Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Hàn quyết định đi Thiên Bình Sơn rèn luyện.

Thiên Bình Sơn ở phương bắc Thương Vân Trấn, cách tám mươi dặm, ngọn núi này không lớn, liên miên ngang dọc chỉ hơn trăm dặm, xung quanh có bốn thôn trấn, dựa vào toà Thiên Bình Sơn này nuôi sống rất nhiều người.

Bởi vì trong núi có linh dược, cũng có yêu thú, đối với Võ Giả mà nói đều là thứ tốt.

Không giống đại mạch như Thất Phong Sơn, bên trong yêu thú cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả cường giả Linh Hải Cảnh cũng không dám xâm nhập, yêu thú mạnh nhất trong Thiên Bình Sơn chỉ là Tụ Linh Cảnh, hơn nữa còn ở nơi sâu xa, bởi vậy chỉ cần không vào quá sâu, đối với Luyện Thể Cảnh mà nói là một nơi rèn luyện rất tốt.

Lăng Hàn biết, chỉ dựa vào khổ tu là không thể luyện một môn võ kỹ đến cảnh giới tối cao, nhất định phải thông qua thực chiến, huyết chiến!

Tuy Lăng Đông Hành không hi vọng con đi mạo hiểm, nhưng cũng biết ở trong phòng kính là không bồi dưỡng ra được võ giả chân chính, lại nói còn có Lưu Vũ Đồng ở một bên bảo vệ, nên đương nhiên sẽ không lo lắng gặp phải nguy hiểm gì, liền đồng ý.

Hiện tại hắn cũng rất bận rộn, đang triển khai phản kích Trình gia, đồng thời chỉnh đốn Lăng gia, phân hoá quyền lực của Lăng Trọng Khoan, một lần nữa nắm trong tay mình.

Lăng Hàn và Lưu Vũ Đồng bước lên hành trình, xuất phát đi Thiên Bình Sơn.

Bởi vì Thiên Bình Sơn rất gần, bọn họ không cần mang theo quá nhiều hành lý, chỉ cần hai, ba bộ quần áo là được, nhưng dù vậy, mỗi người cũng cõng một cái bao quần áo không nhỏ.

Cái này không khỏi để cho Lăng Hàn hoài niệm không gian giới chỉ kiếp trước.

Không gian giới chỉ và nhẫn bình thường không khác gì cả, nhưng bên trong lại có không gian kỳ diệu, có thể thu nhận rất nhiều thứ, ra ngoài lịch lãm, mang theo một chiếc không gian giới chỉ sẽ thuận tiện rất nhiều.

Chỉ là phương pháp chế tạo không gian giới chỉ đã sớm thất truyền, bởi vậy số lượng cực kỳ ít ỏi, ở đời trước, ít nhất phải là cường giả Sinh Hoa Cảnh mới xứng nắm giữ, bằng không dù may mắn được một cái, cũng chỉ đưa tới họa sát thân cho mình!

Không gian giới chỉ phi thường đáng giá.

Bọn họ đi bộ, tám mươi dặm đường đối với Võ Giả mà nói, tự nhiên là đơn giản, chỉ hai giờ lộ trình mà thôi. Hai người xuất phát từ sáng sớm, buổi trưa thì đến khu vực Thiên Bình Sơn.

Hổ gầm vượn hú, phóng tầm mắt nhìn tới, một mảnh um tùm xanh tươi, nguyên thủy, khí tức hoang vu phả vào mặt.

- Đi!

Lăng Hàn đi ở phía trước, nói.

- Chỉ cần là yêu thú Luyện Thể Cảnh, ngươi đừng xuất thủ, giao cho ta.

- Được.

Lưu Vũ Đồng gật đầu.

Bất quá, Thiên Bình Sơn không phải là khắp nơi đều có yêu thú, bọn họ một lòng muốn tìm yêu thú, lại một con cũng không thấy, thậm chí ngay cả dã thú bình thường cũng không gặp phải, theo sắc trời dần dần trở nên ảm đạm, hai người đều cảm thấy thất vọng.

Bọn họ chỉ mang theo một chút xíu lương khô, kia là dưới tình huống khẩn cấp mới ăn, nguyên bản dự định săn bắn yêu thú trong núi làm lương thực a.

- Phải nhanh săn được một con yêu thú, bằng không buổi tối chúng ta liền đói bụng.

Lăng Hàn vung vẩy thiết kiếm trong tay nói, đây là hắn mua trước khi ra ngoài, giá cả khá xa xỉ, muốn mười lượng bạc, đối phó yêu thú Luyện Thể Cảnh là thừa sức, có điều gặp gỡ yêu thú Tụ Nguyên Cảnh, vậy căn bản không thể xé rách phòng ngự của đối phương.

Lại nói, hắn vốn cũng không phải đối thủ của yêu thú Tụ Nguyên Cảnh.

Lưu Vũ Đồng đột nhiên dừng bước.

- Làm sao, có phải là nghe được động tĩnh gì không?

Lăng Hàn có chút hưng phấn nói.

- Dây giày bị lòng.

Lưu Vũ Đồng ngồi xổm xuống.

Không nghĩ tới nữ nhân này cũng có chút hài hước, Lăng Hàn nhún vai một cái, sau khi Lưu Vũ Đồng đứng lên, hai người lại đi về phía trước, chỉ là đi chưa được mấy bước, Lưu Vũ Đồng lại ngồi xổm xuống.

- Dây giày lại lỏng?

Lăng Hàn hỏi.

- Không phải, có động tĩnh!

Lưu Vũ Đồng nhìn về một nơi, vẻ mặt vẫn lạnh như băng.

Nữ nhân này tuyệt đối là hài hước lạnh lùng.

Lăng Hàn cũng nhìn sang, đối phương là Tụ Nguyên Cảnh, nhãn lực, thính lực còn mạnh hơn hắn rất nhiều. Lùm cây phía trước chập chờn, tựa hồ có món đồ gì đang chui ra.

Rất nhanh, một con sói to lớn xuất hiện, ngay sau đó, thân thể của nó cũng xuất hiện theo, kích cỡ giống như trâu nước, toàn thân đỏ như máu, chỉ là trên da lông còn có vết thối đông một khối tây một khối, nhìn có chút buồn nôn.

- Vận khí không tệ, đây là Hủ Huyết Lang!

Ánh mắt Lăng Hàn sáng ngời, tu luyện Bất Diệt Thiên Kinh cần các loại vật liệu quý giá phụ trợ tôi thể, mà máu tươi yêu thú là vật liệu tốt nhất của giai đoạn này, Hủ Huyết Lang ở trong yêu thú Luyện Thể Cảnh, có thể tính là cấp bậc hàng đầu.

- Cẩn thận!

Lưu Vũ Đồng nhắc nhở, Hủ Huyết Lang thành niên là Luyện Thể tầng chín. Hơn nữa chỉ nói sức mạnh và phòng ngự, kỳ thực yêu thú chiếm ưu thế hơn nhân loại, thậm chí không chỉ một chút.

Ưu thế của Võ Giả ở chỗ có thể sử dụng các loại võ kỹ, còn có binh khí, tăng lên rất nhiều thực lực.

Nhưng hiện tại Lăng Hàn chỉ là Luyện Thể tầng bảy, cùng Hủ Huyết Lang chênh lệch rất lớn. Mà tác chiến với yêu thú, gặp phải nguy hiểm là bất cứ lúc nào, không phải một tiếng "dừng tay" "đầu hàng" là có thể ngừng chiến.

- Yên tâm!

Lăng Hàn cười cợt, rung lên thiết kiếm trong tay, biểu hiện lập tức trở nên nghiêm túc.

Hủ Huyết Lang không ngừng phát ra gầm nhẹ, đối phương có hai người, nam nhân phía trước, dưới cái nhìn của nó uy hiếp không lớn, để nó kiêng kỵ chính là nữ nhân phía sau, nhưng ở dưới hung tính của yêu thú, nó lại không muốn từ bỏ con mồi.

Đối với Võ Giả mà nói, huyết nhục, xương cốt của yêu thú dĩ nhiên là vật đại bổ, nhưng đối với yêu thú, Võ Giả cũng tương tự là tồn tại giống như thuốc bổ.

Hủ Huyết Lang cẩn thận từng li từng tí, cũng không có lập tức phát động công kích.

- Vũ Đồng, ngươi lui về phía sau đi.

Lăng Hàn nói, sói là sinh linh rất kiên trì lại cẩn thận, nó khẳng định là cảm giác đến Lưu Vũ Đồng mạnh mẽ.

Lưu Vũ Đồng hơi nhíu mày, hiện tại khoảng cách này nàng có thể đúng lúc ra tay viện thủ, nhưng lại kéo dài, vạn nhất Lăng Hàn gặp phải nguy hiểm, nàng liền ngoài tầm tay với.

- Tin tưởng ta.

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười.

Lúc này Lưu Vũ Đồng mới chậm rãi lùi về sau.

Hủ Huyết Lang nhất thời hăng máu, chân trước bào động, mở miệng, lộ ra hai hàng răng nhọn, như chủy thủ toả ra hàn khí.

Lăng Hàn ngoắc ngoắc ngón tay, nói:

- Con chó ngốc, đến, đến, đến!

- Gào!

Hủ Huyết Lang phát ra rít gào, đột nhiên nhào tới, tốc độ nhanh kinh người.

Lăng Hàn không hốt hoảng chút nào, trường kiếm rung lên, Kinh Điện Kiếm Pháp đã triển khai.

Xoạt, một kiếm đâm ra, bùng lên hai vệt sáng lạnh lẽo, trong đó một đạo là thân kiếm, một đạo khác là kiếm khí màu trắng.

- Kiếm Khí!

Lưu Vũ Đồng không khỏi kinh ngạc thốt lên.

Kiếm Khí là tượng trưng cho một tên kiếm khách, giống như đao khách phải nắm giữ đao khí, vô cùng sắc bén, uy lực cực lớn.

Nàng cũng không có hình thành Kiếm Khí, lại biết độ khó hình thành kiếm khí, nàng có một tộc thúc, được gọi là kỳ tài kiếm đạo, nhưng đắm chìm trong kiếm đạo gần mười năm mới tu luyện ra Kiếm Khí.

Cái tên này thực sự là người sao?

Nhưng Lăng Hàn không hề kinh hỉ, hình thành Kiếm Khí là sự tình rất tự nhiên, mục tiêu của hắn là Kiếm Mang!

Kiếm Mang là Kiếm Khí thực hóa, lực sát thương càng to lớn hơn, đáng tiếc, kiếp trước hắn căn bản không tốn bao nhiêu thời gian ở trên kiếm thuật, bởi vậy chỉ hình thành Kiếm Khí, mà không có hình thành Kiếm Mang.

Điều kiện trước tiên hình thành Kiếm Mang, là đâm ra một kiếm, có thể đánh ra chí ít mười đạo kiếm khí, mới có thể ngưng tụ Kiếm Khí thành Kiếm Mang. Hiện tại hắn chỉ có thể đánh ra một đạo kiếm khí, còn kém rất xa.

Trên Kiếm Mang còn có Kiếm Tâm, đây mới là cảnh giới tối cao của kiếm đạo.

Có điều, đối phó Hủ Huyết Lang, một đạo kiếm khí là đủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK