Sứ giả Mã Vận Quốc ở trên trời nhìn, không khỏi cất tiếng cười to, tràn ngập trào phúng.
Sứ giả khác cũng như thế, ở trong mắt bọn họ nhìn thấy gì, một kẻ tàn phế, thương tổn đến xương cốt toàn thân đều nát, ngay cả xương sọ cũng sụp, mặt méo mó, còn là một người sao?
- Lão bất tử, ta đến tiễn ngươi một đoạn đường!
Sứ giả Mã Vận Quốc nhảy ra, từ giữa bầu trời một bước rơi xuống, vỗ tới đầu của Lăng Hàn.
- Dám!
Triệu Tân ra tay, cho dù thực lực chênh lệch vô cùng lớn thì đã làm sao, hắn chính là không nhịn được.
Oành, hắn đấm ra một quyền, nhưng Sứ giả Mã Vận Quốc lại đột nhiên choáng váng, bị hắn đánh vững vàng, nhất thời phác đằng đằng lăn ra ngoài.
Cái này vẫn là Sứ giả Mã Vận Quốc bước vào Sơn Hà Cảnh, luyện hóa thể phách đến cấp bậc Phá Hư Cảnh, nếu không thì, cú đấm này xuống khẳng định oanh đầu của hắn thành cặn bã. Dù như vậy, hắn cũng sụp mũi, một con mắt lồi ra, máu tươi chảy dài.
Tình huống thế nào!
Sứ giả khác đều kinh hãi đến biến sắc, tuy tu vi của Sứ giả Mã Vận Quốc không cao lắm, nhưng Sơn Hà Cảnh ở Cổ Giới cũng là cao thủ có thể tự lập môn hộ, đây là một cửa ải phân chia phàm nhân cùng Thần linh.
Triệu Tân căn bản không có bước qua ngưỡng cửa này, dựa vào cái gì một quyền oanh tổn thương Sơn Hà Cảnh?
Quỷ dị!
Bọn họ không khỏi cảm thấy lạnh cả người, càng không làm rõ được, trong lòng dĩ nhiên là càng hoảng.
Lẽ nào, thật sự có một vị “đại nhân” thực lực kinh người?
Triệu Tân cũng sững sờ, bởi vì xưa nay hắn cũng không biết thực lực của Lăng Hàn, cho đến khi cú đấm này kiến công, hắn mới hoàn toàn yên tâm.
Lăng Hàn mạnh, hắn khó có thể phỏng đoán.
- Tào Đông, vừa nãy xảy ra chuyện gì?
Một người nhìn Sứ giả Mã Vận Quốc hỏi, hắn là sứ giả của Kim Báo Quốc Hữu Tướng, mà Kim Báo Quốc là Hoàng Triều, Mã Vận Quốc là Vương Triều, cấp độ rõ ràng, hắn có sức lực như vậy.
Tào Đông sờ sờ khóe miệng, cú đấm này đánh cho hắn rất đau, nhưng không có trọng thương. Hắn phi một cái, miệng phun ra máu, sau đó nói:
- Thân thể của ta thật giống như dừng lại một chút, sau đó liền nhìn thấy một quyền kéo tới, căn bản nhúc nhích không được, không cách nào né tránh.
Lại có chuyện như vậy?
Sứ giả Kim Báo Quốc nhíu chặt lông mày, hắn nhanh chân từ giữa bầu trời hạ xuống, đứng ở trước mặt Lăng Hàn hơn mười trượng, ôm quyền nói:
- Tại hạ Hồ Tiêu, chính là thuộc hạ của Kim Báo Quốc Hữu Tướng Y đại nhân, xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào?
Hắn không dám khinh thường, nếu như vừa nãy thực sự là Lăng Hàn ra tay, vậy thực lực của đối phương tất nhiên kinh thiên động địa, vì lẽ đó hắn lập tức báo lai lịch của mình, dùng để kinh sợ Lăng Hàn.
Có điều, Lăng Hàn không phản ứng.
Nhiều sứ giả đều lúng túng, bây giờ nên làm gì?
Tiến hay lùi?
Lùi, vậy cũng quá kinh sợ đi, khí thế hùng hổ mà đến, nhưng ỉu xìu chán chường chạy. Hơn nữa trở lại làm sao báo cáo kết quả, nói gặp phải cường địch, nhưng cường địch là ai? Thực sự là cái này chỉ còn dư lại một hơi... có khi đã chết?
Nhưng muốn nói tiến vào, vừa nãy đã có người ăn vị đắng, để mỗi người đều kiêng kỵ, ai lại dám tùy tiện ra tay?
Vì lẽ đó, tiến thối lưỡng nan.
Nhưng mà cũng không thể liên tục giằng co nữa chứ?
Hồ Tiêu liên tục nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, mặc hắn thấy thế nào cũng cảm thấy Lăng Hàn chính là một phế nhân thương nặng đến không thể cứu chữa, đừng nói hắn, chỉ cần người hơi mạnh mẽ một chút, giẫm lên một cước liền có thể làm cho hắn tổn thương càng thêm tổn thương, lập tức chết đi.
Khả năng này là cao thủ sao?
Hắn không tin!
Cái ý niệm này luẩn quẩn không đi, hắn càng ngày càng bạo, không khỏi mở bước, đi về phía Lăng Hàn.
Triệu Tân lập tức làm ra thái độ đề phòng, đối phương chính là một tên Sơn Hà Cảnh, thực lực không biết vượt qua hắn bao nhiêu lần.
Hồ Tiêu cũng không có tới quá gần, hắn chỉ đi vài bước, liền hung hãn ra tay, cách không một quyền đánh tới Lăng Hàn.
Đây là hắn để lại đường lui cho mình.
Nếu như Lăng Hàn chỉ là cặn bã, như vậy lấy thực lực Sơn Hà Cảnh của hắn nghiền ép, tự nhiên có thể cùng một chỗ đánh giết Lăng Hàn và Triệu Tân, nếu như không phải, như vậy hắn cũng bảo lưu khoảng cách an toàn, có thể lập tức quay đầu bỏ chạy.
Chủ ý đánh không sai, nhưng vấn đề là, hắn đối mặt là một vị Tiên Vương!
Quyền lực đánh tới, nhưng lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được đọng lại, sau đó đảo ngược, thật giống như không gian đột nhiên phản nghịch.
Oành, cú đấm này lấy tốc độ còn nhanh hơn oanh trở lại, Hồ Tiêu căn bản không thể ngăn cản, trên mặt nặng nề trúng một quyền, đau đến hắn vội vã che mặt, nước mắt không nhịn được chảy ra.
Cái này!
Thấy cảnh này, nhiều sứ giả tự nhiên không ai hoài nghi nữa, chỗ Triệu Tân xác thực có cao thủ tọa trấn, tuy không nhất định là phế nhân kia.
- Đi!
Bọn họ đồng thời quay đầu bỏ chạy, đoạn xương này quá cứng rồi, bọn họ gặm bất động.
Nhưng một màn để bọn họ sợ hãi xuất hiện, tuy hai chân bọn họ bước động nhanh chóng, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích, cực kỳ quỷ dị.
Triệu Tân đưa đầu đến gần Lăng Hàn, thật giống như lắng nghe cái gì, chỉ chốc lát, trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn nói:
- Đều nghe, sau khi trở về, để cho quốc chủ của các ngươi cút lại đây cầu kiến!
Để quốc chủ cút lại đây gặp?
Tê, cũng quá hung hăng a!
Nhiều sứ giả đều giận tím mặt, bọn họ thừa nhận, Triệu Tân quả thật có một vị cường giả, bọn họ không trêu chọc nổi. Cần phải biết rằng, nơi này là có bá chủ Tinh Thần Cảnh, khái niệm này nghĩa là gì?
Dưới cơn nóng giận, đủ để đánh nổ một ngôi sao!
Cường giả như vậy ngươi cũng dám trêu chọc?
- Còn chưa cút?
Triệu Tân trách mắng.
Câu nói này hạ xuống, các sứ giả đột nhiên phát hiện mình khôi phục năng lực hoạt động, cả người không khống chế được, lập tức xông ra ngoài.
Bọn họ không dám ngừng, Triệu Tân hung hăng hay không hung hăng là chuyện của hắn, mình chỉ cần truyền lời lại là được, ngược lại hiện nay tình huống này bọn họ cũng không trêu nổi, liền không nhúng tay vào.
Tất cả mọi người nhanh chóng lao đi, rất nhanh toàn bộ biến mất.
- Đại nhân, thân thể của ngài...
Triệu Tân nhìn về phía Lăng Hàn, qua nhiều năm như thế, Lăng Hàn không có chuyển biến tốt cũng không có chuyển biến xấu... kỳ thực cũng không thể lại chuyển biến xấu, thân thể sắp muốn nát hết, còn có thể kém đi nơi nào?
Lăng Hàn phát ra một đạo thần niệm:
- Không sao.