Bây giờ là thời cơ tốt nhất để Lăng Hàn nhanh chóng bắt kịp người khác, chờ đến đỉnh Thông Mạch, hắn không tin với năng lực của mình tu luyện thua kém ai.
Sau khi Tôn Kiếm Phương tuyền ba thức Tứ Phương quyền cho Lăng Hàn, chờ hắn có điểm gì không hiểu chạy đi hỏi mình. Nhưng Tôn Kiếm Phương chờ dài cổ không thấy Lăng Hàn đến khiến lão ức chế.
Chẳng lẽ ngộ tính của đạo tử này bỗng chốc rớt xuống đáy cốc, mấy ngày trôi qua vẫn chưa thể lĩnh ngộ ra chút gì từ ba thức Tứ Phương quyền sao?
Tôn Kiếm Phương gọi Lăng Hàn đến hỏi tiến độ.
Tôn Kiếm Phương hỏi:
- Luyện quyền sao rồi?
Lăng Hàn khiêm tốn nói:
- Tàm tạm.
Tôn Kiếm Phương giận:
- Cái gì gọi là tàm tạm!?
Nhưng nhớ đến lúc trước Lăng Hàn yêu nghiệt, Tôn Kiếm Phương xì hơi:
- Ngươi đánh cho ta xem, mặc kệ nắm giữ bao nhiêu.
Lăng Hàn bắt đầu luyện ba thức Tứ Phương quyền:
- Được.
Khóe môi Tôn Kiếm Phương co giật, thì ra đây là nguyên nhân Lăng Hàn không tìm lão.
Tổ cha nó! Gặp quái vật! Hoàn toàn học hiểu!
Tôn Kiếm Phương ngâm trong bộ quyền pháp này hàng trăm năm vậy mà không moi ra chút xíu khuyết điểm nào của Lăng Hàn.
Ài, có một số người bẩm sinh vì võ.
Tôn Kiếm Phương chỉ có thể nghĩ như vậy, lão dặn dò:
- Đi đi, chăm chỉ tu luyện đừng lơi lỏng.
- Vâng!
Lăng Hàn đi về nhà, chăm chỉ tu luyện.
Hoán Tuyết chạy lại gần:
- Thiếu gia! Thiếu gia!
Lăng Hàn dọn đến đây Hoán Tuyết cũng đi theo, tiếp tục làm thị nữ nhỏ cho hắn.
Mọi người cảm khái, ban đầu cảm thấy Hoán Tuyết bỏ thân phận đệ tử Cổ Đạo tông cứng đầu làm thị nữ là rất ngốc, nhưng giờ xem người ta có thể tu luyện ở chỗ chuyên dành cho đạo tử khiến bao nhiêu người hâm mộ.
Lăng Hàn cười hỏi:
- Có chuyện gì?
Hoán Tuyết nói ra tin tức lớn:
- Lý Trường Đan và Hạ Diệu Âm hủy bỏ đính hôn!
Lăng Hàn khẽ ừ, không thấy lạ.
Hạ gia xem trọng tiềm lưc của Lý Trường Đan, cho rằng tương lai gã sẽ mang theo Hạ gia cùng bay lên. Nhưng Lý Trường Đan thua trong cuộc chiến giành đạo tử, vì vậy Hạ gia đổi ý.
Lăng Hàn thì thấy Hạ gia tầm nhìn hạn hẹp, mặc dù Lý Trường Đan mất vị trí đạo tử nhưng vẫn xem như nhân tài, sau này sẽ có tiền đồ phát triển không tệ.
Đương nhiên nếu Lý Trường Đan không biết tốt xấu chăm chăm đối địch với Lăng Hàn thì tương lai chỉ có đường chết, quyết định cúa Hạ gia không sai.
Phải xem Lý Trường Đan chọn thế nào.
Làm sao Lý Trường Đan bỏ qua được?
Trong mắt Lý Trường Đan thì mặt dây chuyền rất quan trọng, gã trải qua muôn vàn khó khăn mới có được, nó trợ giúp gã được đến rất nhiều cơ duyên, đây là chí bảo, vô cùng quan trọng. Nên tất nhiên Lý Trường Đan tìm đến Lăng Hàn đòi lại đồ.
Lăng Hàn đóng cửa từ chối tiếp khách. Cái người này đầu tiên là xúi Trịnh Đồng Phong đi dụ hắn sa đọa, sau đó gợi lên thù hận của đám người Đàm Cao Bác đối địch hắn, không bắt Lý Trường Đan bồi thường chút đồ sao được?
Nơi này là nhà của đạo tử, ai dám xông vào lung tung?
Lý Trường Đan không dám càn quấy, chỉ có thể tức giận chạy về.
Qua trận này uy vọng của Lý Trường Đan trong Cổ Đạo tông rớt xuống đáy cóc. Mọi người đang bàn tán Lăng Hàn mất bao lâu để hoàn toàn vượt qua thiên chi kiêu tử cũ này.
Lăng Hàn biết tiếp theo Lý Trường Đan sẽ bí quá làm liều.
Đối phương không dám làm gì trong Cổ Đạo tông, dù có gan cũng không làm được.
Vì Lăng Hàn đã chôn ba cây trận cơ, thật sự có hiệu quả, biến nơi này thành một mê huyễn trận loại nhỏ nhưng không áp chế tu vi.
Bấy nhiêu đã đủ.
Mỗi ngày Lăng Hàn tu luyện công pháp, luyện quyền, thời gian còn lại nghiên cứu trận đạo.
Trên thế giới này đan đạo và trận đạo gắn liền với nhau.
Vì đổi nơi tu luyện càng tốt hơn nên Lăng Hàn tiến bộ nhanh mảng lớn.
Hai tháng sau Lăng Hàn tu đến đỉnh ngũ mạch, sau đó nhẹ nhàng cảm ứng được kinh mạch thứ sáu.
Lăng Hàn lại bị Tôn Kiếm Phương kêu đến.
Tôn Kiếm Phương nói:
- Có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi.
- Nhiệm vụ gì?
- Đi Ngọc Long khoáng động điều tra tình hình chỗ đó.
- Ngọc Long khoáng động?
Tôn Kiếm Phương giải thích sơ Lăng Hàn mới biết Cổ Đạo tông có nhiều ngọc tử là khai thác từ khoáng động, đây là cơ sở để một tông môn phát triển liên tục.
Ngọc Long khoáng động lệ thuộc Cổ Đạo tông, nằm ở phía bên kia Hải Bình sơn. Xung quanh không có thế lực khác nên không phái cường giả trấn thủ khoáng động này. Tuy nhiên Ngọc Long khoáng động đã nửa tháng không đưa ngọc tử đến.
Lẽ ra mỗi cách mười ngày Ngọc Long khoáng động sẽ đưa một mớ ngọc tử đến, đây là nguồn thu nhập lớn nhất của tông môn. Sau đó số ngọc tử này sẽ phân phối vào tay từng đệ tử.
Nhưng bây giờ đã qua nửa tháng, đống ngọc tử mới nhất chưa đưa đến, khiến Tôn Kiếm Phương chú ý.
Vốn tưởng là thời tiết, chậm một, hai ngày thì được, nhưng đã trễ năm ngày thì hơi lạ.
Phái Lăng Hàn đi chứ không phải trưởng lão nào vì muốn tạo dựng uy tín đạo tử cho hắn. Làm nhiều việc mới gầy dựng uy vọng, khiến người tín phục được.
Tôn Kiếm Phương đưa một tờ giấy màu vàng cũ kỹ:
- Đây là phù binh, nếu gặp nguy hiểm lớn hãy nhỏ máu vào nó rồi ném ra ngoài.
Lăng Hàn nhận lấy tờ giấy vàng, hơi ngạc nhiên:
- Phù binh?
Trong Nguyên Thế Giới cũng có thứ giống vậy, đại năng dùng một phần sức chiến đấu của mình qua thủ đoạn đặc biệt bám vào đạo cụ, khi đối địch thì ném ra sẽ bộc phát uy năng đáng sợ. Nhưng không phải dùng máu dẫn phát mà là thần ý.
Tôn Kiếm Phương có thể chế tạo phù binh?
Tôn Kiếm Phương giải thích rằng:
- Thứ này lưu truyền từ thời kỳ thượng cổ, lão phu phát hiện trong phế tích Cổ Đạo tông. Phù binh như vậy không nhiều, vì năm tháng quá lâu nên uy lực sẽ bị giảm bớt, chỉ có thể đánh ra công kích thập mạch.
Thập mạch có ý nghĩa gì?
Có thể phát kình lực ra ngoài.
Nên chỉ là một tờ giấy nhưng có thể bộc phát ra đại uy năng.
Tôn Kiếm Phương rất cưng yêu Lăng Hàn, ban cho hắn một tấm phù binh đẳng cấp thập mạch, hắn đi điều tra tình hình khoáng động nho nhỏ chắc không có vấn đề gì.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Được rồi, ta lập tức xuất phát ngay!
Hiện giờ Lăng Hàn là lục mạch sơ kỳ nhưng lực lượng đã cao đến một vạn bảy ngàn cân, có thể sánh ngang bát mạch sơ kỳ. Cộng thêm Yêu Hầu quyền, nếu lại đụng độ Lý Trường Đan dù không bị áp chế cảnh giới Lăng Hàn cũng miễn cưỡng đánh lại được. Nếu cộng thêm một tấm binh phù thì hắn tràn trề tự tin.