Chu Mật trầm giọng nói, hắn muốn cò kè mặc cả.
- Không sai.
Lăng Hàn gật đầu, hắn không khách khí chút nào.
Ách!
Chu Mật và Chu Lâu không nói được gì, gia hỏa này là ai, tại sao không hề có chút tính tình tuổi trẻ khinh cuồng, da mặt dày đến kinh người, tuyệt đối không phải kẻ biết xấu hổ.
- Ha ha, muốn tư liệu không có vấn đề.
Chu Mật cười nói:
- Nhưng ta phải nói rõ cho ngươi biết, cho dù ngươi có tư liệu, ngươi cũng không thể vượt qua Thiên Vân sơn, chỗ đó có tám con vương thú Sinh Đan cảnh, một con áp chế một con đường rời đi. Cho nên muốn đi ra ngoài, ngươi phải xử lý một con mới được.
- Không phải ta xem thường tiểu hữu, nhưng tiểu hữu trừ có tác dụng khắc chế lôi đình ra, chẳng lẽ ngươi có thể miễn dịch tất cả lực lượng khác hay sao?
Lão hồ ly.
Lăng Hàn nói thầm trong lòng, gương mặt không thay đổi:
- A, Chu gia chủ có đề nghị gì sao?
- Hợp tác.
Chu Mật cười một tiếng, nói:
- Ngươi trợ giúp chúng ta san bằng Thiên Vân sơn, tất cả đều vui vẻ.
Chu gia muốn vĩnh viễn thông qua thông đạo Thiên Vân sơn, đây không phải dự tính tạm thời, bằng không bọn họ có thể xử lý một con hung thú Sinh Đan, nhưng không cần bao lâu sẽ có một con vương thú mới xuất hiện, một lần nữa trở thành chướng ngại vật.
Cho nên, chỉ có triệt để chiếm cứ Thiên Vân sơn mới có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Lăng Hàn bật cười:
- Vừa rồi Chu gia chủ đã nói, ta cũng không phải đối thủ của bất cứ con vương thú nào, tại sao đột nhiên cần ta phát lực?
Chu Mật cười ha ha, nói:
- Đương nhiên có đạo lý.
Chu Lâu nói:
- Chu gia ta nghiên cứu ra một loại vũ khí có uy lực kinh người, có thể giết Sinh Đan tuyệt đỉnh, nhưng món vũ khí kia cần lôi khoáng thạch tinh khiết mới dùng được, dựa vào tiến độ hiện tại, có khả năng còn cần thời gian hai ba trăm năm mới có thể dùng được. Cho nên, chúng ta cần tiểu hữu điều khiển vũ khí này.
Lăng Hàn có lực khống chế lôi đình kinh người, nói không chừng hắn có thể làm được việc người khác khó làm nổi.
A, Chu gia còn có vũ khí bí mật như thế?
- Hơn nữa, sau khi ra khỏi Thiên Vân sơn, nơi đó chính là Ma Nguyên vực, cường giả khắp nơi, các ngươi với tu vi Chú Đỉnh cảnh không thể đặt chân nơi đó.
Chu Mật nói tiếp:
- Nhưng nếu Chu gia ta có thể thông qua Thiên Vân sơn, chúng ta khai tông lập môn trong Ma Nguyên vực, chúng ta sẽ trở thành hậu thuẫn của ngươi.
- Suy nghĩ một chút đi.
Lăng Hàn trầm ngâm, hắn cảm thấy mình muốn vượt qua Thiên Vân sơn không khó lắm, bởi vì có da Hư Không Thú, nhưng những người khác thì khó nói.
Mấu chốt là, đám người Nữ Hoàng đang ở đâu?
Có lẽ không ở khu vực này, có lẽ ở khu vực này, có khả năng chưa chạy tới.
Nếu hắn tự mình rời đi, chẳng phải đám người Nữ Hoàng sẽ bị vây ở nơi này?
Còn nữa, hắn muốn xem đại sát khí kia, vũ khí có thể giết tuyệt thế Sinh Đan, nếu có thể mượn gió bẻ măng, về sau hắn sẽ có thêm một đòn sát thủ.
- Nếu như cái gọi là đại sát khí có uy năng như ngươi nói, chúng ta có thể hợp tác một chút.
Lăng Hàn nói.
- Tốt!
Chu Mật, Chu Lâu đồng thời tươi nụ cười.
Rất nhanh, Lăng Hàn nhìn thấy đại sát khí.
Đây là một cái nỏ, nó chỉ có ba mũi tên, bởi vì thân nỏ hay nỏ tiễn, tài liệu chế tạo nó đều là trân bảo hiếm thấy.
Lăng Hàn có thể kết luận, đây là Tiên Kim tứ tinh.
Cho nên, chỉ chế tạo thanh nỏ này và ba mũi tên, Chu gia đã tốn hao vô số tâm huyết.
Nỏ là pháp khí nhưng cần năng lượng rót vào, từ đó thôi động mũi tên, bộc phát ra lực phá hoại đáng sợ.
Năng lượng của nó là lôi khoáng thạch tinh khiết, thứ này không thể khai thác ra, mà là chiết xuất ra, cho nên mới có thể chém giết Sinh Đan.
Nhưng nó yêu cầu độ tinh khiết của năng lượng quá cao, cho nên Chu Mật, Chu Lâu có tu vi Sinh Đan cảnh cũng không được, mặc dù vào thời điểm thiết kế cần bọn họ điều khiển, nhưng sau khi tạo ra thì bọn họ phát hiện, bọn họ không thể thúc dục nó, hoặc có thể nói hiệu quả kém hơn tưởng tượng.
Lăng Hàn, mặc dù cảnh giới của hắn chỉ là Chú Đỉnh, nhưng năng lượng lôi đình quá thuần túy, nói không chừng có thể hoàn thành.
Đây là việc hiển nhiên, bởi vì không phải lực lượng của Lăng Hàn, mà là tia sáng trong Tiên Đỉnh, nó là đầu nguồn của tất cả lôi khoáng thạch.
Nếu ngay cả Lăng Hàn cũng không làm được, như vậy không ai có thể thúc dục.
Lăng Hàn bắt đầu nếm thử, hắn rót năng lượng vào một mũi tên.
Từng giờ từng phút, hắn không ngừng rót đầy năng lượng vào cự nỏ.
Mười phút sau, năng lượng đã đầy.
Lăng Hàn không có đánh ra một kích, mà là đợi năm phút đồng hồ, sau đó hắn kích hoạt chốt mở.
Oanh, một mũi tên bay ra ngoài.
Nhanh, nó nhanh như sấm sét trên trời, oanh, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, một ngọn núi phía trước đã biến mất.
Trong thời gian ngắn, Chu Mật, Chu Lâu và mấy người Chu gia theo tới cũng há hốc mồm không nói thành lời.
Một kích này quá đáng sợ.
- Ta đoán uy lực đạt tới Chân Ngã cảnh sơ kỳ.
Chu Mật phỏng đoán, bởi vì hắn chưa từng gặp qua Chân Ngã cảnh, chỉ có thể tiến hành suy luận từ cấp độ võ đạo.
- Giết Sinh Đan tuyệt đỉnh dễ như trở bàn tay.
- Dẹp yên Thiên Vân sơn không cần tốn nhiều sức.
- Ha ha, lần này xem ai dám chống lại Chu gia chúng ta?
Người Chu gia rất hưng phấn, đương nhiên, có người vội vàng xông ra ngoài thu hồi mũi tên trở về, bởi vì chỉ có ba mũi tên, cho nên bọn họ phải sử dụng tuần hoàn.
Cho dù là Tống Lam cũng kinh hãi, không nghĩ tới Liệp Thiên nỏ trong tay Lăng Hàn lại phát huy ra uy lực kinh người như thế.
- Lăng tiểu hữu, hợp tác vui vẻ.
Chu Mật cười một tiếng, hắn duỗi tay ra.
Lăng Hàn cũng đưa tay ra bắt tay đối phương.
Đương nhiên hắn sẽ không làm không công, mặc dù hắn cũng muốn vượt Thiên Vân sơn, nhưng đập chút chỗ tốt cũng là chuyện đương nhiên, hắn sẽ không mềm lòng.
Chu gia cũng biết giá trị của hắn, bọn họ đưa cho hắn rất nhiều tiên dược, cũng hứa hẹn với Lăng Hàn, sau khi đánh hạ Thiên Vân sơn, chiếm được thu hoạch có thể phân phối bình quân cho Lăng Hàn.
Thiên Vân sơn chẳng những có hung thú, còn có tiên dược, nhưng hung thú quá mức đáng sợ, muốn hái tiên dược tại đó, cái giá bỏ ra quá lớn.
Chu gia bắt đầu liên hệ những người bên ngoài khác, hi vọng mọi người có thể hợp tác, chờ sau khi thông qua Thiên Vân sơn, đường phía trước sẽ rộng lớn hơn.
Đây là việc mọi người được lợi, bởi vậy những người bên ngoài đã có quyết định đi cùng Chu gia san bằng Thiên Vân sơn.
- Lăng huynh, ngươi thực sự tin tưởng Chu gia?
Tống Lam tới chơi, dáng vẻ mây trôi nước chảy, tiên khí bồng bềnh.
Lăng Hàn lại biết, tiểu bì nương này đẹp như tiên nữ, không dính khói lửa trần gian, trên thực tế cực kỳ xấu bụng, có rất nhiều tiểu tâm tư.
Hắn cười một tiếng:
- Vì cái gì không tin?
- Ta nghe nói, bên trong Thiên Vân sơn có thật nhiều tiên dược, thậm chí có thể giúp Sinh Đan cảnh tiến thêm một bước, ngươi cho rằng, Chu gia chịu chắp tay nhường những tiên dược này hay sao?
Tống Lam nói rất thản nhiên.