Sherry bật cười trước hành động lặp đi lặp lại đầy rối rắm của cậu, nói: “Cậu em của tôi ơi, không muốn ăn thì đừng ăn. Nói thật chứ ba hộp to cậu cho tôi kia, tôi ăn hai ngày là ngán lắm rồi."
“Hết cách rồi ạ, còn nhiều quá, không ăn sẽ hỏng mất...”
Cậu chỉ để lại cho mình một cái bánh, còn lại đưa hết cho nhân viên trong công ty và những đứa trẻ ở viện mồ côi gần đó, vậy mà vẫn không hết.
“Thế thì vứt đi, buổi sáng không nên ăn đồ ngọt, lát nữa tôi đặt một phần ăn dinh dưỡng cho cậu sau, giờ thì nhanh lại đây trang điểm thôi.”
Hạ Hi Ngải nhét một miếng bánh Daifuku dâu vào miệng, hai má phồng lên thành hai cái bánh bao: “Không được, lãng phí quá.”
“Lãng phí cũng là lãng phí của Giang Lưu Thâm, cậu xót của cái gì, có một chút bánh ngọt đó thôi đã mua được cậu à?”
“Có phải chỉ một chút thôi đâu, mấy trăm tệ lận mà.”
“Úi chà, quả nhiên là bị mua rồi, kiểu này là nói giúp anh ta đây mà, làm như cậu là vợ người ta không bằng.”
Hai má Hạ Hi Ngải đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy: “Chị nói gì thế... Tôi chỉ cảm thấy anh ta khá tốt bụng, không xấu như trước đây tôi nghĩ."
“Cậu đừng bị anh ta làm rung động dễ dàng như vậy.” Sherry nghiêm túc nói: “Giang Lưu Thâm đã hoạt động trong giới giải trí nhiều năm, còn có khả năng thu phục lòng người, cậu tưởng anh ta tốn công lắm khi mang cái tủ lạnh kia từ Nhật Bản về cho cậu sao? Thực ra anh ta chỉ cần nói một câu là xong rồi, không hề tốn một chút công sức nào cả.”
“Nhưng anh ta sai người ta làm việc này chứng tỏ anh ta có để tâm đ/ến mà.”
“Cái đó mà cũng gọi là quan tâm ư? Cậu nên xem anh ta đối xử với bạn gái như thế nào, đó mới gọi là quan tâm.”
“Anh ta... có bạn gái rồi hả?” Không hiểu sao trong lòng Hạ Hi Ngải có chút căng thẳng.
“Anh ta có rất nhiều bạn gái tin đồn nhưng chẳng ai thực sự thừa nhận cả, anh ta được cả giới giải trí công nhận là một kẻ trăng hoa đấy. Nhưng mà
theo tôi thấy, Hoàng hậu nương nương trong dàn hậu cung của anh ta chắc chắn là Giang Tiểu Phù.”
Hạ Hi Ngải đã từng nghe qua cái tên này: “Là MC của chương trình ‘Kim bài ưu tú’ ạ?”
“Đúng thế, chuyên viên trang điểm của cô ấy là bạn thân tôi. Cô ấy nói là Giang Tiểu Phù luôn có thể sớm có được những món đồ sang trọng từ các thương hiệu mỹ phẩm nổi tiếng mà ngay cả các ngôi sao nữ hạng A trong nước chưa chắc đã có. Cô ấy chỉ là người dẫn chương trình, thậm chí còn chưa nhận được tài trợ của các tên tuổi lớn nhưng tại sao các thương hiệu nổi tiếng lại ưu ái cô ấy như thế? Không phải ai cũng cũng có quan hệ tốt với họ đâu."
“Vậy thì liên quan gì đến Giang Lưu Thâm ạ?”
“Bạn thân tôi cũng là fan hâm mộ của Giang Lưu Thâm, có lần anh ta đăng bài lên Weibo, bày toàn bộ các món quà Giáng Sinh được gửi đến từ các thương hiệu lớn, ở góc nhà có hộp quà thắt dây màu hồng. Bạn tôi chỉ thấy thôi chứ không nghĩ nhiều, nhưng hôm sau hộp quà đó lại xuất hiện trên bàn trang điểm của Giang Tiểu Phù.”
