tiểu thư, cô đừng không biết điều như vậy, nếu như cô yêu Cung Dạ Tiêu thì nên rời xa anh ấy, nếu không anh ấy sẽ vì cô mà chống đối lại với cả gia tộc, thậm chí sẽ mất đi quyền điều hành tập đoàn Cung Thị." Hoắc Yên Nhiên uy hiếp đe dọa.
Trình Ly Nguyệt lập tức kinh ngạc, người cô khẽ run lên: "Cô nói gì?"
"Cô vẫn không hiểu sao? Tập đoàn Cung Thị vẫn chưa hoàn toàn nằm trong tay Cung Dạ Tiêu, ông Cung mới là chủ tịch hiện tại của tập đoàn Cung Thị, ông có quyền đoạt lại quyền lợi trong tay Cung Dạ Tiêu, đưa con trai thứ hai lên nắm quyền, hoặc cho một người cháu nội trưởng thành và ưu tú khác lên nắm quyền, có lẽ cô không biết, trận chiến quyền thừa kế của tập đoàn Cung Thị xảy ra bốn năm về trước, Cung Dạ Tiêu đã đắc tội hết một lượt với hai người chú và các anh em họ của mình, nếu như anh ấy vì cô mất đi quyền điều hành vất vả lắm mới giành được, cô thấy có đáng không?" Hoắc Yên Nhiên nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Trình Ly Nguyệt không hề biết gì về tập đoàn Cung Thị, thậm chí tới việc Cung Dạ Tiêu có mấy người chú cũng không biết, cô chỉ nghe Lục Tuấn Hiên nói, địa vị hiện nay của Cung Dạ Tiêu có được không dễ, không ngờ anh ta đã vượt lên hai người chú của mình để nắm quyền.
"Trình tiểu thư, cô hãy ra giá đi, cô không thể lấy được tiền từ nhà họ Cung, tôi sẽ cho cô, tôi chỉ có một điều kiện, cô hãy từ bỏ con, rời xa Cung Dạ Tiêu." Hoắc Yên Nhiên thẳng thừng lên tiếng, cô ta tưởng rằng tiền sẽ có sức hút nhất định đối với Trình Ly Nguyệt.
Tuy nhiên, Trình Ly Nguyệt đang hoảng hốt nghe thấy lời này lập tức kiên định nhìn cô ta: "Tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ con mình."
"Vậy cô sẽ rời xa Cung Dạ Tiêu chứ?" Hoắc Yên Nhiên hỏi dồn một câu.
Trình Ly Nguyệt lập tức lặng yên, nếu như những lời Hoắc Yên Nhiên nói ban nãy là thật, đây đúng là một việc đáng để cô suy nghĩ, đương nhiên cô không mong muốn Cung Dạ Tiêu sẽ vì mình mà mất hết tất cả.
"Trình Ly Nguyệt, người đàn ông như Cung Dạ Tiêu không có người phụ nữ nào là không yêu, tin rằng cô đã yêu anh ấy, nhưng sự tồn tại của cô chỉ mang lại cho anh ấy phiền phức, nguy hiểm, hai người chú kia không thể nào dễ dàng buông tha cho anh ấy, đang nhòm ngó quyền thừa kế tập đoàn Cung Thị trong tay của anh, chỉ cần cô rời đi, anh ấy sẽ bình an vô sự." Hoắc Yên Nhiên tiếp tục dùng tình thế hiện tại xung quanh Cung Dạ Tiêu để hù dọa cô.
Trình Ly Nguyệt quả thật đã sợ hãi, vì cô lo lắng cho sự an nguy của Cung Dạ Tiêu, cũng lo lắng cho tình thế của anh ở nhà họ Cung. Bốn năm trước, tại sao anh lại bị chuốc thuốc chạy tới phòng của cô? Hơn nữa mỗi lần anh đi ra ngoài đều dẫn theo vệ sĩ, tất cả những điều này đều nói lên rằng anh ấy biết mình luôn ở trong nguy hiểm.
Hoắc Yên Nhiên thấy cô nhíu chặt mày, tỏ vẻ lo lắng bất an, cô tiếp tục hỏi dồn: "Bây giờ cô còn định tiếp tục ở lại bên cạnh Cung Dạ Tiêu không?"
Ánh mắt Trình Ly Nguyệt trùng xuống nhìn cô ta: "Tôi sẽ tự có dự định của mình, không cần nói cho cô biết."
"Đừng để tới lúc đó cô có hối hận cũng không kịp!"
"Tôi tin là Cung Dạ Tiêu không vô dụng như cô nói, anh ấy có thể ngồi lên vị trí đó vậy thì anh ấy sẽ không kém cỏi tới vậy." Trình Ly Nguyệt nhìn cô ta nói.
Hoắc Yên Nhiên không ngờ cô vẫn còn hi vọng vào Cung Dạ Tiêu, nhưng cô ta cười nhạt: "Anh ấy mạnh tới cỡ nào, có thủ đoạn đi chăng nữa thì có thể dùng những thủ đoạn đó đối phó với ông ruột của mình không? Vì cô sao?"
Câu nói cuối cùng chỉ toàn mỉa mai.
Trình Ly Nguyệt lại lặng yên, bây giờ suy nghĩ của cô rất rối loạn, cô hít một hơi thật sâu nói: "Tôi còn phải làm việc, cô cứ tự nhiên."
"Trình Ly Nguyệt, cô có thể sống không hề có áp lực gì, nhưng Cung Dạ Tiêu thì không được, vì thế tôi khuyên cô hãy nhanh chóng rời xa anh ấy! Dù sao thì anh ấy cũng là ba của con cô, cô đừng ích kỉ như vậy, chỉ vì biết lo cho bản thân mà không suy nghĩ cho anh ấy."
Bàn tay kéo cửa của Trình Ly Nguyệt lại dừng lại, cô nghĩ một lát, quay đầu nhìn Hoắc Yên Nhiên: "Tại sao cô lại nói những điều này với tôi?"
"Bởi vì tôi và cô giống nhau, đều rất yêu anh ấy." Hoắc Yên Nhiên cắn môi trả lời.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK