Mọi người nhìn thấy vô cùng động dung, tuy bọn họ đoán được Lăng Hàn rất mạnh, vào lúc tận mắt nhìn thấy mới tin là sự thật.
Dựa vào, tại sao ngươi lại luyện đan?
Lăng Hàn nhìn Thương Đạt bị đánh bay, hắn thu Tiên Ma kiếm, hiện tại không có thời gian lãng phí và dây dưa với người này, hắn phải nhanh leo lên đỉnh, từ đó đạt được thiên đại cơ duyên.
- Đi thôi.
Nữ Hoàng gật đầu, Nhu Yêu Nữ lại điềm đạm đáng yêu, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Lăng Hàn.
Nội tâm Lăng Hàn thở dài, hắn biết rất rõ không nên tiếp xúc nhiều với Nhu Yêu Nữ, nhưng yêu nữ tu luyện mị thuật không thể che giấu, thay đổi một cách vô tri vô giác ảnh hưởng tới hắn, làm hắn càng ngày càng tiếp nâận nàng.
Không phải xuất phát từ khinh niệm, mà là xem đối phương thành bằng hữu.
Hơn nữa lưu Nhu Yêu Nữ ở nơi này, nàng dễ dàng bị người ta "Ăn" mất, chỉ là thế lực tam tinh có thể sánh bằng truyền nhân Tiên Vương đại giáo sao?
Loại chuyện này tuyên dương ra ngoài, cam đoan có rất nhiều người còn nói ngược lại, kỳ thật Nhu Yêu Nữ trèo cao, người ta muốn mỹ nữ còn không đơn giản?
Hắn tiện tay thu Nhu Yêu Nữ vào trong không gian thần khí —— đương nhiên không thể nào là Hắc Tháp, hắn còn chưa tới mức tín nhiệm yêu tinh này.
Lăng Hàn cùng Nữ Hoàng sóng vai rời đi, những người khác nhìn bóng lưng hắn một hồi và tiến lên.
Có ít người không có ra tay, bởi vì nắm chắc không đủ, ra tay chỉ tự rước lấy nhục. Có ít người thời gian gấp gáp, dù sao Lăng Hàn có thực lực vô cùng cường đại, muốn đánh bại hắn cần thời gian thật lâu, thậm chí một năm nửa năm, vậy thì đánh làm gì?
Càng lên trên khí tức đáng sợ càng mạnh, không tới mức làm ngươi cất bước khó đi, chỉ làm ngươi cất bước gian nan mà thôi, đầu đầy mồ hôi.
Tốc độ Lăng Hàn và Nữ Hoàng quá chậm, còn xa mới so sánh với ba người Nghiêm Tiên Lộ, từ đó đừng nói ăn thịt, chỉ sợ không có súp uống.
Có biện pháp nào?
Bọn họ không phải ngũ trảm, lại thấp hơn đám người Nghiêm Tiên Lộ một cảnh giới, hơn nữa còn là cảnh giới mấu chốt.
Trảm Trần có chiến lực Phân Hồn, việc này quá kinh người.
- Tiếp tục như vậy, chúng ta tuyệt đối không thể vượt qua ba người kia.
Lăng Hàn quay đầu nói với Nữ Hoàng.
Nữ Hoàng gật đầu:
- Trừ phi chúng ta có thể đột phá ngũ trảm!
- Nơi này có áp lực đủ lớn, có lẽ chúng ta có thể tìm được cơ hội đột phá.
- Nếu như có thể, nơi này mới thật sự là cơ duyên lớn nhất của chúng ta.
Hai người nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười rất tươi.
Đúng nha, trước mặt ngũ trảm, không phải như vậy mới có áp lực lớn hơn sao?
Lăng Hàn nghe Nữ Hoàng nói cũng nhẹ lòng không ít, suy nghĩ vì tiền đồ của Nữ Hoàng, hắn không thu Nữ Hoàng vào Hắc Tháp, mà là dùng toàn lực đối kháng khí tức đáng sợ trên núi và cất bước têến lên.
Đây chính là Đoạn Vân Sơn, cao xuyên qua tầng mây, tuy Tam Dương Phong không phải núi cao nhất nhưng có độ cao làm người ta chùn bước.
Một ngày, hai ngày, mười ngày, một tháng!
Bọn họ đi trong núi một tháng, cho dù bọn họ đi không nhanh, nhiều ngày như vậy đã không thấy chân núi, chỉ còn lại mây trắng bồng bềnh, bọn họ vẫn không thấy đỉnh núi.
Núi này rất cao.
Lăng Hàn cùng Nữ Hoàng cũng không biết ba người Nghiêm Tiên Lộ có lên đỉnh núi chưa, bọn họ được khí thế này ma luyện giống như thời thời khắc khắc giao thủ với kẻ thù đáng sợ, tầng màng da đã càng ngày càng rõ ràng.
Ngũ trảm!
Bọn họ nhìn thấy hi vọng ngũ trảm gần trong gang tấc, dường như vươn tay là chạm tới. Lúc muốn vươn tay dò xét lại giống như xa tận chân trời, hoàn toàn không chạm tới.
Loại cảm giác này làm bọn họ phát điên.
- Là chúng ta ma luyện không đủ cần phải luyện hóa Thiên Đạo Ngọc?
Nữ Hoàng hỏi.
Lăng Hàn cũng không biết, đừng nói bọn họ không có kinh nghiệm đột phá ngũ trảm, thậm chí còn không tiếp xúc đám người kia, hoàn toàn không có kinh nghiệm để điều tra.
Nghiêm Tiên Lộ? Lao Tùng? Sơn Quý Đồng?
Đây không phải đùa giỡn hay sao, không nói bọn họ đã đi trước không thấy, cho dù có ở đây, Lăng Hàn có thể mở miệng sao? Cho dù mở miệng, người ta sẽ để ý tới sao?
Đại giáo ngoài Tiên Vương lục trọng, mỗi kỷ nguyên chắc chắn sẽ có một hai người đột phá ngũ trảm, như vậy đám người Nghiêm Tiên Lộ sẽ có người chỉ đạo, bọn họ ít đi đường vòng.
Mấu chốt là, Lăng Hàn và Nữ Hoàng cũng không thể xác định tình huống như vậy thích hợp đột phá ngũ trảm hay không.
- Trước không nên luyện hóa Thiên Đạo Ngọc, nhìn xem.
Lăng Hàn suy nghĩ, ngũ trảm không dễ đột phá như vậy.
Nữ Hoàng gật đầu.
Hai người tiếp tục đi, không lâu lắm, chỉ thấy sương mù lượn lờ hình thành gì đó.
Việc này rất bình thường, tại vị trí cao, đám mây có khắp nơi nhưng bây giờ mây tạo thành sương mù, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng, chẳng những ngũ quan hiển thị rõ, huyết nhục cũng đầy đặn.
Chỉ qua một giây hình người đã hình thành òoàn toàn, nếu không phải hai người Lăng Hàn tận mắt nhìn thấy mây mù biến hóa, tuyệt đối không nhận ra người này là sương mù biến thành.
Đây là nam tử rất trẻ tuổi, mái tóc đen rối tung cho người ta cảm giác cuồng dã.
Hắn ngạo khí trùng thiên, trong hai mắt thần thái kinh người, nhìn kỹ, sâu trong đồng tử là mười ký hiệu.
- Kiếm Yêu tộc!
Đột nhiên Nữ Hoàng lên tiếng.
- Kiếm Yêu tộc là gì?
Lăng Hàn hỏi.
- Trong trí nhớ huyết mạch của ta có tư liệu tộc này.
Nữ Hoàng giải thích.
- Đây là chủng tộc đáng sợ, nhân khẩu không nhiều lắm, người người vô cùng kinh diễm, xuất hiện rất nhiều Tiên Vương.
Rất nhiều Tiên Vương!
- Tộc này đều sử dụng kiếm, một kiếm chém ra, bất cứ tồn tại gì cũng bị phân thành bốn phần.
- Đây là một loại quy tắc chí cao!
Trong lúc hai người nói chuyện, nam tử trẻ tuổi đi về phía Lăng Hàn và nói:
- Dịch Vô Thương, ngươi được phong làm thập đại thiên kiêu của đông tiên vực, bài danh thứ tám, Cổ Phi ta cố ý tới lĩnh giáo một chút.
Tình huống như thế nào?
Lăng Hàn nhìn Nữ Hoàng, Nữ Hoàng cũng nhìn Lăng Hàn, Cổ Phi đang nói với ai, Dịch Vô Thương? Bọn họ không ai dám gọi Dịch Vô Thương cả.
- Dịch Vô Thương, ngươi bài danh thứ tám trong thập đại thiên kiêu, cẩn thận bị nguyền rủa cả đời chỉ dừng bước tại Tiên Vương bát trọng!
Cổ Phi lại nói,
- Đến đây đi, ngươi có xưng hào Vĩnh Xương Vạn Cổ, nó phạm húy kị của ta.
Lăng Hàn và Nữ Hoàng chấn động, sau đó kịp phản ứng.
Dịch Vô Thương... Là Vĩnh Xương Tiên Vương!