Hạ Hi Ngải nhíu mày: “Có lẽ hai cái hộp đó giống nhau thôi...”
“Cũng có thể như vậy, nhưng scandal của Giang Lưu Thâm với Giang Tiểu Phù không phải ngày một ngày hai, lần nào hai người kia cùng tham gia một chương trình đều liếc mắt đưa tình với nhau. Giang Lưu Thâm còn hay thích trêu chọc cô ấy, ánh mắt ấy à, chậc chậc, tình cảm đến mức không giấu giếm được luôn.”
“Anh ta thích trêu đùa người khác lắm, tôi cũng bị anh ta chọc mãi.” Hạ Hi Ngải phản bác: “Hơn nữa không phải anh ta nhìn ai cũng tỏ ra thâm tình như thế sao?”
Sherry ngạc nhiên: “Nhóc à, hôm nay cậu lạ quá, sao luôn nói giúp anh ta vậy?”
“Tôi chỉ tò mò thôi...” Hạ Hi Ngải cầm lấy chiếc cốc lớn che đi khuôn mặt hơi đỏ lên của mình, uống mấy ngụm rồi nói: “Chị mau trang điểm cho tôi đi, sắp muộn giờ phỏng vấn rồi.”
Hứa Đồng đã đợi họ trong phòng trang điểm cả buổi rồi. Hôm nay chỉ có một buổi phỏng vấn nhỏ, không cần trang điểm đậm, Sherry dặm vài nét là hoàn thành, sau đó ba người cùng nhau đi xuống lầu.
Kết quả là vừa ra ngoài cửa đã thấy fan tư sinh, số lượng cũng rất đông, lên đến năm sáu người.
“Thật sự phải đổi căn hộ rồi.” Hứa Đồng liếc nhìn vài bóng người trên kính chiếu hậu, quay đầu hỏi: “Hi Ngải, em muốn sống ở đâu? Chị xem cho em.” Hạ Hi Ngải suy nghĩ một lát, trong đầu đột nhiên hiện ra lời Giang Lưu Thâm đã nói vào mấy hôm trước.
“Giang Lưu Thâm nói với em là khu chung cư anh ta sống có an ninh khá tốt, chị có biết anh ta sống ở đâu không?”
Hai mắt Hứa Đồng trợn tròn: “Đương nhiên chung cư anh ta ở có an ninh tốt rồi! Khu Giang Minh Cảnh Uyển rộng hai trăm năm mươi nghìn mét vuông, căn hộ nhỏ nhất rộng bốn trăm mét vuông, em có muốn ở không?” Hạ Hi Ngải tưởng mình nghe nhầm, hỏi lại: “Bao nhiêu cơ? Hai trăm năm mươi nghìn mét vuông á?”
“Đúng thế, những người sống ở đó đều là những ông lớn cả. Đương nhiên, em cũng là ông lớn. Tính theo thu nhập hiện tại của em, cố gắng chăm chỉ kiếm tiền thì tầm hai hoặc ba năm nữa cũng đủ khả năng. Hay là chúng ta đặt một mục tiêu bé bé trước đi?”
“Thôi chị ơi, ghê quá, không phải chỉ là chỗ ngủ thôi sao, mua nhà đắt tiền như thế để làm gì?”
“Chị chỉ biết em tiết kiệm vậy chắc chắn sẽ không nở bỏ tiền mua, nhưng nếu có thể tạo quan hệ tốt với Giang Lưu Thâm, cũng có thể anh ta sẽ tặng em một căn đấy.”
Nhớ tới câu nói “Nếu tôi có một bữa sơn hào hải vị thì tôi sẽ để dành một chút cơm thừa canh cặn cho cậu” của Giang Lưu Thâm, Hạ Hi Ngải kiên quyết lắc đầu.
“Anh ta nhiều lắm chỉ tặng em cái WC thôi.”
Khi mọi người tới đài truyền hình, nhân viên của chương trình talk show “Khách mời đặc biệt” đã sắp xếp xong xuôi, quá trình quay diễn ra rất thuận lợi. Nữ MC Phạm Vi cũng không gây khó dễ cho cậu, cô ta chỉ hỏi vài câu cơ bản mà cậu đều nhanh chóng trả lời được, mãi đến cuối cùng mới có một số câu hỏi liên quan đến chương trình thực tế vừa qua.
“Hi Ngải, đây là lần đầu tiên bạn tham gia chương trình thực tế, tại sao bạn lại muốn tham gia vậy?”
Đương nhiên là do công ty ép cộng thêm được trả tiền, nhưng cậu chỉ có thể lịch sự đáp lại: “Bởi vì tôi thấy nội dung chương trình rất thú vị, hơn nữa nó cũng làm cho người hâm mộ nhìn thấy tôi một cách chân thực.”
Phạm Vi cười cười: “Có thể thấy Hi Ngải rất quan tâm đ/ến người hâm mộ. Bạn có thu hoạch gì thông qua chương trình này hay không?”
“Chà, trước đây, tôi không có cơ hội đi du lịch nước ngoài, chương trình lần này đã hoàn thành ước mơ của tôi. Trong quá trình đó, tôi cũng được kết bạn với những vị khách mời mà trước đó tôi không quen biết lắm.”
“Tôi nghe nói hình như bạn và Giang Lưu Thâm có quan hệ rất thân thiết, vậy có đúng không?”
Câu hỏi này có vẻ hơi khó xử, nhưng dù sao nếu có chỗ nào không ổn thì tổ tiết mục sẽ cắt đoạn đấy nên Hạ Hi Ngải yên tâm nói: “Anh ấy quả thật có chăm sóc tôi.”
“Chăm sóc như thế nào vậy?”
“Chỉ... mua đồ ăn cho tôi thôi.” Nói xong, lỗ tai cậu đỏ bừng. Sao lại trả lời như một đứa con nít vậy chứ, nếu bị lão lưu manh kia biết chắc chắn anh ta sẽ lại cười nhạo cậu mất thôi.
“Nói mới nhớ, bạn kém Giang Lưu Thâm năm tuổi đúng không?” Phạm Vi hỏi.
“Đúng vậy, tôi xem phim của anh ấy từ nhỏ.”
Trong mắt Phạm Vi liền lóe lên vẻ thích thú vì được trả thù: “Ồ? Thế bạn và anh ấy không thấy có khoảng cách tuổi với nhau sao?”
Hạ Hi Ngải vừa định nói không nhưng đột nhiên lại nghĩ đến mạch não Giang Lưu Thâm không giống người thường... Chẳng lẽ là do chênh lệch tuổi tác thật sao?
“Cũng có một chút...Nhưng cơ bản không có vấn đề gì lớn lắm.”
Sau khi chương trình được ghi hình hoàn tất, Hứa Đồng đưa trà sữa cho cậu như mọi lần, nhíu mày nhỏ giọng nói: “Sao chị thấy câu hỏi của cô MC kia hơi kỳ quái... Buổi phỏng vấn của em mà hỏi về Giang Lưu Thâm nhiều vậy để làm gì?”
Hạ Hi Ngải thực sự không quan tâm: “Không sao đâu, cũng không phải vấn đề gì to tát. Hôm nay còn lịch trình gì không ạ?”
“Hết rồi... À! Vừa nãy Tổng giám đốc Triệu gọi điện bảo em đến công ty một chuyến.”
Hạ Hi Ngải suýt sặc trà sữa: “Khụ khụ! Tổng giám đốc Triệu á? không phải chị Long?”
“Ừ, làm sao vậy?” “Không có gì ạ...”
Bình thường có việc gì Tổng giám đốc Triệu đều truyền đạt xuống dưới thông qua chị Long, rất ít khi tiếp xúc trực tiếp với các nghệ sĩ trong công ty, lại còn trong giai đoạn nhạy cảm thế này. Hứa Đồng không biết gần đây trong công ty bắt đầu nổi sóng, nhưng Hạ Hi Ngải lại hoàn toàn biết rõ.
Lúc này Tổng giám đốc Triệu tìm cậu, sợ là muốn ép cậu đưa ra lập trường rồi.