Nhưng trong bí cảnh, liên tiếp khí tinh võng cũng không dùng được.
Xem ra, chỉ có thể trở về phương thức thông tin nguyên thủy, trực tiếp gặp mặt.
- Nơi này là hoang nguyên, sau đó là Hỏa Diệm sơn, tiếp theo là sa mạc, sau đó là Băng cốc, cuối cùng là Binh Nhận lĩnh, đây là giai đoạn thứ nhất.
Trong đầu Lăng Hàn xuất hiện tư liệu quan hệ với Bạch Liên bí cảnh, trên thực tế, tư liệu liên quan tới bí cảnh cũng không nhiều.
Rất nhiều đại giáo xem đây là cơ mật, làm sao có thể truyền ra ngoài?
Cửu Dương Thánh Địa, bởi vì cách mỗi vạn năm mới có thể mở sơn môn mười năm, điều này cũng làm thời điểm Thăng Long Thịnh Hội mở ra, rất nhiều thời điểm bọn họ không có đệ tử tham gia hoặc là chết, hoặc là đột phá Chân Ngã cảnh.
Cho nên, Thánh Địa không nắm giữ bao nhiêu tư liệu về bí cảnh.
Lăng Hàn chỉ có thể dựa vào tư liệu hạn chế tìm kiếm phương hướng mà thôi.
Muốn tụ tập với đám người Nữ Hoàng, có lẽ phải thông qua giai đoạn thứ nhất, nhưng giai đoạn thứ hai là cái gì, trước mắt Lăng Hàn còn không biết, bởi vì trong lịch sử có rất ít người vượt qua giai đoạn thứ nhất, trong một trăm có một người là không tồi.
Hơn nữa, bí cảnh cũng không chỉ có cơ duyên, còn có nguy hiểm.
Nhưng trên người bọn họ không phải có lệnh bài Liên gia sao?
Thực gặp được nguy hiểm không thể hóa giải, vậy chỉ cần bóp nát lệnh bài là có thể truyền tống ra khỏi bí cảnh.
Cơ hội chỉ có một lần, một khi rời đi, vậy thì không có khả năng lại đi vào, nếu không phải chờ thêm một trăm vạn năm.
Một trăm vạn năm đấy, chỉ có Thánh Nhân mới có thể sống lâu như thế, ai chờ được?
Cũng chính vì vậy, mỗi lần Bạch Liên bí cảnh mở ra, luôn có rất nhiều người muốn liều một lần, chậm chạp không có bóp nát lệnh bài, cho nên vùi tính mạng tại đây.
Lăng Hàn thầm nghĩ, hắn tiến lên phía trước, nơi này là hoang nguyên mênh mông vô bờ, trên mặt đất đều là tảng đá nhỏ thấp, trong khe đá có cỏ dại lưa thưa, thể hiện ra sinh mệnh lực. cường đại
Nơi này không thể ngự khí phi hành, bởi vì có trọng lực cường đại áp bách, hơn nữa, không chỉ không thể phi hành, cho dù đi bộ cũng khó khăn, trọng lực cường đại áp bách cho nên ngươi chưa đi bao xa đã thở hồng hộc.
Nhưng đây không phải vấn đề duy nhất, bởi vì nơi này còn có rất nhiều cạm bẫy.
Có chút tảng đá cũng không phải rất cứng rắn, chỉ cần giẫm mạnh sẽ nát, phía dưới là cái động rất sâu.
Nơi này không thể ngự khí phi hành, cho nên nếu thật dẫm lên cạm bẫy, nếu không cách nào bò lên, nhất định phải vận dụng lệnh bài bảo vệ tính mạng, bởi vì rơi xuống sẽ tan xương nát thịt. Hơn nữa, cho dù không ngã chết, dùng trọng lực to lớn, muốn bò ra ngoài là chuyện không thể nào.
Lăng Hàn vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp, hắn muốn thử xem Đế binh có thể hóa giải trọng lực hay không.
Nhưng làm hắn thất vọng là, cho dù là Hỗn Độn Cực Lôi tháp cũng không thể tránh được.
Đây không phải Mẫu Kim không góp sức, mà là đẳng cấp Hỗn Độn Cực Lôi tháp hiện tại quá thấp.
Ai, làm Mẫu Kim hổ thẹn.
Lăng Hàn giữ vững tinh thần, hắn cũng phải cẩn thận, không thể chưa hoàn thành giai đoạn đầu tiên đã xám xịt dẹp đường về nhà.
Hắn nhanh chân bước đi.
Hả?
Hắn đạp xuống, tảng đá dưới chân không chịu lực cho nên vỡ vụn.
Lăng Hàn vội vàng vận chuyển Chỉ Xích Thiên Nhai, hắn bước đi thật nhanh, thành công đạp lên tảng đá khác.
Hắn quay đầu nhìn lại, tảng đá trước đó đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là hố sâu không đáy.
Làm người hiếu kỳ không gì sánh được, Lăng Hàn cũng không có lập tức rời đi, hắn phát động nhãn thuật nhìn xuống hố.
Đúng là sâu, với nhãn thuật của Lăng Hàn cũng không nhìn thấy đáy, nếu ngã xuống sẽ thảm.
Lăng Hàn thổn thức, tiếp tục đi tới.
Trên đường đi hắn gặp rất nhiều cạm bẫy như vậy, nhưng đều bị hắn thuận lợi hóa giải, trong bất tri bất giác, sắc trời tối lại.
Lăng Hàn không tiếp tục lên đường, nhất định phải bảo trì tinh lực dư thừa, nếu đi suốt ngày đêm, tinh thần của hắn sẽ không chịu đựng nổi, vậy thì không có lợi.
Hắn ngồi khoanh chân trên tảng đá lớn và vận chuyển Cổ Dương thiên công hấp thu lực lượng thiên địa yếu ớt bốn phía, từ đó khôi phục lực lượng tiêu hao ban ngày.
Hiệu quả rất kém cỏi, nhưng ban ngày hắn cũng không có đại chiến, bí lực tiêu hao có hạn, hơn một giờ sau, bí lực của hắn đã khôi phục hoàn toàn.
Lăng Hàn cầm thịt hung thú đã chuẩn bị trước ra, hắn đốt đống lửa nướng thịt, không qua bao lâu, mùi thơm bắn ra bốn phía.
Đây chính là hung thú cấp bậc Chú Đỉnh, bên trong chất thịt ẩn chứa năng lượng kinh người, chẳng những có thể bổ sung thể lực thật nhanh, hơn nữa còn là đại bổ, nếu có thể phục dụng lâu dài, thể phách khẳng định sẽ mạnh hơn trước, cứ nhìn Ngô Khởi Nguyên sẽ biết, từ nhỏ đã ăn thịt hung thú, thể phách hắn mạnh cỡ nào.
Nhưng một lúc sau, Lăng Hàn lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, bởi vì hắn cảm ứng được có khí tức sinh mệnh đang tiếp cận
Là cùng nhập nơi đây người cạnh tranh sao?
Lăng Hàn đề phòng, nhưng cũng không có khẩn trương thái quá, bởi vì hắn vô địch trong Chú Đỉnh, nếu gặp được Sinh Đan, hắn cũng có Thiên Đạo Hỏa có thể uy hiếp, còn có năm lần sử dụng.
Qua một lúc, một thứ gì đó hình tròn xuất hiện.
Thứ đó có hình dạng như gấu nhưng trên thân mọc đầy gai nhọn, mỗi một cây đều tỏa sáng.
Lăng Hàn run động, đây là hung thú, từ ánh mắt, từ khí tức đều có thể nhìn ra nó tràn đầy dã tính và hung tàn.
Nhưng bởi vì hình thể gia hỏa này hơi tròn, thật sự không thể làm người ta liên tưởng tới hung thú hung tàn.
Con hung thú kia không có dừng lại, nó lao tới và tấn công Lăng Hàn.
Khá lắm, hung thú Trúc Cơ còn hung tàn như thế?
Đối với hung thú, hắn không cần khách khí, Lăng Hàn đánh ra một đạo sát khí xung kích, đầu hung thú kia giật mình chết đi, nó nga xuống đất.
Không biết hương vị hung thú này thế nào.
Lăng Hàn nói thầm, là người ăn hàng, hắn sẽ nghĩ tới ăn trước.
Nhưng hắn còn chưa nghĩ xong, hắn cau mày, bởi vì hắn cảm ứng được có khí tức khác tới gần.
Một đầu, hai đầu, ba đầu, chí ít mấy trăm con hung thú xuất hiện.
Khốn kiếp, chọc tổ ong vò vẽ sao, nhiều hung thú như vậy, tại sao ban ngày không thấy con nào?
Là bị mùi thịt hấp dẫn tới?
Lăng Hàn đứng lên, hung thú nơi này không chỉ có Trúc Cơ, còn có cấp bậc Chú Đỉnh, hơn nữa số lượng còn không ít.
Lập tức, mấy chục con hung thú cùng lao lên, chúng lao tới gần, đám hung thú kia đứng thẳng giống viên cầu, chúng đâm thẳng vào người Lăng Hàn.
Toàn thân đám hung thú mọc đầy gai ngược, hòa thành một viên cầu đập tới, lực sát thương khá kinh người.
Lăng Hàn vận dụng sát khí xung kích, bành bành bành, có hung thú ngã xuống đất, thức hải của chúng vỡ vụn chết ngay lập tức, nhưng cũng có một nửa hung thú vẫn lao tới.