• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau hai ngày ở đoàn làm phim, Hạ Hi Ngải cuối cùng cũng phải đến bối cảnh cho cảnh quay "Nhập Hí" của mình. Mặc dù cảnh quay chỉ dài nửa phút nhưng tối hôm trước, cậu vẫn luyện tập chăm chỉ với một trăm hai mươi phần trăm tinh thần.

Trong kịch bản, cậu vào vai một ca sĩ hát rong, trên đường gặp một anh chàng diễn viên do Giang Lưu Thâm vào vai. Lúc đó, anh diễn viên này đã sa sút đến nỗi chỉ có thể đi đóng thế. Anh mặc một bộ quần áo bẩn thỉu ngồi bên đường ăn cơm hộp của đoàn làm phim, cậu ca sĩ lại tưởng anh diễn viên là ăn mày nên đã tặng cho anh số tiền mà mình vất vả biểu diễn mới kiếm được, hơn nữa còn động viên khích lệ anh vài câu.

"Em nhất định sẽ làm tốt kịch bản này thôi!" Giang Lưu Thâm ôm người bạn nhỏ nhà mình vào ngực, nằm trên giường của khách sạn, anh đắc ý nói: "Anh đã kỳ kèo với đạo diễn Hà nửa ngày ông ấy mới tăng thêm phân đoạn này đấy, diễn viên suy sụp bị ca sĩ hiền lành cứu giúp, đây chính là câu chuyện của chính chúng ta."

Hạ Hi Ngải không đồng ý: "Rõ ràng là nhân vật của chúng ta đã bị đảo ngược."

Người đã từng suy sụp là cậu, người được cứu giúp cũng là cậu, vốn dĩ Giang Lưu Thâm trước giờ chưa từng bị gục ngã từ đài cao. Kể cả anh đã từng bị sa sút tinh thần một thời gian nhưng thực ra anh vẫn như một đứa con cưng của tạo hóa đứng cao tít trên mây.

"Em vẫn luôn không hiểu đối với anh em quan trọng đến thế nào đâu, xem ra lúc nào có thời gian anh phải bắt chước mấy trò tiểu xảo của fan hâm mộ mới được." Mặt Giang Lưu Thâm lộ rõ ý "thật không có cách nào nắm bắt được em."

"Anh không cần học bọn họ, nếu nói về nói những lời cợt nhả, không fan hâm mộ nào có thể vượt qua anh được."

Giang Lưu Thâm chẳng mấy khi biết khiếm tốn một chút, anh tình tứ nhìn cậu: "Ngải Ngải, em chính là người tình Tây Thi trong mắt anh."

"..."

Mặc dù ông hoàng điện ảnh Giang Lưu Thâm lời lẽ cợt nhả không ai bằng, cũng làm không thiếu chuyện lưu manh nhưng trong quá trình tập luyện lại vô cùng đứng đắn, anh chỉ đạo diễn xuất một cách rất nghiêm túc. Hôm sau khi quay chính thức, bọn họ chỉ cần quay một lần đã hoàn thành, khiến ngay cả Hà An cũng thấy bất ngờ.

"Hi Ngải, không ngờ diễn xuất của cậu lại ổn đến thế!"

"Đấy là do tối qua Lưu Thâm đã dạy cháu phải biểu cảm như thế nào, động tác ra sao đấy ạ."

Trước mặt người ngoài, Hạ Hi Ngải vẫn giữ thể diện cho Giang Lưu Thâm: "Anh ấy rất kiên nhẫn."

Có điều sau khi dạy xong, anh lập tức đè cậu lên giường rồi làm một số chuyện lỗ mãng một cách rất mất kiên nhẫn.

Nếu không phải mấy ngày qua bận quay phim tối ngày đến mệt lả, Hạ Hi Ngải tin chắc Giang Lưu Thâm nhất định không chỉ giàu vò cậu một lần thôi.

Hà An nhìn lại những cảnh quay vừa thu được rồi nói: "Rất tốt rồi, chúng ta quay lại một lần nữa để so sánh, cậu có thể đặt cảm xúc của mình vào sâu một chút."

"Cảm xúc của mình?"

"Đúng vậy, cứ hình dung là cậu vô tình gặp Giang Lưu Thâm đang đóng phim ngoài đường, muốn động viên cậu ấy vài câu. Hãy dùng cảm giác lúc bình thường hai người ở bên nhau ấy!"

Hạ Hi Ngải nghe nhưng chỉ hiểu lờ mờ. Dùng cảm xúc của mình chứ không phải là cảm xúc đồng tình đáng thương trong kịch bản sao? Nhưng mà nhất định là Hà An cũng có suy nghĩ riêng của mình, cậu chỉ có thể làm theo mà thôi.

"Cạch!" Tiếng bảng clapper board vang lên.

Giang Lưu Thâm mặc một chiếc áo khoác phủ đầy bụi bặm, tóc rối như tổ chim, trên cằm lún phún râu đã mấy hôm không cạo. Anh bưng hộp cơm, tùy tiện ngồi xuống một bên lề đường, lấy đôi đũa dùng một lần ra, gắp một hai miếng thức ăn đạm bạc rồi dừng đũa. Anh sa sút tinh thần nhìn về phía đài truyền hình cách đó không xa rồi buông tiếng thở dài, dáng vẻ như thể anh hùng nhưng không gặp thời.

"Chào anh!" Hạ Hi Ngải đi ngang qua anh rồi dừng bước. "Ngồi ở đây rất nguy hiểm, anh qua cửa hàng tiện lợi bên kia mà ngồi."

Giang Lưu Thâm cười đau khổ: "Tôi mặc như thế này qua đó sẽ bị đuổi."

Hạ Hi Ngải suy nghĩ một hồi rồi móc được toàn bộ số tiền lúc nãy biểu diễn đã kiếm được. Cậu ngồi xuống, nhìn Giang Lưu Thâm rồi đưa cho anh. Cậu mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, nụ cười vừa thuần khiết vừa đáng yêu hệt như một thiên sứ không vướng khói bụi nhân gian.

Đây là lần đầu tiên Giang Lưu Thâm quay phim trên đường mà phải bàng hoàng trong nháy mắt.

"Nào, tôi cho anh."

Hạ Hi Ngải mở bàn tay anh ra rồi đặt tiền lên: "Mau đi mua một ly cà phê đi, phải lấy lại tinh thần đã. Cuộc sống sẽ tốt hơn, luôn luôn phải có ước mơ, biết đâu sẽ thành sự thật."

Cậu đứng lên, nói ra lời thoại cuối cùng trong kịch bản: "Hi vọng lần sau gặp lại, chúng ta sẽ đều thực hiện được ước mơ của mình rồi. Chúc anh may mắn, tạm biệt."

Giang Lưu Thâm sững sờ nhìn bóng cậu dần xa.

"Cut!" Hà An hô to: "Tốt lắm! So với lần trước thì tốt hơn nhiều, không có sự gượng ép mà tràn đầy hi vọng và tình yêu. Tôi biết ngay là Hi Ngải cậu rất thích hợp với hình tượng này mà."

"Ông quá khen rồi!"

Được đạo diễn khen ngợi, Hạ Hi Ngải rất vui, cậu quay lại nói với Giang Lưu Thâm: "Diễn xuất thú vị thật đấy, bảo sao anh lại thích như vậy." Giang Lưu Thâm đứng lên, sờ đầu cậu rồi ghé sát tai cậu nói:

"Nhưng thích nhất vẫn là em."

Vì những lời này mà suốt cả buổi chiều, tâm trạng Hạ Hi Ngải đều như được trải toàn mật ong, khóe miệng lúc nào cũng nở nụ cười ngọt ngào. Thế nhưng đến tối, tâm trạng cậu lại xuống dần.

Phân cảnh của cậu kết thúc cũng đồng nghĩa với việc cậu phải rời đoàn phim về làm việc.

"Cục cưng đừng buồn mà." Giang Lưu Thâm thấy ánh mắt chán nản của cậu bèn lập tức nâng mặt cậu lên hôn hai cái.

"Anh chỉ quay hai tháng nữa là xong rồi, ngoan, đợi anh về nhé!"

Hạ Hi Ngải gật đầu. Kể ra thì một tháng nói ngắn cũng chẳng ngắn mà nói dài cũng chẳng phải dài. Có lẽ cậu nên mừng vì chuỗi hoạt động dày đặc kế tiếp sẽ khiến cậu không còn thời gian mà nhớ nhung Giang Lưu Thâm nữa. Thế nhưng cậu đã tính sai rồi.

Fan hâm mộ không cho phép cậu ngừng nhớ Giang Lưu Thâm một chút nào.

Trở lại công việc bình thường, sau mỗi hoạt động đều có vô số fan hâm mộ giơ bảng "Thâm Ngải" vây quanh cậu. Mỗi ngày mở weibo ra, fan hâm mộ cũng đều an ủi anh đừng nhớ nhung quá mà buồn bã làm tổn hại sức khỏe.

Chẳng lẽ mọi người đều cảm thấy vắng Giang Lưu Thâm là cậu sẽ không sống nổi sao? Hạ Hi Ngải buồn bực, dùng tài khoản phụ gửi một bình luận: Anh Thâm siêu cấp đẹp trai Hi Ngải đáng yêu: "Hạ Hi Ngải không nhớ Giang Lưu Thâm chút nào đâu."

Vốn dĩ cậu chỉ muốn để duy nhất fan hâm mộ của ông hoàng điện ảnh Giang Lưu Thâm đọc được, nhưng ai ngờ sau khi tham gia một chuỗi hoạt động xong, lúc nhận điện thoại từ tay Hứa Đồng, cậu phát hiện ra mấy chục bình luận kia hầu như đều là mắng mỏ.

"Ngải Ngải không nhớ bao giờ chứ? Không nghe thấy tại chương trình của anh Thâm, Ngải Ngải đã từng nói trong mắt cậu đều là nhớ nhung sao?" "Chắc chắn là bạn không có người yêu nên mới ghen tỵ chứ gì? Họ yêu nhau như vậy cho bạn tức chết luôn!"

"Nhìn ID của bạn là biết fan anh Thâm rồi, đã thích thì phải thích cả hai chứ, đừng có bên nặng bên nhẹ như vậy!"

"..." Hạ Hi Ngải cùng với tên của mình vô tình bị fan hâm mộ nhìn thấy. Chuyện này cũng không đáng gì, chuyện khiến cậu bực nhất là trượt xuống một hồi thì thấy fan hâm mộ của ngôi sao điện ảnh kia cùng nhau mắng chửi cậu:

Ngải Ngải thật đáng yêu, anh Thâm yêu Ngải Ngải: "Đúng thế! Bạn này thật xấu tính. Rõ ràng là Ngải Ngải đã rất nhớ anh Thâm rồi, anh Thâm sẽ không cho phép bạn nói người bạn nhỏ của anh ấy như vậy đâu!"

Hạ Hi Ngải giận dữ trả lời: "Cút! Tốt nhất Giang Lưu Thâm đừng có về nữa, nếu không Hạ Hi Ngải nhất định sẽ hành hạ anh ta!"

Không nằm ngoài dự đoán, do trước đó fan hâm mộ đã bình luận sôi nổi nên lúc này, bình luận trên weibo lại lập tức nổi lên. Đọc một lượt là đương nhiên cũng có rất nhiều fan hâm mộ nhìn thấy cậu đáp lại bình luận của Giang Lưu Thâm, bọn họ vô cùng giận dữ:

"Hi Ngải lương thiện như vậy làm sao có thể hành hạ anh Thâm được! Đừng có đồn bậy!"

