Lăng Hàn lùi ra ngoài lấy mấy ngọn đèn sau đó trở về đặt ưới đất, nhặt đá vụn lên ném tới trước.
Bộp bộp bộp!
Cục đá mang theo lực lượng ít nhất ba ngàn cần với tốc độ nửa vận tốc thanh âm bay ra ngoài, sức phá hoại vô cùng đáng sợ, đánh trên vách hàng bắn ra hỏa hoa, nếu đập trúng người thằn lằn thì có thể sẽ phun máu.
Đàn thằn lằn bị chọc giận, trong khoảnh khắc mấy chục con thằn lằn đủ kích cỡ xúm lại.
Lăng Hàn tiếp tục ném hòn đá, hiện tại lực lượng của hắn rất kinh khủng, khi đàn thằn lằn lao vào khu vực có ánh sáng thì độ chính xác của hắn tăng lên, không nói trăm phát trăm trúng nhưng có một nửa xác suất chính xác.
Bốp! Bốp! Bốp!
Từng còn thằn lằn bị đánh bay ra ngoài, vảy văng tung tóe rất là thảm.
Nhưng Lăng Hàn chỉ có một người, không thể ngăn lại hết thằn lằn, rất nhanh có năm con đến gần.
Lăng Hàn không ném cục đá nữa, hắn vận chuyển Tứ Phương quyền.
Lăng Hàn khẽ quát:
- Đi!
Lực lượng hùng hồn bộc phát, đây là lực lượng siêu nặng năm vạn cân, đáng sợ hơn xa ném đá.
Bùm!
Một đấm đánh ra, một con thằn lằn bị đánh nát cho thấy lực lượng của Lăng Hàn khủng khiếp đến mức nào.
Lăng Hàn nhấc chân đá, tuy không luyện tập cước pháp nhưng có lực lượng, một cước đá cao đến bốn ngàn cân đánh chết một con thằn lằn.
Lăng Hàn cười to bảo:
- Đến đây đến đây!
Liên tiếp lên ba cảnh giới, nếu chỉ bàn về lực lượng thì Lăng Hàn không thua gì Vương Giả thập mạch. Mấy con thằn lằn cùng lắm thất mạch, bát mạch, sao mà đánh lại hắn được.
Đây còn là vì Lăng Hàn chưa có cách phát lực lượng ra ngoài, không thì những con thằn lằn không có tư cách đến gần hắn, cách một khoảng nhất định đã bị lực lượng cuồng bạo nghiền nát.
Khiến Lăng Hàn ngạc nhiên là đám thằn lằn rất hung hãn, thấy đồng bạn bị không ngừng bị đánh chết vẫn thi nhau ùa lên.
Nhưng trước thực lực tuyệt đối nghiền áp thì đây chỉ là chịu chết, rất nhanh những con thằn lằn bị Lăng Hàn tiêu diệt hết, quần áo trên người hắn cũng bị xé rách mấy chỗ để lại vài vết thương. Không sâu vào thịt nhưng có màu đen, quả nhiên có độc.
Lăng Hàn vội vàng ngồi xuống, vận chuyển công pháp Hầu Ca, sau vài lần thì có chất lỏng màu đen chảy ra kèm theo mùi hôi khó tả.
Lăng Hàn bỗng thấy mệt mỏi, dùng công pháp trừ độc khiến hắn tiêu hao rất lớn.
May mắn vết thương đã đổi sang màu đỏ, sẽ không để lại tai họa ngầm.
Lăng Hàn nghỉ một lúc rồi đứng dậy, hắn xách theo một ngọn đèn đi sâu vào hang núi thăm dò.
Nơi này trừ xác chết nhân loại ra còn có từng hàng trứng thằn lằn ngay ngắn, có màu hồng. Nhìn trứng trông đáng yêu, nhưng tưởng tượng chúng nó ăn xác chết thì sẽ thấy ghét.
A?
Lăng Hàn lộ vẻ kinh ngạc, vì hắn phát hiện trong đống xác chết có một bộ đồ khác biệt.
Cái xác mặc đạo bào, tay cầm kiếm gãy, ngực có vết thương to cỡ nắm tay chắc bị nát tim. Kỳ lạ là vết thương đang ứa máu.
Bầy thằn lằn sinh sản trong vũng máu dưới đất.
Không lẽ đám thằn lằn này vốn rất bình thường, nhưng vì máu mà được tiến hóa nhanh?
Lăng Hàn thử đến gần quan sát, nhưng hắn phát hiện đến gần xác ướp cổ cỡ trượng liền có sát khí đáng sợ ập đến. có thể thấy rõ không khí yên tĩnh chợt hóa thành các lưỡi dao, mũi nhọn chĩa hướng Lăng Hàn.
Lăng Hàn mà tiến lên một bước sẽ bị lưỡi dao bắn nát bấy.
Một cái xác không biết chết bao lâu mà còn uy năng như vậy?
Có thể tưởng tượng lúc xác ướp cổ còn sống là siêu cường giả, có lẽ bước ra Thông Mạch cảnh đứng trên đỉnh võ đạo cao hơn.
Bây giờ đã thành xác chết nằm dưới lòng đất âm u, không biết chết bao nhiêu năm.
Một văn minh tại sao bỗng chốc biến mất sạch?
Lăng Hàn nhớ Hằng Thiên đại lục ngày xưa có ngũ tông Thần giới khống chế nên thành đỉnh lô lớn, lấy tất cả sinh linh làm dược luyện thành đại đan.
Có khi nào nơi này cũng giống vậy?
Nếu đúng thì vẫn có khác biệt rất lớn, chỗ này không có tai mắt người ngũ tông giám sát.
Lăng Hàn lùi lại mấy bước đến gần trứng thằn lằn, chỗ này không có sát khí.
Có lẽ một con thằn lằn bình thường vô tình đến đây, uống máu rồi tiến hóa vùn vụt. Nó sinh con ở đây để hậu đại hấp thu bảo huyết như vậy, vì thế trong khoảnh khắc ngắn phát triển tộc quần của mình thành thế lực cường đại.
Có lẽ vì thời gian quá ngắn nên những hung vật chưa mở ra trí tuệ. Con thằn lằn cái đến cảnh giới nhất định liền đi tìm thức ăn cho thằn lằn con, vì vậy có vụ thợ mỏ tập thể biến mất.
Cổ tích thì chắc là trùng hợp, thợ mỏ vô tình đào trúng nơi ấy, chưa kịp báo lên đã gặp họa ngập đầu.
Tóm lại giải thích này hợp lý nhất.
Lăng Hàn nhìn máu dưới đất, hắn hơi sợ.
Đây là máu người, còn là người không biết chết bao nhiêu năm, dù siêu bổ nhưng hắn vẫn thấy chướng ngại tâm lý.
Lăng Hàn do dự một lúc cuối cùng bỏ qua.
Lăng Hàn quay về, lực lượng lại tăng vọt khiến tốc độ của hắn lên đến độ cao mới, chỉ mất một ngày rưỡi đã về Cổ Đạo tông.
Gặp Tôn Kiếm Phương, Lăng Hàn kể lại toàn bộ sự kiện từ đầu tới đuôi. Lăng Hàn không có gì phải lo sợ, không cần giấu diếm, hắn đã ăn bảo quả nên chẳng lo bị người mơ ước.
Tôn Kiếm Phương tức giận quát:
- Cái gì? Có chuyện như vậy!?
Đám người Lý Trường Đan, Nhuế Nguyên Lượng quá kiêu ngạo, dám hành hung trong phạm vi trong tông? May mắn đạo tử lão chọn thật sự là yêu nghiệt, ba người không giết được Lăng Hàn còn bị mất mạng.
Tôn Kiếm Phương một lần nữa kinh ngạc kêu lên:
- Trong khoáng động xuất hiện di tích cổ đại? Chắc đây là tàn tích Cổ Đạo tông xuất hiện, chỉ vì thiên địa biến đổi không hoàn toàn nên chỉ có một phần hiện ra với đời.
Tôn Kiếm Phương siêu kích động, lập tức mở cuộc họp cấp trưởng lão thông báo chuyện này.
Lăng Hàn được dự thính, hắn là đạo tử, tông chủ tương lai đương nhiên có tư cách nghe. Hơn nữa Lăng Hàn là người phát hiện, phải từ chính miệng hắn thuật lại.
Nghe Lăng Hàn kể xong các trưởng lão có biểu hiện giống như Tôn Kiếm Phương, đều cực kỳ kích động.
Phát hiện cổ tích mới có ý nghĩa gì?
Đại năng cổ đại để lại điển tịch!
Bọn họ bị kẹt ở thập mạch, thập nhất mạch, thập nhị mạch một là vì thiên phú không đủ cao, hai vì thiếu chỉ dẫn mạnh mẽ, không có cách tu luyện hệ thống.
Tin tưởng ở văn minh trước thập nhị mạch tuyệt đối không phải tận cùng võ đạo, mức độ võ đạo phát đạt khó thể tưởng tượng.