• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi vội vã giải quyết bữa trưa tại một tiệm thức ăn nhanh gần đó, đội hai người lại tiếp tục lên đường.

Hạ Hi Ngải mới uống trà sữa nên hơi buồn vệ sinh, trên đường đi về phía Tây sốt ruột tìm kí hiệu nhà vệ sinh, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã thấy bảng hiệu của một cửa hàng có dán logo của tổ tiết mục.

Hai người vội vàng vào tiệm hỏi thăm bà chủ, quả nhiên, đây chính là nơi thực hiện nhiệm vụ.

Tô Chỉ dùng tiếng Anh nói cho bà chủ biết yêu cầu của nhiệm vụ, Hạ Hi Ngải không hiểu bèn tranh thủ đi vệ sinh, lúc trở về thấy Tô Chỉ đang cầm hai bộ quần áo trong tay.

“Hi Ngải...” Không biết tại sao mà giọng điệu của Tô Chỉ hơi chần chờ: “Bà chủ bảo chúng ta phải mặc bộ quần áo này giúp cô ấy bán hai trăm Euro đồ lưu niệm rồi mới giao mảnh ghép cho chúng ta...”

“Được ạ, không thành vấn đề.”

Hạ Hi Ngải tưởng đó là trang phục dân tộc thôi, thế nhưng khi nhận lấy, cậu mới phát hiện bộ quần áo này có chút quen mắt, mở ra xem thì...

Thì ra là đôi tất ôm dài màu trắng... cùng với... váy xếp ly kaki... “...”

Chương trình này chỉ trả cậu hai mươi triệu, đúng là có hời mà.

“Bà chủ nói hai người phải đều mặc, tôi cũng không còn cách nào, để cậu chịu thiệt rồi.” Nói xong, Tô Chỉ vào tiệm thay quần áo trước.

Hạ Hi Ngải cầm quần áo đứng yên trước cửa tiệm, rõ ràng mùa đông vẫn chưa đến mà ngọn gió phà vào trước mặt lại lạnh lẽo đến thế, bi thương đến thế... Nhưng dù không muốn thế nào cũng đành làm theo thôi, sao có thể vì mỗi mình cậu mà làm tất cả mọi người không lấy được quỹ từ thiện được.

Tô Chỉ thay quần áo xong ra ngoài tiệm, hai mắt người quay phim sáng lên, trang phục hơi gợi cảm này được Tô Chỉ mặc vào lại tạo cảm giác như một người phụ nữ trưởng thành lạnh lùng, có lẽ sẽ hấp dẫn không ít khách hàng đến.

Hạ Hi Ngải cũng khen ngợi không ngớt, nhưng vừa nghĩ tới mình cũng phải mặc vậy thì lại sa sút tinh thần, cầm quần áo đi vào trong tiệm mà mặt đầy trầm trọng.

Lằng nhằng gần mười lăm phút trong phòng thay quần áo, cậu mới vừa túm chân váy vừa mở cửa đi ra, xấu hổ đến mức má đỏ bừng: “Chị Tô Chỉ, váy của em ngắn quá, chị có cái gì che lại được không...”

Cậu chợt im lặng, vì trong tiệm có thêm hai người khác.

“Ôi, cô em xinh tươi ở đâu ra thế này.” Giang Lưu Thâm nở nụ cười bỉ ổi đến gần cậu, nâng cằm cậu lên: “Cười một cái cho anh xem nào?”

Lỗ tai Hạ Hi Ngải nháy mắt đỏ rực, cậu xoay người muốn đi vào trong nhưng bị Giang Lưu Thâm nhanh tay lẹ mắt trước một bước đóng cửa lại.

Sau lưng có lồng ngực rắn chắc của một người dán sát vào, một làn gió nóng hổi thoảng qua bên tai, Giang Lưu Thâm dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy trầm giọng nói:

“Sao thế bạn nhỏ, xấu hổ à? Cậu như vậy làm tôi muốn trêu lắm đấy.”

Hạ Hi Ngải bực bội quay đầu lại, đúng lúc nhìn vào đôi mắt phong lưu đa tình ấy, ngẩn ra nửa giây.

“... Lão lưu manh, tránh xa khỏi tôi giùm cái.”

Có vẻ Giang Lưu Thâm đã quen với việc bị cậu gọi như vậy, không tức giận tí nào: “Chậc, nói tôi lưu manh thì cũng thôi, nhưng nói tôi già thì tôi không đồng ý đâu. Cậu từng thấy lão lưu manh nào phong lưu tiêu sái hào phóng

mà trẻ tuổi như tôi chưa? Biết bao nhiêu cô gái cầu xin tôi giở trò lưu manh với họ mà tôi đều làm lơ, cậu nên thấy vinh hạnh mới đúng.”

Hạ Hi Ngải giật mình vì độ mặt dày vô sỉ của anh, vốn cậu đã không hoạt ngôn bây giờ càng không nói ra nổi một câu mắng mỏ.

Giang Lưu Thâm thấy cậu thật sự túng quẫn thì mỉm cười lùi ra sau, không quên hài hước mà bổ sung một câu: “Còn nữa, cổ áo rộng quá, chú ý chút, cơ mà... hình như bên trong cũng không có gì đáng để nhìn nhỉ, cần tôi đi mua cho cậu hai ổ bánh mì tròn không?”

Từ nhỏ đến lớn Hạ Hi Ngải chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy, tức đến mức không màng cả hình tượng mà đánh anh: “Không cần! Anh đi ra ngoài nhanh!”

Tô Chỉ nhìn hai người đang cãi nhau ầm ĩ ở cửa tiệm, nói với Vưu Thanh bên cạnh: “Tình cảm của hai người họ tốt ghê ha.”

“... Anh Thâm chỉ là thích chọc ghẹo người ta thôi.” “Ồ? Anh ta cũng làm vậy với cậu hả?”

“...”

Vưu Thanh câm nín.

Đừng nói chọc ghẹo, cả buổi sáng hôm nay Giang Lưu Thâm gần như đều không để ý đến anh ta mà chỉ lo tìm kiếm gợi ý để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Nếu ảnh đế Giang không có độ nổi tiếng và địa vị đủ cao, xác suất được chú ý không được bảo đảm thì có lẽ đội của họ sẽ có lượt xem ít nhất trong ba đội sau khi lên sóng mất.

Lúc cùng đóng phim với Giang Lưu Thâm, anh ta đã lĩnh giáo được sự lạnh lùng dưới bề ngoài ga lăng lịch lãm của Giang Lưu Thâm, anh luôn híp mắt cười nhưng không biết nụ cười ấy thật lòng bao nhiêu. Điều này cũng là chuyện thường tình, người ta đường đường là lãnh đạo trong giới giải trí, bạn bè trong giới đều không giàu thì sang, sao mà thật sự có thể chơi chung với bọn lâu la như họ được? Có thể ôm đùi hưởng độ hot một lát cũng không tệ rồi, còn trông chờ trở thành bạn bè thân thiết à? Nằm mơ đi.

Nhưng, hình như nụ cười mà lúc này Giang Lưu Thâm đang cười với Hạ Hi Ngải không phải là giả, nó giống như anh vừa nhìn thấy gì mới lạ, thú vị, không nhịn được mà muốn thưởng thức, trêu ghẹo vậy.

Nếu cảnh vừa rồi được lên sóng, không biết Hạ Hi Ngải sẽ có thêm bao nhiêu fan couple đây, có khi còn vượt qua lượng fan couple “Thâm Tình*” của anh ta và Giang Lưu Thâm nữa, vậy sau này anh ta muốn lén lút sao tác để tăng độ nổi tiếng cũng không còn dễ dàng rồi.

*Tác giả dùng đồng âm (qīng): Thanh và (qíng): tình

Dựa vào đâu, dựa vào đâu mà Hạ Hi Ngải luôn may mắn như thế? Hát ở lề đường được chị Long mang về tham gia cuộc thi tuyển chọn, không chỉ cướp đi vị trí mà công ty dành sẵn cho mình mà còn giành cả suất tham gia chương trình Thu Vãn của mình, đã thế còn quyến rũ cả Giang Lưu Thâm nữa chứ.

Chẳng lẽ cậu ta hoàn toàn dựa vào vận may? Không, nhất định là cậu ta mưu mô xảo quyệt, quá có thủ đoạn.

Vưu Thanh càng nghĩ càng không cam lòng, nhưng vì đang quay nên vẫn phải duy trì hình tượng đơn thuần, vui vẻ của mình.

“Oa, Hi Ngải, cậu mặc thế này dễ thương quá!” Anh ta tiến lên trêu ghẹo: “Tôi là đàn ông mà cũng động lòng đây này.”

“Tôi không hợp đâu, anh mặc sẽ nhìn đẹp hơn đấy.” Hạ Hi Ngải khách sáo đáp lại, thật sự thấy hai người này rất phiền: “Sao hai người đến đây thế?

Nhiệm vụ thế nào rồi?”

Vưu Thanh trả lời: “Sáng nay chúng tôi đã xong rồi, đạo diễn nói tiến độ của các cậu khá chậm nên bảo chúng tôi tới hỗ trợ.”

Hạ Hi Ngải nghe vậy thì hai mắt sáng lên, Giang Lưu Thâm lập tức hiểu cậu đang nghĩ gì, đập tan ảo tưởng của cậu một cách vô tình: “Chúng tôi không cần phải mặc bộ quần áo này, ngại ghê.”

“... Các anh đúng là may, mắn, nhỉ.” Hạ Hi Ngải nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không biết nên làm sao, đành thương lượng với Tô Chỉ: “Chị Tô Chỉ à, hay là... chị đứng ngoài cửa em đứng trong tiệm đi, em sợ em mặc thành thế này sẽ không có khách mất.”

“Vậy tôi cũng đứng trong tiệm đi.” Giang Lưu Thâm nói: “Nếu không khách hàng vào trong cũng sẽ bị dọa chạy thôi, dù sao cũng phải có một nhân viên tiệm nhìn nổi chứ.”

“... Ý anh là người ta không nhìn tôi nổi?” “Lúc đi ra cậu không soi gương à?”

Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Tô Chỉ vội vàng nói: “Thôi nào, thế thì Hi Ngải và Lưu Thâm vào trong tiệm đi, tôi và Vưu Thanh đứng ngoài, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi về nghỉ ngơi sớm đi.”

Nghe cô ấy nói vậy, Hạ Hi Ngải miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Nhưng vào mắt của Vưu Thanh thì hành động này của cậu lại thành muốn mà còn làm ra vẻ, anh ta khinh thường khẽ hừ một tiếng rồi đi theo Tô Chỉ ra ngoài mời chào khách.

Trong lúc nhất thời, trong tiệm chỉ còn lại Hạ Hi Ngải, Giang Lưu Thâm cùng với người quay phim.

Nhân lúc chưa có khách, Giang Lưu Thâm lười biếng ngồi trên một cái ghế, định tiếp tục trêu chọc việc Hạ Hi Ngải mặc bộ quần áo này, nhưng vừa ngước mắt lên thì phát hiện nhìn cậu từ góc bên không thấy kì cục chút nào, thậm chí còn có chút... hấp dẫn.

Chân của Hạ Hi Ngải rất dài nhưng không quá gầy, dưới lớp tất màu trắng là cẳng chân rắn chắc đều đặn chỉ có ở thiếu niên, bắp đùi thì chắc nịch, nếu lấy tay bóp thì có lẽ sẽ có một phần thịt nhô lên giữa kẽ ngón tay. Cậu rất cao nên chiếc váy xếp ly ngắn ngủn chỉ miễn cưỡng che được cái mông, nhìn từ góc độ của Giang Lưu Thâm còn có thể thấp thoáng nhìn thấy một phần đường cong mượt mà khiến người ta mơ màng.

Có vẻ nếu sờ thì cảm giác sẽ rất tốt... Mà khoan, hình như anh đã từng sờ chỗ đó rồi.

Giang Lưu Thâm nhớ lại cái lần trời xui khiến anh giơ “móng lợn” ra vào bữa tiệc tối đó.

Xúc cảm trong lòng bàn tay lúc đó thật sự mềm đến mức không tài nào tưởng tượng nổi, thế nên anh mới như bị ma xui quỷ khiến mà bóp một cái, cuối cùng bị hắt coca vào người, còn bị mắng là đồ biến thái nữa, sau này có qua lại với tên nhóc chết tiệt này mới dần dần hiểu biết cậu cũng khá thú vị.

Những người trong giới giải trí nghìn bài một điệu, thỉnh thoảng gặp một người khác biệt anh sẽ thấy thú vị như một lẽ tự nhiên, sau đó anh sẽ không nhịn được mà dùng mọi cách đùa giõn như trêu đùa một con mèo, sau khi sự hứng thú ấy qua đi thì có lẽ mối quan hệ sẽ lại thành bèo lã.

Chưa kể, những người dù vốn là một con người thú vị ở trong giới giải trí lâu dài cũng sẽ từ từ trở nên nhàm chán, mất đi tính cách thú vị, chỉ để lại một vẻ bề ngoài đẹp mắt.

Nếu cậu nhóc chết tiệt này có thể vĩnh viễn giữ được bộ dạng đơn thuần của bây giờ thì tốt rồi...

Suy nghĩ này vừa nảy lên trong lòng thì Giang Lưu Thâm bật cười. Anh nghĩ quá nhiều rồi, trên đời nào có ai như vậy đâu, phỏng chừng bạn nhỏ này chưa trải qua khổ cực gì mới ngây thơ, không sợ sẽ đắc tội ai nên mới như như nghé con không sợ hổ như thế. May mà cậu gặp anh, chứ nếu như gặp ai mà lòng dạ độc ác âm hiểm thì có khi sẽ bị bắt nạt thảm thiết cũng không chừng.

Thôi được, nể tình bạn nhỏ này xem như ngây thơ đơn thuần, nếu vào một lúc nào đó bị ngã vào vũng bùn thật, anh chìa tay dắt cậu lên cũng không phải không thể.

Sự thích thú hiếm có này, hưởng thụ được bao lâu thì cứ hưởng thụ vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK