Cát vàng này, thật không đơn giản.
- Cái này đến tột cùng là nơi thế nào?
Phía sau có nhiều người hơn cảm thấy, dồn dập thốt lên, nơi này cũng lớn quá rồi.
- Tiểu tử, nhanh thu thập những hạt cát này, càng nhiều càng tốt!
Trong Hắc Tháp, Vô Tương Thánh Nhân nói năng lộn xộn, cực kỳ kích động.
- Tiền bối, cái này rốt cuộc là thứ gì?
Lăng Hàn hỏi.
- Bản tọa cũng không biết, nhưng bản tọa có thể khẳng định, năm đó nếu bản tọa có đủ những thứ này, có thể xông lên Sáng Thế Cảnh trung cực vị… không, đại cực vị, thậm chí đại viên mãn!
Vị Thánh Nhân này kích động nói, tuy chỉ còn dư lại một chùm sáng, nhưng ánh sáng rực cháy, thật giống như sắc mặt biến hóa.
Lăng Hàn lấy làm kinh hãi, nhất thời bàn tay lớn mở ra, bắt đầu thu hồi lượng lớn bùn đất, cũng không kịp đi luyện hóa, chỉ thu vào trong Hắc Tháp, ngược lại không gian đủ lớn, không thiếu địa phương.
Thấy hắn như thế, những người khác thật giống như được dẫn dắt, cũng dồn dập thu đất.
Đường đường thiên kiêu, Vương giả trẻ tuổi đương đại, lại từng cái từng cái chơi bùn, cái này nói ra nhất định sẽ khiến người ta cười chết! Nhưng bây giờ thì sao, bất kể là Xích Hoang Cực, Vô Diện hay Nguyệt Ảnh, Vân Nữ, thậm chí Bắc Hoàng, Thạch Hoàng, mỗi một người đều chơi đến không còn biết trời đâu đất đâu.
Còn có người vừa chạy tới, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy mọi người đều thu đất, một cách tự nhiên cũng làm theo.
Đây là tâm lý theo số đông.
Theo lý thuyết, thiên kiêu lẽ ra nên có chủ kiến của mình, nhưng hiện tại là tình huống thế nào? Chín đại Vương giả đều thu đất a, vậy khẳng định là bảo bối.
Trong khoảng thời gian ngắn, nơi này thật giống như ngày mùa, mỗi người khí thế ngất trời, nhiệt tình mười phần.
Nhưng không lâu lắm, rất nhiều người ngừng lại.
Không phải không muốn thu đất, mà là... không gian linh khí có hạn, không chứa nổi!
Hết cách rồi, vậy thì không thể làm gì khác hơn là một bên luyện hóa một bên thu lấy, ngược lại một khối bùn to lớn hơn nữa sau khi luyện hóa cũng chỉ ra mấy hạt cát, không cần lo lắng không gian linh khí không đủ.
Lăng Hàn rất nhanh phát hiện, muốn một lưới bắt hết cát vàng ở nơi này, đây cơ hồ là chuyện không thể nào.
Bởi vì bùn đất chứa cát vàng thực quá nhiều, không chỉ vùng bình nguyên này bao la vô biên, càng thâm nhập lòng đất không biết bao nhiêu khoảng cách, quả thực chính là lấy mãi không hết!
Hắn ngừng lại, bắt đầu suy đoán.
Nếu như cát vàng này có một đầu nguồn thì sao?
Không chỉ hắn, những người khác cũng dồn dập ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng.
Không phải mỗi người đều biết giá trị thực sự của cát vàng này, nhưng dù ngu ngốc cũng có thể đoán ra cát vàng này bất phàm.
- Trong vùng bình nguyên này có khả năng chất chứa cơ duyên to lớn.
- Sơn Hà Lâm ở trên chổ này, cách đó không xa chính là Nhật Nguyệt Cốc, muốn nói hai chỗ kia cùng nơi này không có quan hệ gì, vậy ngược lại là một chuyện cười.
- Có thể ở đây lý giải bí mật của Sơn Hà Lâm, Nhật Nguyệt Cốc!
Tất cả mọi người trở nên hưng phấn, Sơn Hà Lâm, Nhật Nguyệt Cốc hơn bảy vạn năm mới mở ra một lần, nếu có thể ở đây tìm được bí mật, chẳng phải có thể hưởng thụ thiên địa phúc vận sao?
Đám Vương giả Lăng Hàn càng rõ ràng, kia là Tiên Khí, có thể làm cho bọn họ lĩnh ngộ quy tắc của hai giới, chân chính vô địch cùng cảnh giới.
Mọi người dồn dập đi tới, hơn vạn người phân tán ở đây như giọt nước vào biển, không hề bắt mắt chút nào. Nhưng tin tưởng, theo tin tức truyền ra, không chỉ người rời đi trước trở lại, càng nhiều người nữa sẽ đi tới, tìm kiếm bí mật của toà bình nguyên này.
Ầm!
Xa xa đột nhiên truyền đến gợn sóng chiến đấu, nhưng rất nhanh liền kết thúc.
Mấy người Lăng Hàn hai mặt nhìn nhau, có thể đoán được, kia tất nhiên là bốn vị cường giả Hằng Hà Cảnh rời đi trước đang ra tay.
Tuy chiến đấu kết thúc rất nhanh, nhưng chí ít cũng kéo mấy hơi thở thời gian, điều này nói rõ cái gì?
Bốn vị kia lại gặp phải đối thủ Hằng Hà Cảnh!
Nơi này... nguy hiểm!
- Không nghĩ tới, trong tinh vực này lại còn có vị trí như vậy.
Thạch Hoàng cười ha ha, hắn nắm bắt pháp quyết, chỉ một hồi, một chiếc xe ngựa loại nhỏ từ phía sau chạy như bay tới.
Nói là xe ngựa, chẳng bằng nói xe bò, bởi vì cước lực chính là một con trâu kim loại màu tử kim.
Chính là tọa giá của Thạch Hoàng, vật cưỡi cùng thùng xe phân biệt dùng một khối vật liệu Thánh cấp làm thành, xa xỉ đến mức độ không cách nào hình dung.
- Các vị, không có thời gian nói chuyện, lên xe trước đi!
Thạch Hoàng nhảy lên xe ngựa, thân hình cũng ở trong quá trình này thu nhỏ lại, đã biến thành một tiểu nhân ba tấc.
- Ngươi không thể phóng to xe ngựa sao?
Bắc Hoàng khó chịu nói.
- Đây chính là vật liệu Thánh cấp, ta cũng không có cách nào điều khiển.
Thạch Hoàng nhún vai một cái.
- Đến cùng các ngươi có lên hay không?
Mọi người nhìn nhau một cái, nhảy tới xe ngựa, thân hình đương nhiên cũng thu nhỏ lại, bằng không thì không phải ngồi trên xe ngựa, mà là giẫm lên xe ngựa.
Giẫm một Thánh khí? Không, hai cái Thánh khí, cái này không phải đang tìm chết sao?
Đặc biệt là Tử Kim Ngưu kia đã thoáng thông linh, một khi chân chính thức tỉnh ý thức, vậy chính là một vị Thánh Nhân!
Ai dám cưỡi trên đầu nó a.
Cũng còn tốt, Thần linh muốn tạm thời thu nhỏ thể phách thật là một việc nhỏ, mọi người dồn dập hóa thành tiểu nhân ba tấc, sau đó đứng trên xe ngựa. Này hẳn là một chiếc chiến xa, thùng xe không có nóc, bên ngoài khắc xuống trận văn, tỏa ra khí tức cổ xưa trầm trọng.
Trên xe ngựa không có bao nhiêu người, ngoại trừ Thạch Hoàng cùng Bắc Hoàng, chính là Lăng Hàn, Thiên Phượng Thần Nữ, Vô Diện, Dương Lâm, Nguyệt Ảnh, Vân Nữ cùng Tả Toàn, những người khác không có tư cách leo lên.
Tuy Nguyệt Ảnh không có chen vào hàng ngũ Cửu Vương, nhưng thực lực của nàng rõ như ban ngày, mà Tả Toàn là dính quang của Vân Nữ, bằng không tu vi chỉ là Tinh Thần Cảnh còn chưa đủ để Thạch Hoàng nhìn với con mắt khác.
Mấy người Xích Hoang Cực đương nhiên không thể leo lên xe ngựa, dù sao thuộc về thế lực đối địch, lúc này không đánh nhau cũng đã rất khắc chế, nhưng tin tưởng không bao lâu nữa khẳng định sẽ không cách nào lại duy trì hòa bình như vậy.
Chiến xa khởi động, tốc độ cực nhanh.
Bọn họ rất nhanh thì kéo dài khoảng cách, thực sự là một ngựa tuyệt trần, ngay cả Xích Hoang Cực, Thác Bạt Đông cũng đuổi không kịp.