Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Hàn không quan tâm, sau khi kình lực phát ra ngoài thì binh khí mang đến uy hiếp giảm nhỏ nhiều, vật ngoài thân dùng không tự nhiên bằng tay chân của mình. Đôi nắm đấm sắt của hắn đủ chiến khắp thiên hạ.

Nữ nhân áo đỏp khẽ quát, vung song đao chém hướng Lăng Hàn.

Lăng Hàn không nhúc nhích, chờ đối phương vào phạm vi công kích thì đánh một đấm.

Bùm!

Lực lượng mười mấy vạn cân nghiền ép, mặc cho nữ nhân kia nắm giữ muôn vàn diệu pháp đều vô dụng, lực lượng tuyệt đối nghiền ép thì mọi thứ chỉ là hư vô.

Nữ nhân bị đánh bay ra ngoài, song đao rời tay bắn hai bên trái phải, vèo một tiếng bay hướng khán đài dẫn đến tiếng la hoảng.

Lăng Hàn lại thắng, hắn đã vào bốn cường.

Rất nhanh đối thủ cuối cùng đứng trước mặt Lăng Hàn, vẫn bị một đấm đánh gục.

Khán giả bàn tán rôm rả.

- Đối thủ gì cũng bị một đấm đánh bại, mạnh quá.

- Không chừng sẽ uy hiếp đến Thác Bạt Thiên Hoang.

- Đùa, Thác Bạt Thiên Hoang là tồn tại thế nào? Mười Lăng Hàn cộng lại cũng không đấu thắng Thiên Hoang đại nhân được!

- Đúng rồi, các ngươi suy nghĩ lung tung. Dù ai vào chung kết, kinh diễm cỡ nào cũng chỉ phụ trợ sự cường đại cú Thiên Hoang đại nhân.

- Thiên Hoang đại nhân đã mạnh đến vượt qua đạo lý!

Mọi người vẫn chung ý kiến là Lăng Hàn không thể dao động vị trí của Lăng Hàn.

Tuyển thủ chung kết nửa khu đầu đã xuất hiện, nửa khu dưới thì chờ buổi chiều mới có kết quả.

Sau khi ăn cơm trưa xong trận chiến đào thải nửa khu dưới bắt đầu.

Lăng Hàn cố ý ở lại vì muốn xem Thác Bạt Thiên Hoang trong truyền thuyết có bộ dạng thế nào.

So đấu bắt đầu, Lăng Hàn thấy một thanh niên vóc dáng thon dài, tóc như thác, mày kiếm mắt sáng, phong thái khó tả. Y vừa xuất hiện liền thành trung tâm toàn trường, hút hết ánh mắt mọi người.

Thác Bạt Thiên Hoang.

Không cần ai giới thiệu Lăng Hàn khẳng định đó là Thác Bạt Thiên Hoang.

Quả nhiên y mới lên sân liền nhận tiếng hò reo như sóng thần, nguyên sân võ đạo la hét một cái tên, thanh âm đều nhịp.

Thác Bạt Thiên Hoang!

Đáng tiếc Lăng Hàn không thấy Thác Bạt Thiên Hoang ra tay, vì mỗi người gặp y sẽ tự động nhận thua.

Không chiến đã hàng là sỉ nhục lớn cúa võ giả, nhưng những người này không bị la ó mắng chửi, vì chuyện này là lẽ đương nhiên.

Thác Bạt Thiên Hoang cứ thế không chiến trận nào lọt thẳng vào chung kết.

Từ độ khó dễ thì Thác Bạt Thiên Hoang đã lấn át Lăng Hàn.

Ngày mai có một trận chiến.

Lăng Hàn hơi hứng thú, trong thập nhị mạch không có ai đánh lại hắn, có lẽ Thác Bạt Thiên Hoang sẽ cho hắn niềm vui bất ngờ. Không chừng đối phương cũng đả thông ẩn mạch thì sao?

Lăng Hàn về nhà, tiếp tục cảm ứng kỳ kinh thứ ba. Hắn có cảm giác sắp đột phá thập ngũ mạch rồi.

Trận so đấu hôm nay đả kích thị nữ nhỏ rất lớn, nàng tràn đầy niềm tin vào Lăng Hàn nhưng không khí trong sân võ đạo nghiêng về phía Thác Bạt Thiên Hoang hoàn toàn. Làm thị nữ nhỏ lo âu sợ sệt.

Lỡ thua thì thiếu gia sẽ bị đả kích lớn đến đâu?

Hoán Tuyết không dám suy nghĩ.

Lăng Hàn luôn tu luyện đến nửa đêm, hắn bỗng rùng mình, vẻ mặt mừng vui.

Đã tìm được kỳ kinh thứ ba!

Đáng tiếc không có thiên địa bí lực cung cấp, hắn không cách nào mở ra kinh mạch này, chỉ có thể đợi.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Hàn dậy sớm chờ mặt trời mọc liền trùng kích thập ngũ mạch.

Vài phút sau kinh mạch này đã xuyên suốt, tiếp theo là mở rộng.

Lăng Hàn luyện nửa tiếng thì ngừng.

Đã đến lúc đi lấy giải thưởng.

Lăng Hàn tràn ngập mong chờ, một trái Kỳ Vân quả có thể cho tinh thần lực của hắn tăng cao bao nhiêu? Có thể bước vào trung cấp không?

Lăng Hàn không hề suy xét khả năng sẽ thau Thác Bạt Thiên Hoang.

Lăng Hàn dặn dò:

- Hoán Tuyết, mang cái ghế theo đi, có người hôm nay sẽ ăn nó.

- Vâng!

Đêm qua Hoán Tuyết không ngủ ngon, hai mắt thâm quầng, nàng khiêng cái ghế lấy từ phủ thành chủ chạy theo Lăng Hàn.

Lăng Hàn, Hoán Tuyết chạy đi gây chú ý rất nhiều.

Mỹ nữ vốn hấp dẫn ánh mắt, huống chi còn vác theo cái ghế? Lăng Hàn cũng khá nổi tiếng, một đường đánh thẳng vào chung kết, tuy chắc chắn thua Thác Bạt Thiên Hoang nhưng cũng xem như nhân vật nổi tiếng.

Hai người đi đường kiểu này làm người tò mò.

- Chẳng phải hắn đi tham gia chung kết sao? Làm trò gì vậy?

- Muốn biểu đạt sự khinh thường, ngồi ứng đối Thác Bạt Thiên Hoang?

- Đáng tiếc không có phiếu, nếu không thì có thể xem tận mắt rồi.

Rất nhanh Lăng Hàn và thị nữ nhỏ đến sân võ đạo.

Thấy Lăng Hàn, Hoán Tuyết khiêng cái ghế, gác cổng rất ngạc nhiên. Lăng Hàn là tuyển thủ chung kết, đừng nói tự mang ghế, dù có mang tên lửa đến, miễn không sử dụng trong chung kết thì bọn họ không dám ngăn cản.

Khi họ đi vào vừa lúc gặp Thích Tùy Phong.

Mợ nó!

Thích Tùy Phong nhìn Hoán Tuyết vác cái ghế, kiểu dáng hay màu sắc đều rất quen mắt, gã nhận ra ngay là ghế trong phủ thành chủ.

Lăng Hàn ơi là Lăng Hàn, ngươi thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tưởng mình có khả năng thắng sao?

Thích Tùy Phong cười nhạt:

- HỪ hừ.

Lăng Hàn đã thấy Thích Tùy Phong, hắn nói với thị nữ nhỏ:

- Hoán Tuyết, cười khẩy đi.

Hoán Tuyết luôn trung thực chấp hành mệnh lệnh của thiếu gia, nàng cứng nhắc nhếch mép.

Thích Tùy Phong thì thấy đó là cười nhạo.

Nhìn đi, lão nương đã chuẩn bị ghế rồi, ngươi mau rửa sạch miệng chờ ăn đi.

Thích Tùy Phong điên tiết. Lăng Hàn thật đáng ghét, không ngờ thị nữ của hắn cũng quá quắt. Quả nhiên chủ nào tớ nấy.

Thích Tùy Phong cười khẩy nói:

- Lăng Hàn, ta chống mắt xem ngươi diễn trò!

Lăng Hàn tuyệt đối không thể nào thắng Thác Bạt Thiên Hoang, bây giờ hắn làm trò nhiều tới lúc đó sẽ phải khóc.

Lăng Hàn nói:

- Hoán Tuyết, làm mặt quỷ.

- Vâng!

Thị nữ nhỏ đặt cái ghế sang một bên, nhăn mặt.

Xấu hổ quá đi.

Thích Tùy Phong nhe răng, Lăng Hàn không thèm trả lời gã mà xúi thị nữ trào phúng gã, quá đáng hết sức!

Không so đo với hắn, dù sao rất nhanh tiểu tử này sẽ quỳ xuống lạy lục.

Thích Tùy Phong nghênh ngang rời đi:

- Không thèm so đo với ngươi!

Lăng Hàn mỉm cười, hắn muốn biết chờ cuối cùng Thích Tùy Phong có ăn cái ghế không. Ưm, hơi mong chờ.

- Hoán Tuyết, đi!

Hai người vào sân võ đạo. Hoán Tuyết đi ghế khán giả trước, nàng khiêng cái ghế hấp dẫn nhìn ánh mắt.

Là kỳ thị ghế trong sân võ đạo không thoải mái nên tự chuẩn bị riêng?

Lăng Hàn đi chuẩn bị, vì hôm nay chỉ có một trận chiến nên thời gian ư dả, mười giờ mới bắt đầu.

Lăng Hàn nhắm mắt dưỡng thần, tiếp đó có người thông báo tới lúc lên sân.

Lăng Hàn đi theo người đó vào đấu trường, bốn phía yên lặng.

Không có ai hò reo cổ vũ hắn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK