Mặt mũi của Vương gia rất lớn, dù sao có một lão tổ Tam Bộ Thiên Tôn cùng một đại năng chuẩn Thiên Tôn, bởi vậy người đến như mây, thậm chí rất nhiều đệ tử đều lấy có thể thu được thiếp mời của Vương gia mà vẻ vang.
Lăng Hàn cực kỳ điệu thấp, hắn đưa lên thiếp mời, lặng yên tiến nhập hội trường, ở một bên uống rượu, lẳng lặng chờ đợi.
Vương gia thu được thiếp mời, khẳng định biết rõ hắn đã đến, như vậy tự nhiên sẽ có người đi ra nghênh đón, thương thảo vấn đề bán hộ đan dược.
Lăng Hàn ngồi uống rượu, nhìn xem người đến người đi, rất nhiều người đều chào hỏi nhau, câu thông cảm tình, bình thường tất cả mọi người đều tu luyện, đây là cơ hội khó được. Nhưng mà có rất nhiều người giống như Lăng Hàn, lạnh lùng mà ngồi, không để ý người khác chút nào.
- Ngươi, ngươi, ngươi…
Một thanh âm vang lên ở bên tai Lăng Hàn.
Lăng Hàn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người này có chút quen thuộc, nhưng tựa hồ lại không nhớ được, liền nói:
- Ngươi là ai?
Trác Khải thiếu chút nữa tức chết, hắn bị Lăng Hàn hố cực thảm, mà Lăng Hàn rõ ràng ngay cả mình là ai cũng không nhớ rõ? Hắn cắn răng nói:
- Ta là Trác Khải!
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, liền a một tiếng:
- Ngươi là Trác Khải tử!
Hắn rốt cục nghĩ tới, đây là một nhị thế tổ hắn vừa mới tiến vào võ viện liền thu thập, có một lão tổ chuẩn Thiên Tôn, cho nên cực kỳ ngang ngược càn rỡ.
Trác Khải tức giận đến bốc khói:
- Ta là Trác Khải, không phải kẻ ngốc!
(*Khải tử = kẻ ngốc)
- Dù sao cũng không kém bao nhiêu a.
Lăng Hàn cười nói, loại nhị thế tổ này đương nhiên sẽ không để ở trong mắt hắn.
Trác Khải hừ một tiếng nói:
- Lăng Hàn, ngươi đừng tưởng rằng ta thu thập không được ngươi! Lão tổ sắp từ Ngoại Vực chiến trường trở về, đến lúc đó nhìn ngươi còn hung hăng càn quấy thế nào!
Lăng Hàn nhíu mày:
- Không so đo với ngươi, là vì loại người cặn bã như ngươi căn bản không có để ở trong mắt ta, ngươi lại ở trước mặt ta luồn lên nhảy xuống, cho rằng ta không dám thu thập ngươi?
Hắn trực tiếp ra tay, nhấn về phía Trác Khải.
Không sai biệt lắm đã một ức năm qua đi, hắn đã thành Tiên Vương tầng bảy, mà Trác Khải lại dậm chân tại chỗ, rõ ràng chứng kiến một chưởng này đập tới, nhưng hắn căn bản không có cách nào trốn tránh.
Ba, một tiếng giòn vang, hắn bị nặng nề quạt một tát, nửa bên mặt bị rút đi, cái cằm máu chảy đầm đìa, cực kỳ buồn nôn.
Trác Khải đau đến kêu thảm thiết, lập tức đưa tới những người khác quan tâm, nhao nhao nhìn qua.
- Ồ, đây không phải Lăng Hàn sao?
- Còn có Trác Khải.
- Kẻ ngốc kia lại đi gây chuyện? Hắc hắc, lúc này hắn thật sự là đá trúng thiết bản, Lăng Hàn là ai, ngay cả Thiên Sinh cũng bị hắn giẫm mặt, là người ngưu bức nhất trong giới đệ tử lần này.
- Chẳng lẽ ngươi không biết, Trác Binh đại nhân sắp từ Ngoại Vực chiến trường trở lại rồi.
- A, chẳng trách thằng này dám hung hăng càn quấy như thế! Hắc hắc, một vị chuẩn Thiên Tôn a, hơn nữa còn từ Ngoại Vực chiến trường huyết chiến trở về, chiến lực căn bản không phải chuẩn Thiên Tôn vừa mới đột phá có thể so sánh, Tiên Vương lại yêu nghiệt thấy cũng chỉ có thể cung kính kêu một tiếng đại nhân.
- Cho nên lúc này Lăng Hàn sướng rồi, nếu Trác Binh đại nhân tức giận, vậy hắn cũng không có quả ngon để ăn.
Mọi người ngươi một lời ta một câu, không ít người nhìn có chút hả hê, dù sao Lăng Hàn quật khởi quá nhanh quá đột ngột, để cho rất nhiều người đỏ mắt.
Lăng Hàn một chút cũng không thèm để ý, nếu Trác Binh trở về làm khó dễ hắn, hắn sẽ mang Hắc Lư ra, Đại Hắc Cẩu cùng nó thân nhau, mời nó đi ra dọa người tuyệt đối không thành vấn đề.
Đúng lúc này, chỉ nghe hoàn bội đinh đương, một làn gió thơm lan tới, một thiếu nữ từ trong viện đi ra, mặc cung trang màu xanh lá, tóc đen như thác nước, da trắng như tuyết, xinh đẹp xuất trần, không linh mười phần.
Thiếu nữ này vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, ai cũng trở nên lửa nóng.
Nàng chính là nhân vật chính của yến hội hôm nay, hòn ngọc quý trên tay Vương gia, Vương Giai Nguyệt.
- Giai Nguyệt tiên tử!
Không ít người đều kêu lên, lộ ra rất cuồng nhiệt.
Dù lấy ánh mắt bắt bẻ của Lăng Hàn cũng không thể không gật đầu, xưng nàng một tiếng mỹ nữ, có thể thấy được cô gái này xác thực xinh đẹp kinh người, chẳng trách được xưng là Vương gia Minh Châu, dẫn tới vô số người ái mộ.
Vương Giai Nguyệt nhìn mọi người khẽ chào, trên mặt xinh đẹp mang nụ cười ngọt ngào, lại ai cũng không có để ý, lộ ra cực kỳ cao ngạo. Ánh mắt của nàng rất nhanh liền quét đến trên người Trác Khải, không khỏi nhíu mày nói:
- Đây là có chuyện gì?
Ở trên yến hội của nàng, rõ ràng xảy ra sự tình đả thương người, đây là không cho Vương gia mặt mũi, cũng không cho Vương Giai Nguyệt nàng mặt mũi.
Tự nhiên có người cướp vuốt mông ngựa, nói chuyện vừa rồi một lần.
Vương Giai Nguyệt lập tức lộ ra vẻ bất mãn, nhìn Lăng Hàn nói:
- Lăng công tử, ngươi cùng Trác công tử có ân oán gì có thể giải quyết ở bên ngoài, nơi này chính là Vương gia!
Lăng Hàn cười cười:
- Được rồi, lần sau ta sẽ chú ý.
Trong mắt hắn, Vương Giai Nguyệt chỉ là một tiểu nha đầu được nuông chiều, chẳng muốn chấp nhặt.
Theo Lăng Hàn, hắn là không muốn chấp nhặt với một nữ nhân, mà theo Vương Giai Nguyệt, thái độ của Lăng Hàn lại quá mức cuồng ngạo rồi.
Nàng là ai?
Vương gia dòng chính, tiểu công chúa, cũng là hậu đại được Vương gia lão tổ thương yêu nhất. Mà Vương gia lão tổ là ai? Tam Bộ Thiên Tôn!
Nàng một lời ra, hẳn là như pháp như luật, tiểu tử này không sợ tới té cứt té đái, quỳ rạp xuống trước mặt nàng bồi tội đã là đại bất kính, rõ ràng thái độ còn không đếm xỉa tới như thế?
Đáng giận, quá ghê tởm.
- Lăng Hàn, ngươi thật quá mức, không biết vị này chính là Vương gia Đại tiểu thư sao?
Có người nhảy ra đấu tranh anh dũng cho Vương Giai Nguyệt.
Vương Giai Nguyệt chẳng những đẹp như Thiên Tiên, thiên phú võ đạo kinh người, càng có một lão tổ tông Tam Bộ Thiên Tôn, ba yếu tố này tập trung ở trên người một nữ nhân, có thể không để cho vô số nam nhân biến thành hoa si sao?
- Đúng đấy, đây chính là địa bàn của Vương gia!
Có người cũng đi theo kêu gào.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người đều trách cứ Lăng Hàn, đây là một cơ hội biểu hiện, có thể leo lên Vương gia, sẽ có Đại Tạo Hóa.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người ngồi bàng quang, bởi vì người tai mắt linh thông, dò thăm được Lăng Hàn chính là Chu Hằng cố ý lưu lại một tấm vị diện Truyền Tống Phù, mới có thể từ Tiên Vực đến nơi này.