Mục lục
Tổng tài hỏi vợ: bánh bao làm mai (daddy tổng tài)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, đây là chiếc nhẫn hình trái tim tuyệt đẹp do Tịch Phong Hàn đích thân đeo cho cô trên lễ đài, đại diện cho tình yêu vĩnh hằng.

Dương Vân Nhược còn nhớ chiều hôm đó, khi cô nói với Trình Ly Nguyệt về tâm nguyện cuối cùng của đời mình, sau đó mẹ cô vui mừng lên nói với cô, phủ tổng thống đã thông báo tin mừng họ kết hôn.

Chính là vào hôm nay, và hôm nay cô thực sự trở thành cô dâu của anh, ôm tay anh đi mời rượu quan khách.

Nhưng sau đó khi nói chuyện với mẹ cô mới biết, khi cô tâm sự cùng Trình Ly Nguyệt, Tịch Phong Hàn từng lên lầu, cô nghĩ chắc anh đã nghe thấy nguyện vọng của cô.

Vì thế anh mới tổ chức hôn lễ này, anh đang thực hiện trách nhiệm với cô, thân là tổng thống, là một người đàn ông, anh từng nói với mọi người sẽ cưới cô và anh đã làm được.

Người đàn ông này đã thực hiện lời mình hứa.

Dương Vân Nhược bước tới bàn trang điểm, dưới ánh đèn dịu nhẹ, cô mặc một chiếc áo cưới màu trắng, gương mặt trong gương xinh đẹp không tì vết.

Đây chính là khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời cô, cũng là thời gian cô hạnh phúc nhất.

Cô muốn lưu giữ lại, để sinh mệnh của mình dừng lại vĩnh viễn ở thời điểm này.

Cô lấy trong túi ra một tờ giấy viết thư màu hồng, và một chiếc bút đã được chuẩn bị sẵn, cô cúi người bắt đầu viết gì đó lên giấy.

Vừa viết vừa có nước mắt rơi trên giấy, sau khi viết xong cô khẽ hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng tháo nhẫn kim cương trên tay xuống chèn lên bức thư.

Sau đó cô lại ngắm nhìn lại mình trong gương, soi gương một lát, trong tay cô cầm một con dao cứa nhẹ vào cổ tay trái vẫn còn đeo găng tay của mình...

Máu tuôn ra xối xả như vòi nước, chạy từ trên cổ tay mảnh mai của cô xuống, nhanh chóng nhuộm áo cưới trắng như tuyết thành màu đỏ chúc mừng, Dương Vân Nhược như thể không cảm thấy đau đớn, cô nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, khẽ mỉm cười.

"Phong Hàn, cám ơn anh đã cho em mọi thứ em muốn, tiếp theo đây em xin trả mọi thứ anh muốn lại cho anh... hãy đi giải thích với người con gái anh yêu nhất! Em ở dưới suối vàng chúc phúc cho hai người..."

Nói xong, Dương Vân Nhược khẽ dựa vào bàn trang điểm thiếp đi.

Tịch Phong Hàn bước vào hành lang rực rỡ ánh đèn, người giúp việc đi qua anh đều dùng ánh mắt chúc phúc để tiễn bước anh, đồng thời nhìn ngài tổng thống cao lớn tuấn tú này họ cũng rất ngưỡng mộ phu nhân đang đợi trong phòng anh, cùng anh trải qua đêm động phòng hoa trúc.

"Cô ấy ở trong phòng phải không?" Tịch Phong Hàn hỏi hai người giúp việc đứng ở ngoài cửa.

"Vâng, phu nhân từ khi được anh đưa vào phòng vẫn ở trong phòng chưa ra ngoài."

"Mọi người có thể đi được rồi." Tịch Phong Hàn dặn họ.

Hai cô gái giúp việc trẻ tuổi lập tức mỉm cười nhìn nhau sau đó mất hút ở hành lang bên cạnh, đêm nay ở đây chỉ có một đối uyên ương mới cưới hạnh phúc, đương nhiên không cần sự có mặt của những người khác.

Tịch Phong Hàn khẽ gõ cửa: "Vân Nhược, là anh."

Trong phòng không có ai đáp lời, Tịch Phong Hàn đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa không khóa, cửa phòng mở ra, Tịch Phong Hàn không nhìn thấy Dương Vân Nhược trên giường, anh bước qua mép giường liền nhìn thấy Dương Vân Nhược ở bàn trang điểm.

Tịch Phong Hàn khẽ lại gần cô gái đang dựa bàn ngủ, anh tưởng rằng cô đã ngủ say liền nhíu mày, bước tới gọi nhỏ: "Vân Nhược?"

Tịch Phong Hàn vỗ nhẹ cô, nhiệt độ tiếp xúc không phải nhiệt độ cơ thể của người bình thường mà vô cùng lạnh, trong mắt Tịch Phong Hàn thoáng qua điều gì đó, anh cúi đầu nhìn thấy cánh tay buông thõng dưới bàn của Dương Vân Nhược, máu sớm đã nhuộm đỏ chân áo cưới của cô và cả tấm thảm màu trắng...

Tịch Phong Hàn gọi thất thanh một tiếng: "Vân Nhược!" Anh đưa tay ôm cô, cơ thể Dương Vân Nhược cứng đơ dựa vào lòng anh, tờ giấy cô gối đầu lên cũng xuất hiện trước mắt anh.

Anh biết, người con gái trong lòng mình đã không còn biểu hiện của sự sống, cô đã đi rồi.

Tịch Phong Hàn nhanh chóng cầm lấy bức thư màu hồng, dòng chữ nắn nót trên giấy đập vào mắt anh:

"Phong Hàn, có lẽ khi anh nhìn thấy tờ giấy này thì em đã đi xa rồi. Xin lỗi, được gặp anh là niềm hạnh phúc nhất đời em. Cám ơn anh đã cho em một hôn lễ vô cùng ý nghĩa, để em trở thành vợ của anh, em rất hạnh phúc. Em đi đây, dùng cách đẹp nhất để rời xa thế giới này, hãy nói với ba mẹ em, em yêu ba mẹ, em có lỗi với họ, có lỗi với tất cả những người yêu em, em không thể nói lời tạm biệt mọi người, hãy giữ lạnh thi thể của em, ba tháng sau đó hãy an táng có được không? Em không muốn sau đám cưới lại có đám tang, em muốn được ở dưới kia tận hưởng ba tháng làm vợ anh. Còn nữa, hãy đi giải thích với người con gái mà anh yêu nhất! Cô ấy rất đẹp, hai người mới là một đôi trời xinh, em... chỉ là một người khách vội vã trong cuộc đời anh, sau này không còn gặp lại. Yêu anh, Dương Vân Nhược."

Tịch Phong Hàn đọc xong, ánh mắt anh đỏ hoe, trái tim đau đớn không thể hình dung bằng lời.

Anh gọi điện cho Chiến Tây Dương, bảo anh lập tức dẫn mẹ mình và ba mẹ nhà họ Dương tới.

Hôn lễ hôm nay, ngoài quan khách vui mừng ra, người nhà hai bên vốn dĩ đều tham gia với tâm trạng nặng nề, cố gắng vui vẻ.

Khi Chiến Tây Dương gọi mọi người tới phòng cưới, dường như mọi người đều có dự cảm, tới khi bước vào phòng liền nhìn thấy Dương Vân Nhược như đang nằm ngủ trên giường và vết cứa màu đỏ trên cổ tay đặt ngay ngắn trước ngực của cô.

Dương phu nhân ngất tại chỗ, chồng bà ôm vợ khóc đau đớn, Tịch phu nhân bịt chặt miệng, nước mắt lập tức giàn giụa, Chiến Tây Dương đứng bên cạnh đỡ bà, lặng lẽ nhìn cảnh tượng này.

Ba Dương Vân Nhược xem xong di nguyện của con gái liền bình tĩnh nói với Tịch Phong Hàn: "Phong Hàn, chúng ta hãy làm theo ý của Vân Nhược! Không phát tang, ba tháng sau hãy tuyên bố bệnh tình của nó với mọi người!"

"Là lỗi của con! Con không để ý kĩ cô ấy, con không ở bên cạnh cô ấy!" Tịch Phong Hàn tự trách đấm mạnh lên tường.

"Không, tôi có thể nhận ra, tối nay là ngày vui nhất trong đời Vân Nhược, anh đã để nó cam tâm tình nguyện ra đi, đi rất mãn nguyện, anh đã làm trọn trách nhiệm lớn nhất của mình, anh không phải tự trách." Ba Dương Vân Nhược nói xong lại bật khóc đau thương.

Căn phòng được trang hoàng mừng đám cưới, nhưng bây giờ lại bao trùm một bầu không khí bi thương.

Đêm đó, thi thể của Dương Vân Nhược được chuyển ra khỏi phòng cưới, đặt vào một cỗ quan tài thủy tinh, cô mặc váy cưới xinh đẹp, gương mặt được phủ một tấm mạng, trước ngực ôm một bó hoa hồng, vẻ mặt an lành như đang ngủ say.

Khắp nơi vẫn không ngừng đưa tin về hôn lễ này, tin mừng bao phủ khắp bầu trời cả nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK