Ánh mắt của Lăng Hàn đảo qua, nơi này có ít nhất hơn một trăm người, hơn nữa còn chỉ là ở ngoài lầu các, bên trong không biết còn có bao nhiêu người.
- Lão huynh, hỏi một chút, tình huống nơi này thế nào?
Lăng Hàn kéo một người hỏi.
Vận khí của hắn không tệ, gặp phải một người thích khoe khoang, liền thao thao bất tuyệt nói cho hắn.
Đây là một Thư Các, cất giấu rất nhiều bí pháp, có võ kỹ, có công pháp… Mỗi một bí pháp đều bao vây trong một quang cầu, bay lượn ở trên bầu trời, muốn có được nhất định phải ra tay chặn lại, bắt được, phá vỡ quả cầu ánh sáng, bí pháp ở trong đó chính là của ngươi.
Mỗi người chỉ có thể vào một lần, dài nhất một ngày, nếu được một phần bí pháp, mặc kệ đã đến giờ hay chưa, đều sẽ bị đưa ra.
Lăng Hàn kinh ngạc:
- Nơi này không phải có Phá Hư Cảnh sao, trực tiếp thu lấy Thư Các không phải càng thêm đơn giản sao?
Lấy nguyên tổ thật tốt, quản ngươi bí pháp gì cũng là của ta.
Người kia cười ha ha:
- Người trẻ tuổi, may mà ngươi hỏi là lão phu, nếu không người khác khẳng định không biết!
Hắn hạ thấp giọng, giả vờ thần bí nói.
- Nói cho ngươi biết, lầu các này chính là một trận pháp, một khi trận pháp gặp phải phá hoại, sẽ phá hủy tất cả bí pháp giấu trong đó.
Lăng Hàn bừng tỉnh, mạnh mẽ thu lấy, chỉ có thể trắng tay, vậy dĩ nhiên chỉ có thể dựa theo quy tắc của trò chơi. Ngược lại không phải nói Phá Hư Cảnh không làm gì được trận pháp này, chỉ là trận pháp lấy bí pháp làm "con tin", để Phá Hư Cảnh cũng không có cách nào.
- Cảm ơn.
Hắn nhìn người kia gật gù, sau đó nói với mấy người Chư Toàn Nhi.
- Chúng ta cũng đi thử vận may.
Bọn họ chen đoàn người, tiến vào trong Thư Các.
Ồ!
Vừa bước vào, bọn họ liền lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì nơi này phảng phất như một vũ trụ mênh mông, trong hoàn cảnh đen kịt một màu, có từng quang điểm bay múa, thật giống như lưu tinh đầy trời.
Nhìn kỹ, đây chính là bí pháp mà người kia nói, bao vây ở trong quang cầu, bay khắp đất trời.
Này đương nhiên không phải tinh không, mới nhìn không gian rất lớn, trên thực tế chỉ khoảng một mẫu, độ cao trên dưới năm mươi trượng, đối với võ giả mà nói, to nhỏ như vậy, độ cao như vậy, hoàn toàn là sự tình tung người một cái, muốn tới nơi nào liền tới nơi đó.
Thế nhưng, Lăng Hàn vừa định bay lên trời, lại phát hiện có một nguồn sức mạnh áp chế hắn lại, hắn bắn người di động, nhưng tốc độ bị áp chế rất lớn.
Ạch, vậy thì để độ khó bắt giữ quả cầu ánh sáng tăng lên rất nhiều.
Người người đều phải tuân thủ quy tắc trò chơi nơi này, ngươi có thể không tuân thủ, có thể phản kháng, nhưng lấy trận pháp nơi này, e là Thiên Nhân Cảnh cũng phải đàng hoàng, Phá Hư Cảnh có thể đánh vỡ ràng buộc, nhưng hậu quả chính là bí pháp trong này toàn bộ phá huỷ.
Không biết nơi này do ai thiết kế, còn rất bẫy người.
Mã Bàn Tử có độ khả thi rất cao, thú tính của tên này rất lớn.
Ở đây, ai cũng chỉ có thể lấy tốc độ của người bình thường tiến lên, nhảy cũng không cao, vì vậy đối với quả cầu ánh sáng đầy trời hầu như không có cách nào. Có điều, quả cầu ánh sáng múa tung, sẽ tình cờ chạm mặt đất, vẫn có thể bắt được.
Vậy thì phải xem vận may, bởi vì chỗ này rất lớn, không biết trước điểm rơi, quả cầu ánh sáng bay xuống cũng không bắt được.
Lăng Hàn quét về phía quả cầu ánh sáng trong không trung, bởi vì trình độ vận động quá nhanh, hơn nữa số lượng lại dày, hắn rất khó nhìn rõ đồ vật trong quả cầu ánh sáng. Chỉ tình cờ vài chữ, tỷ như "Quỳ Ma", "Công Quyết" cùng tên gọi không hoàn chỉnh, tin tưởng là tên của những bí pháp này.
Hắn phát động Chân Thị Chi Nhãn, nỗ lực bắt giữ tin tức của những quả cầu ánh sáng kia.
- Tìm được rồi!
Gần nửa canh giờ sau, Lăng Hàn khóa chặt một quả cầu ánh sáng, bên trong hiển hóa ra tên là Phúc Địa Ấn!
Dù cho hắn nắm giữ Chân Thị Chi Nhãn cũng gian nan như vậy, những người khác phỏng chừng là không thể biết tình huống, nhìn thấy quả cầu ánh sáng bay đến sẽ ra tay cướp. Còn cướp được hay không, vậy thì là chuyện khác.
Hiện tại quả cầu ánh sáng kia ở chỗ cao bay nhanh, Lăng Hàn thử đánh Hấp Huyết Nguyên Kim, nhưng tốc độ của đồ chơi kia quá nhanh, căn bản không đuổi kịp.
Không, nhất định có cách giải.
Lăng Hàn nhìn kỹ, không vội ra tay nữa, hắn sợ không cẩn thận bắt nhầm cái khác, bị đưa ra Thư Các.
- Nha, Nữu bắt được một cái!
Hổ Nữu vui mừng nói, vận may của nàng rất tốt, một quả cầu ánh sáng tự chui đầu vào lưới, rơi lên người nàng, tiểu nha đầu kia đương nhiên sẽ không khách khí, thu lấy quả cầu ánh sáng.
Vèo, tiểu nha đầu lập tức bị đưa ra Thư Các.
Lăng Hàn thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm quả cầu ánh sáng bao vây Phúc Địa Ấn.
Quan sát hơn nửa ngày, hắn rốt cục phát hiện, quang cầu vận chuyển có quy luật, chỉ là biến hóa vô cùng phức tạp, suy tính tự nhiên cũng khó khăn tầng tầng.
- Lần sau điểm đến là... nơi này!
Lăng Hàn lập tức di động thân hình, chạy về địa phương hắn suy tính ra, nhưng mới chạy một nửa thì, phía trước xuất hiện một người ngăn trở đường đi của hắn.
- Cho qua một chút!
Lăng Hàn nói, thân hình hơi tránh, vòng qua bên người đối phương. Dù sao mọi người không quen biết, nếu hắn tùy tiện xông tới, rất có khả năng gặp phải đối phương oanh kích.
Xoạt, thân hình hắn xuyên qua, ở phía trước hắn, một quả cầu ánh sáng đang nhanh chóng hạ xuống, cách hắn chỉ một trượng.
Cái này ở bình thường chỉ là tốc độ trong nháy mắt, nhưng hiện tại Lăng Hàn phải bỏ trên ba bước.
- Hừ, lớn mật!
Người kia giận dữ, trực tiếp tế ra đại đao, chém qua Lăng Hàn.
Vèo, Đao Mang hóa thành một dải lụa, chém nhanh mà tới.
Chỉ mượn đường mà thôi, hơn nữa còn bắt chuyện qua, lại không có đụng ngươi, ngươi liền muốn giết người?
Lăng Hàn không có ra tay chống đỡ, như vậy sẽ lãng phí thời gian, trực tiếp lấy thể phách ngạnh kháng một đao, thậm chí, hắn không có tinh lực đi vận chuyển hạt căn bản trong cơ thể lẩn tránh thương tổn.
Phốc, Đao Mang chém lên người hắn, chấn đến mức thân thể của hắn run lên, trên lưng hiện ra một vệt máu, cũng may chỉ là vết thương nhẹ, Kim Cương thể tự động khép vết thương lại.
Hắn thò tay ra, chộp tới quả cầu ánh sáng, vèo, quả cầu ánh sáng xẹt qua sát ngón tay của hắn, bắn lên đất, lại lần nữa trở lại bầu trời.
Đệt!
Lăng Hàn thầm mắng, bị đối phương chém một đao, để tứ chi của hắn xuất hiện biến hình, cuối cùng chỉ thiếu một chút.
Đáng ghét a!
- Khà khà, người trẻ tuổi, đây là cho ngươi một bài học, sau này không nên kích động như thế!
Người xuất đao kia ở phía sau nói, cười trên sự đau khổ của người khác.
Trước ra một đao, một là trong lòng hắn xác thực tức giận, thứ hai là bỗng nhiên nhìn thấy quả cầu ánh sáng kia rơi xuống phương hướng Lăng Hàn chạy đi, hắn sinh lòng ganh tỵ, ta không chiếm được, tại sao phải để ngươi được?
Chỉ là tiểu bối Linh Anh Cảnh, hắn tự nhiên không sợ, hắn là Hoá Thần Cảnh đỉnh cao, sức chiến đấu càng vượt qua cửu tinh!
Lẽ nào tiểu bối này còn dám trả thù mình sao?
Lăng Hàn quả thật rất muốn giết người, nhưng ánh mắt đảo qua quả cầu ánh sáng giữa bầu trời, lại mạnh mẽ nhịn xuống, hắn nhất định phải tìm được lần nữa, khóa chặt quả cầu ánh sáng kia, suy tính ra vị trí hạ xuống lần sau của nó.
Chỉ có một ngày, dựa theo quy luật trước kia, hắn chỉ còn một cơ hội cuối cùng.
---------------