Năm rưỡi, ngồi trong nhà hàng cao cấp ở trung tâm thành phố, tâm trạng Trình Ly Nguyệt vô cùng phức tạp, nếu như sợi dây chuyền kia được người khác mua, người ta đồng ý trả ra năm triệu usd cô chắc chắn sẽ rất vui mừng chờ đợi khoản tiền này nhưng đối tượng là Cung Dạ Tiêu, hơn nữa lại là mười triệu usd.
Món tiền này cô nên nhận hay không nhận?
Cung Dạ Tiêu nho nhã cầm ly rượu vang đỏ, nhìn cô gái đang oán trách ở trước mặt, bất giác bật cười: "Rốt cuộc em buồn bực gì chứ?"
Trình Ly Nguyệt thở dài, hai tay chống mặt: "Anh nói xem, tại sao anh lại phải tranh giành với vị khách đó! Anh để em kiếm chút tiền không được sao?"
"Tiền của anh cũng là tiền." Cung Dạ Tiều hừ nhẹ một tiếng, cô dám chê tiền của anh.
"Em không thể lấy tiền của anh, số tiền này ngoài tiền vốn ra em sẽ trả lại cho anh." Trình Ly Nguyệt mím môi, bộ lễ phục trên người cô lúc này cũng là anh trả tiền.
"Tiền anh chi ra, chưa bao giờ lấy lại." Cung Dạ Tiêu nheo mắt kiên quyết.
Trình Ly Nguyệt mặc kệ, dù sao thì tiền của anh cô sẽ không thể nào cầm lấy một cách thản nhiên được, cô phồng má: "Dù sao thì em cũng không cần."
"Trình Ly Nguyệt, nói em ngốc hóa ra em ngốc thật, có tiền mà cũng không cần sao?" Anh gõ vào đầu cô, ai bảo cô không hiểu sự tình.
Trình Ly Nguyệt bực bội nhìn anh: "Tiền của anh, em không lấy đâu."
Cung Dạ Tiêu thực sự không biết phải làm sao, đành nói: "Dù sao khoản tiền này sớm muộn gì cũng tiêu cho em."
"Tại sao?" Trình Ly Nguyệt chớp mắt.
"Sau này mỗi tháng anh sẽ đổi cho em một loạt trang phục mới, giày mới, túi mới, nhẫn kim cương, đồng hồ, cho tới khi tiêu hết khoản tiền này." Cung Dạ Tiêu lên tiếng.
Trình Ly Nguyệt lập tức kinh ngạc nhìn anh: "Anh.. Em không cần dùng tiền vào những việc đó."
"Nếu như không muốn anh tiêu cho em như vậy, vậy thì em hãy cất vào thẻ, khi nào cần hãy lấy ra dùng."
Trình Ly Nguyệt cạn lời, đấu với người đàn ông này hình như cô chưa bao giờ chiến thắng.
"Được thôi! Vậy tạm thời cất trong thẻ của em." Trình Ly Nguyệt nói xong, lo lắng nhìn anh: "Việc hôm nay anh thấy Hoắc Yên Nhiên có nói với ông anh không? Nếu ông anh biết được, ông ấy nhất định sẽ rất giận."
"Khoản tiền này là của cá nhân anh, anh muốn tiêu sao là quyền của anh, ông anh không thể can thiệp." Ánh mắt sâu thẳm của Cung Dạ Tiêu nhìn thẳng vào cô, giọng an ủi.
Trình Ly Nguyệt thực sự sợ ông Cung, tiếp theo đó thức ăn được mang lên, Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu lặng lẽ dùng bữa. Ánh mắt Cung Dạ Tiêu nhìn cô cháy bỏng, Trình Ly Nguyệt dưới ánh đèn vai gầy hơi lộ, da trắng hơn tuyết, vô cùng gợi cảm quyến rũ.
Trình Ly Nguyệt cũng có mấy lần chạm vào ánh mắt anh, lần nào cũng đều thẹn thùng cúi đầu, cô nghĩ tới bữa tiệc tối nay nói không chừng Hoắc Yên Nhiên cũng đi, cô ngẩng đầu nhìn Cung Dạ Tiêu nói: "Bữa tiệc tối nay hay là chúng ta không đi nữa!"
"Em không muốn đi?" Cung Dạ Tiêu nheo mắt hỏi.
Trình Ly Nguyệt lắc đầu: "Không muốn đi lắm."
Cung Dạ Tiêu nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh gật đầu đáp một tiếng: "Không đi thì không đi! Tối em muốn làm gì?"
"Chúng ta ăn cơm xong thì đi dạo, hay là đi xem phim cũng được." Trình Ly Nguyệt chả mấy khi thoải mái tới vậy, từ sau khi sinh, mọi thời gian của cô đều dành cho con, không có tự do cá nhân, tới rạp xem phim cũng chỉ là cùng con đi xem phim hoạt hình.
Vì thế lúc này có cô cảm giác được giải phóng, cô phải làm việc gì đó mình muốn làm.
Cung Dạ Tiêu mỉm cười, anh cũng chưa từng ra rạp xem phim, hình như sau thời học sinh anh có rất ít sở thích cá nhân, trong dinh thự của anh có rạp chiếu phim cá nhân, những bộ phim anh thích thường là những phim tài liệu ý nghĩa sâu xa, một mình anh thưởng thức.
Tuy nhiên, tối nay anh cũng rất có hứng thú.
Xem phim là việc mà phần lớn các cặp tình nhân đều muốn làm, hơn nữa rất nhẹ nhàng và lãng mạn, cũng là cách để giết thời gian.
Trình Ly Nguyệt bắt đầu dùng điện thoại để tìm kiếm phim gần dây, cô chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng mới khởi chiếu và được đánh giá khá cao đưa cho Cung Dạ Tiêu xem, anh gật đầu: "Được, xem bộ này."
Vừa hay ở gần đây có một trung tâm thương mại quy mô lớn, trong trung tâm thương mại có một rạp chiếu phim sang trọng, ăn xong cơm cũng tới giờ chiếu suất tám giờ. Khi Trình Ly Nguyệt đi đặt vé, trong rạp chỉ còn mấy ghế cho tình nhân ở trong góc, Trình Ly Nguyệt đành phải đặt ghế tình nhân.
Bộ phim này rất hot, mua vé tại rạp đều chỉ có thể mua ở ven hoặc ở gần màn hình, vị trí ở góc thế này Trình Ly Nguyệt có thể chấp nhận được.
Cung Dạ Tiêu cao lớn đứng trước tờ poster quảng bá cực lớn, Trình Ly Nguyệt ôm một bịch bắp rang bơ, cầm hai cốc coca-cola bước tới, cô nhìn thấy nam chính của bộ phim vô cùng quyến rũ trên poster, sau đó lại nhìn Cung Dạ Tiêu, trong lòng không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Người đàn ông này nếu như đi làm minh tinh vậy thì nhất định sẽ trở thành nam chính trong các bộ phim! Lúc này anh không cần đóng giả, không cần diễn, toàn thân đã phát ra sức quyến rũ chết người, ngũ quan không cần trang điểm đã vô cùng tuấn tuấn không thể kén chọn.
Cung Dạ Tiêu quay đầu lại nhìn, thấy cô đang lễ mễ bê đồ, anh liền giơ tay cầm giúp cô bịch bắp rang và coca-cola.
Trình Ly Nguyệt mỉm cười hỏi: "Bây giờ anh có thể uống coca-cola chứ?"
"Lâu rồi không uống, hôm nay uống cùng em." Cung Dạ Tiêu cười tít mắt, để lộ hàm răng trắng bóng đều tăm tắp.
Trình Ly Nguyệt ngẩn ngơ vài giây, người đàn ông này cũng biết cười, bình thường đều là mỉm cười nụ cười kiểu tà ác, lúc này khi ánh đèn chiếu lên gương mặt góc cạnh của anh, càng khiến ngũ quan trở lên thâm thúy, hoàn mỹ.
Không thể phủ nhận, nụ cười của anh vô cùng quyến rũ.
Lúc này loa bắt đầu thông báo vào rạp, Trình Ly Nguyệt liền nói với anh: "Chúng ta vào thôi!"
Những việc này Trình Ly Nguyệt đảm trách, Cung Dạ Tiêu chỉ việc đi theo cô, cô vô cùng thành thạo tìm tới vị trí ngồi, mép trái phía trên, là góc sát mép nhất.
Cung Dạ Tiêu hơi buồn cười, cô giành dược chỗ này hay cố tình chọn chỗ này?
Trình Ly Nguyệt đặt cốc coca-cola xuống, cầm lấy bịch bắp rang từ trong tay anh, cảm giác anh không phù hợp với việc bê bắp.
Cả rạp chiếu phim tối đen toàn người trẻ tuổi, không khí không tệ.
Trình Ly Nguyệt ném một hột bỏng ngô vào miệng nhai, ăn xong cảm thấy mình hơi ích kỉ, ngón tay nhỏ bé của cô liền đưa một hạt sang cho người đàn ông bên cạnh. Cung Dạ Tiêu hơi cúi người, cắn lấy hột bắp trong tay cô.
Trình Ly Nguyệt cảm nhận được hơi thở mát lạnh của anh, lập tức bối rối rụt tay lại, xung quanh tối đen, hơn nữa chỗ ngồi của tình nhân cũng được thiết kế vô cùng tâm lí, tấm ngăn cách lộ ra che chắn hoàn toàn vị trí ngồi bên cạnh, vì thế chỗ này trở thành một không gian riêng tư.
Tim Trình Ly Nguyệt đập rộn ràng, vị trí ngồi chật hẹp bị bao trùm bởi hooc-môn của người đàn ông bên cạnh, rất mãnh liệt, khiến cô cảm thấy má mình nóng bừng.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK