Chỉ có đến Nhị Bộ Thiên Tôn, ưu thế của hắn mới có thể biến mất.
- Cũng tốt, nơi này ngươi đã không có đối thủ gì, nếu để cho ngươi ở chỗ này một mình tu luyện, như vậy thời gian đạt tới đỉnh phong xa xa khó vời.
Lâm Phiêu Tuyết gật đầu, muốn nói cái gì, nhưng muốn nói lại thôi.
- Lâm cô nương, còn có chuyện gì sao?
Lăng Hàn hỏi.
Lâm Phiêu Tuyết do dự một chút, mới nói:
- Mặc dù thiên phú của ngươi phi phàm, nhưng ta không thể không nhắc nhở ngươi một chút, thiên tài chân chính kỳ thật đều ở Ngoại Vực chiến trường.
Lăng Hàn gật đầu, hắn nghe Lâm Phiêu Tuyết trước đó nói, giống Lâm gia bồi dưỡng tộc nhân sẽ không đi võ viện, mà tu luyện ở trong gia tộc, đạt tới cảnh giới nhất định liền trực tiếp đưa đi Ngoại Vực chiến trường huyết chiến.
Ở trong Thiên Hạ Đệ Nhất võ viện, Lăng Hàn gặp được hậu nhân của Tam Bộ thậm chí Tứ Bộ Thiên Tôn, nhưng không có Ngũ Bộ, Lục Bộ, huống chi là Thất Bộ.
Ngoại Vực chiến trường là cối xay thịt, nhưng cùng lúc cũng là địa phương trưởng thành thích hợp nhất, khôn sống mống chết, sống sót đều là cường giả, không có người tầm thường.
- Ta minh bạch.
Hắn nói.
Lâm Phiêu Tuyết lắc đầu:
- Ngươi không rõ.
Nàng dừng một chút, lại nói.
- Ngươi cho rằng, tình huống giống như ngươi chỉ một thôi sao?
Lăng Hàn lập tức động dung nói:
- Còn có người giống như ta?
Lâm Phiêu Tuyết chậm rãi gật đầu:
- Ở dưới áp lực Cuồng Loạn diệt thế, toàn bộ Nguyên Thế Giới cũng nghênh đón nhân tài đại bạo phát. Lấy ta biết, liền có hai người ở tầng chín liền có thực lực địch nổi chuẩn Thiên Tôn, thậm chí chém giết chuẩn Thiên Tôn.
- Ai?
Lăng Hàn hỏi, chỉ có hiếu kì cùng chiến ý, không có một chút ghen ghét.
Lâm Phiêu Tuyết thưởng thức nhìn hắn một chút, lúc này mới nói:
- Một người gọi Tân Khí Hổ, chính là thiên tài chân chính, thời gian xông lên tầng chín còn ngắn hơn ngươi. Bất quá, phụ thân của hắn là Thất Bộ Thiên Tôn Tân Phó đại nhân, từ nhỏ đến lớn, tài nguyên, hoàn cảnh tu luyện không biết vượt qua ngươi bao nhiêu lần, ngươi cũng không cần để ở trong lòng.
Lăng Hàn chậm rãi gật đầu, sau đó hỏi:
- Hiện tại Tân Khí Hổ là cái tu vi gì?
Lâm Phiêu Tuyết dùng từ là thời điểm bọn hắn ở tầng chín, mà không phải hiện tại là chiến lực gì.
- Tam Bộ Thiên Tôn!
Lâm Phiêu Tuyết nghiêm nghị nói, trong ánh mắt có một tia ngưỡng mộ.
- Đến nay, thời gian tu luyện của hắn chỉ có bảy ức năm!
Bảy ức năm?
Rất nhiều Tiên Vương một kỷ nguyên cũng thể không bước ra một tầng, nhưng Tân Khí Hổ lại ở trong bảy ức năm thành tựu Tam Bộ Thiên Tôn, dạng thiên phú võ đạo này quá kinh người.
Lăng Hàn gật đầu:
- Hi vọng có thể cùng hắn luận bàn một chút.
Hai mắt hắn tỏa ánh sáng, dạng thiên tài này tuyệt đối đáng giá chiến một trận.
Lâm Phiêu Tuyết kinh ngạc, người ta đã là Tam Bộ Thiên Tôn, ngươi dựa vào cái gì cho là mình có thể đuổi được?
Nhưng Lăng Hàn tuyệt không phải loại người mù quáng tự tin, thần thái trên mặt để cho người ta nhìn liền sẽ không tự chủ được tin phục.
- Một cái khác là ai?
Lăng Hàn lại hỏi.
- Một cái khác…
Lâm Phiêu Tuyết lộ ra nụ cười.
- Đó là tiểu cô của ta, cũng là nữ nhi nhỏ nhất của tổ phụ, tên U Liên, yêu nghiệt không thua Tân Khí Hổ, bây giờ cũng là Tam Bộ Thiên Tôn.
- Phải biết, tiểu cô trẻ hơn ta rất nhiều!
Xác thực yêu nghiệt, đây chính là Thất Bộ Thiên Tôn sinh hạ hậu đại sao, sinh ra liền cường đại, tiền đồ vô lượng?
Trong lòng Lăng Hàn hơi động, đột nhiên hỏi một vấn đề không quan hệ chút nào:
- Ngươi tại sao gọi là Phiêu Tuyết?
Lâm Phiêu Tuyết sửng sốt một chút mới nói:
- Thời điểm ta ra đời, vừa vặn tuyết rơi, tổ phụ liền lấy cho ta cái tên này.
Trong lòng Lăng Hàn dâng lên một cỗ ác hàn, thầm nghĩ mặc dù Lâm Lạc là Thất Bộ Thiên Tôn, nhưng năng lực đặt tên so sánh với hắn, cũng chỉ sàn sàn nhau, đều là làm loạn một mạch.
- Ta cũng muốn về Ngoại Vực chiến trường, ngươi thu thập xong liền nói cho ta, ta dẫn ngươi đi.
Lâm Phiêu Tuyết lại nói.
Lăng Hàn gật đầu, liền đi tìm Nữ Hoàng cùng Vũ Hoàng.
Qua nhiều năm như thế, hai người cũng nhao nhao đạt đến tầng tám đỉnh phong, chỉ dựa vào khổ tu đã không cách nào vượt qua, bởi vậy, coi như Lăng Hàn không đến, bọn hắn cũng dự định về võ viện đi tìm Lăng Hàn.
- Đi Ngoại Vực chiến trường!
Hai người rất nhanh liền làm ra quyết định giống nhau.
- Tốt!
Lăng Hàn đi tìm Lâm Phiêu Tuyết, bọn hắn tùy thời đều có thể xuất phát.
Ba ngày sau, Lâm Phiêu Tuyết liền mang theo bọn hắn xuất phát, tọa giá vẫn là Tiên Kim Hoàng Ngưu đắc đạo, một đường xuyên toa không gian, nhưng y nguyên bỏ ra bảy mươi năm mới chạy tới địa phương.
Mà trên đường đi, Lâm Phiêu Tuyết cũng giới thiệu kỹ càng tình huống của Ngoại Vực chiến trường.
Từ tình hình chiến đấu tới nói, Cuồng Loạn vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, từng bước thúc đẩy chiến tuyến, nhưng Viêm Sương Vị Diện vô cùng bao la, khoảng cách hoàn toàn luân hãm còn không biết bao nhiêu thời gian.
Khi càng ngày càng tiếp cận chiến trường hai giới, bọn hắn phát hiện quy tắc bốn phía càng ngày càng hỗn loạn, thậm chí rất khó cảm ứng được.
Đây cũng là vì cái gì nhất định phải là Tiên Vương tầng chín mới có thể tới đây, bởi vì chỉ có tầng chín mới có thể miễn cưỡng rút ra quy tắc tác chiến, Tiên Vương khác căn bản chính là mơ tưởng.
Nhưng mà, càng ở dưới tình huống như vậy, càng có khả năng cảm giác được lực lượng độc nhất vô nhị của vị diện, bước ra một bước mang tính then chốt.
Đối với Thiên Tôn cũng như thế, nơi này là chỗ hai vị diện va chạm, lực lượng bản nguyên càng thêm sinh động, càng thêm dễ dàng đụng vào, cảm ứng.
Nơi này là hiểm địa, đồng thời cũng là Thánh Địa đột phá, điều kiện tiên quyết là có thể sống sót.
- Chiến đấu rất kịch liệt, hàng năm đều sẽ có đại lượng Tiên Vương tầng chín vẫn lạc, mà Thiên Tôn cũng không phải cao cao tại thượng, rất có khả năng gặp được một lần vây công liền hóa đạo.
Lâm Phiêu Tuyết nghiêm nghị nói.
Nơi này Thiên Địa cực kỳ đặc thù, có thật nhiều cấp độ, mà thực lực càng mạnh, vậy thì cần tầng thứ cao hơn mới có thể tiếp nhận lực lượng, cho nên, Cuồng Loạn xâm lấn, cường giả, kẻ yếu đều là phân tầng thứ, từng nhóm tới.
Đương nhiên, Cuồng Loạn phái ra người yếu nhất cũng tương đương với Tiên Vương tầng chín, không có khả năng càng yếu hơn.
- Đơn giản mà nói, nơi này hết thảy có tám tầng không gian.