"Nếu anh Thâm mà biết bạn nói người bạn nhỏ của anh ấy như vậy, chưa biết chừng bạn mới bị hành hạ đấy!"

"Người ta đã công khai lâu như vậy rồi mà bạn vẫn không chịu chấp nhận sự thật thì tốt nhất đừng làm fan nữa, đừng để bị mắng cho!"

"Nói như vậy mà làm sao vẫn ở trong couple fan club được nhỉ? Mau khai trừ đi!"

Nhưng mà rất nhanh sau đó đã có fan để ý phát hiện ra điều gì không đúng: "ID của hai người kia sao giống như ID của tình nhân vậy? Trùng hợp vậy sao?"

"Tôi vừa vào trang cá nhân của bọn họ, chính là kiểu liếc mắt đưa tình của tình nhân đấy! Giới tính còn là nam nữa! Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Hả? Giữa hai người có loại cảm xúc mãnh liệt vậy sao? Hay là tôi suy nghĩ nhiều quá rồi?"

Hạ Hi Ngải giật mình, giác quan thứ sáu của fan hâm mộ cũng thật nhạy cảm. Cậu lập tức xóa bình luận kia đi, thầm nghĩ nguy hiểm thật đấy, suýt chút nữa đã bị phát hiện rồi.

Trong lúc cậu đang nấu cơm tối ở nhà thì nhận được điện thoại của Hứa Đồng, cô ấy nói tài khoản phụ của cậu và Giang Lưu Thâm đã lên hot search.

Đúng là sét đánh giữa trời quang.

Hạ Hi Ngải run run mở ra ID nhục nhã muốn phát nổ kia của cậu lên, lúc này fan hâm mộ đã tăng đến trên một triệu.

So với chuyện công khai tình cảm thì chuyện này còn kích thích gấp trăm lần.

"Có thể đè chuyện này lắng xuống được không?" Cậu tuyệt vọng hỏi Hứa Đồng.

Hứa Đồng khó hiểu hỏi lại: "Tại sao phải đè xuống? Dù sao hai người cũng công khai rồi, tài khoản phụ cũng chẳng có nhiều thứ người khác không nhận ra, cứ coi như phát thức ăn cho chó cho fan hâm mộ đi."

"..." Cậu cũng không thể nói là vì cái ID này đã khiến hình tượng của cậu hoàn toàn sụp đổ.

Vì muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành nên Hạ Hi Ngải đã nén chịu nhục nhã mà mở ra mấy hot search liên quan. Sau một hồi tìm hiểu cậu cũng đã hiểu, hóa ra lúc chiều cậu đã xóa bình luận, khiến fan hâm mộ cảm thấy nghi ngờ nên bọn họ đã lật lại tất cả thông tin trên tài khoản phụ của cậu, cuối cùng từ một tấm ảnh mà phát hiện ra sự thật.

Cậu đã từng chụp một tấm hình, đó là món bò cà ri do cậu đích thân làm. Thức ăn cũng không có gì đặc sắc nhưng cái đĩa đựng đồ ăn lại bị lộ ra một góc, hoa văn vô cùng đặc biệt. Mà trên tài khoản chính cậu cũng từng chụp một góc phòng bếp, vô tình lại xuất hiện đúng chiếc đĩa này.

Đám fan hâm mộ đúng là như kính hiển vi vậy, thật đáng sợ...

Hạ Hi Ngải tìm kiếm hot search một hồi, không khỏi nhìn thấy đủ sắc thái cảm xúc của fan hâm mộ:

"Nể thật đấy, tôi lạy hai vị luôn, hóa ra mấy tháng trước đã bắt đầu yêu đương rồi, hóa ra tất cả đều là sự thật!"

"Kế hoạch của thiên sứ nhỏ Diêm Kế đã hoàn toàn sụp đổ rồi, tài khoản "Anh Thâm siêu cấp đẹp trai Hi Ngải đáng yêu" này là ai? Tôi không biết anh ta, hạt đậu nhỏ của tôi sẽ không nũng nịu như vậy đâu!"

"Đừng hiểu lầm Ngải Ngải, tôi dám cá hai cái ID tình nhân này là do anh Thâm nghĩ, đúng giọng điệu lầy lội của anh ấy rồi."

"Tôi thật khâm phục hai người, bình thường tình tứ như vậy mà không cho con dân biết, nếu không phải hôm nay điều tra ra được thì đám con dân đói khát chúng tôi còn bị giấu giếm bao lâu nữa đây?"

"Tôi tình nguyện bị lừa dối, tôi vốn dĩ tưởng rằng cả tháng này sẽ bị hạn đến chết, ai ngờ là lại bị bạo đến chết! Ựa!"

"Ngải Ngải từ nhỏ đến lớn đều mềm yếu, chỗ nào đó cũng mềm, lần sau phải thử chỗ mềm mại khác mới được. Mẹ nó! Chuyện quái gì vậy? Tôi điên mất!"

"Cách yêu của anh Thâm thật quá kích thích, mỗi ngày đều giống như đang ngồi xe qua núi... Hai người còn có bí mật gì mà chúng tôi không biết sao? Hả?"

Không có mà, tất cả đều đã bị mấy người thấy hết rồi. Hạ Hi Ngải buồn phiền nghĩ. Sau này dù cậu có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng không thể vớt vát được hình tượng lạnh lùng ngày xưa.

Không hành hạ Giang Lưu Thâm một trận thì không thể gạt bỏ được mối hận trong lòng này.

"Tại sao lại đánh anh?" Giang Lưu Thâm ở bên kia gọi video khoa trương trách móc: "Trước đó anh đã bỏ hết mấy cái weibo "Muốn ngủ với Ngải Ngải" đi rồi còn gì, mấy cái còn lại có gì khiến mọi người nhận ra được đâu. Hơn nữa, là tài khoản của ai còn kèm tên theo chứ? Là Ngải Ngải đấy, là cái đồ ngốc nghếch không biết che giấu đấy! Chính là Ngải Ngải!"

"Anh nói lại lần nữa xem!" Hạ Hi Ngải nguy hiểm nheo mắt lại.

Giang Lưu Thâm lập tức bổ sung: "Là tên khốn kiếp nào không nhắc nhở nhỏ ngốc nghếch? Là anh! Ai dám liều lĩnh trách móc nhỏ ngốc nghếch? Là

anh! Ai không dám gánh vác trách nhiệm nam nhi với thiên sứ nhỏ, bất kể cậu ấy thích mặn hay ngọt? Cũng là anh! Là anh! Đều là anh hết!"

Hạ Hi Ngải bị anh chọc cười: "Vậy lúc này một người đàn ông tốt phải làm gì?"

"Dĩ nhiên là phải phân tán sự chú ý giúp người bạn nhỏ rồi!"

Một phút sau, tài khoản chính của Giang Lưu Thâm đã đăng lên weibo:

"Ngại quá, người bạn nhỏ nói là không nhớ tôi. Nhưng mà không sao, chỉ cần em để cho tôi nhớ là được, khi nào về sẽ để cho em đánh!

Sau đó thì hai mươi ngày sau, mỗi ngày anh đều nói với em: Anh rất rất nhớ em, viên kẹo ngọt của anh @ Hạ Hi Ngải."

Anh còn đính kèm hình ảnh Hạ Hi Ngải cắt ra từ video trong điện thoại, hai mắt cong lên, nét mặt rạng rỡ vui vẻ.

Tác giả có lời: Bức ảnh cà ri bò là chương thứ 31, tài khoản phụ đã ngã ngựa rồi. Như vậy vấn đề là: Anh chàng trà sữa khi nào mới ngã ngựa? (Dự tính là năm chương nữa kết thúc rồi, thật tiếc cặp đôi Thâm Ngải vừa thú vị vừa đáng yêu nha!)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK