• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc nói chuyện này kéo dài hơn một giờ.

Hạ Hi Ngải kể lại chi tiết toàn bộ nguyên nhân kết quả sự việc ngày hôm ấy một lượt, nghe xong ba người đều hiểu rõ khái quát chân tướng.

Từ Dương trầm tư một lát, hỏi: “Vưu Thanh gọi điện cho anh... Liệu có phải anh ta là đồng bọn không? Chúng ta có cần bắt đầu điều tra từ chỗ anh ta không?”

Giang Lưu Thâm: “Không cần, mặc dù tính cách cậu ta chẳng ra gì nhưng rất biết cách bảo vệ bản thân, không dám dây vào vũng nước đục này đâu, sợ là bị Triệu Kiến Hoa lợi dụng rồi.”

“Vậy phải làm thế nào, chúng ta không có ghi âm cuộc gọi, cũng không có chứng cứ Triệu Kiến Hoa trực tiếp nhúng tay vào, cho dù Vưu Thanh có đồng ý giúp chúng ta nói ra sự thật cũng là nói miệng không bằng chứng.”

“Trọng điểm không phải ở chứng cứ mà là ở dư luận.” Giang Lưu Thâm nói: “Triệu Kiến Hoa lợi dụng thủy quân nắm hướng gió dư luận, tạo ấn tượng cậu chắc chắn hít ma t*y trong lòng mọi người. Nếu chúng ta không thay đổi được thành kiến của mọi người với cậu thì cho dù có bày ra thêm nhiều chứng cứ đi nữa cũng vô dụng. Vì nói thật, cho dù có chứng minh được cậu thật sự trùng hợp xuất hiện ở đó, cũng không thể chứng minh trước đây cậu chưa từng lén lút hít ma t*y, đúng không? Mọi người luôn luôn có tính đào móc.”

“Đúng, có lý.”

“Cho nên, trước tiên chúng nên dẫn dắt dư luận, một mặt phục hồi danh dự của cậu, dao động lập trường của người qua đường, mặt khác vạch trần tính cách xấu xa của Triệu Kiến Hoa và những việc ông ta đã làm, khiến mọi người tin rằng ông ta là một ông chủ lòng dạ thâm độc hãm hại nghệ sĩ. Lúc này chúng ta lại quăng ra bằng chứng chứng minh cậu không hít thuốc, là do Triệu Kiến Hoa vu cáo hãm hại, độ chấp nhận của mọi người sẽ cao hơn, những tin đồn này sẽ không đập mà tan.”

Hứa Đồng gật đầu: “Anh Thâm nói đúng!”

Hạ Hi Ngải hỏi: “Làm thế nào vạch trần? Tôi đoán ông ta đã tiêu hủy chứng cứ rồi, nếu không chị Long đã nắm lấy nhược điểm này uy hiếp ông ta, cũng đã không bị đuổi ra khỏi công ty.”

“Cái đầu nhỏ cũng thật nhanh nhạy.” Giang Lưu Thâm tận dụng mọi lúc để khen ngợi cậu: “Cậu không cần lo lắng, trong giới giải trí chưa có chuyện gì là ông chủ cậu không giải quyết được, cậu chỉ cần hoạt động bình thường như trước, những thứ khác cứ giao cho tôi.”

Hạ Hi Ngải nhíu mày: “Nếu tôi hoạt động bình thường, giới truyền thông có thể sẽ đào bới xem tôi ký hợp đồng với công ty nào, lúc đó liên lụy đến anh thì phải làm sao?”

Giang Lưu Thâm cười cười, gõ gõ lên bản hợp đồng đã ký trên bàn, trong lòng đã có tính toán.

“Không cần bọn họ đào bới, chúng ta phải nắm quyền chủ động.”

Tối thứ bảy, tập năm của chương trình “Đường đến phía Tây” được phát sóng như thường lệ, không ít “người qua đường ăn dưa” ôm TV xem, tất cả mọi người bao gồm cả fan đều cho rằng cảnh quay của Hạ Hi Ngải đều bị cắt, nhưng khiến mọi người mở rộng tầm mắt chính là tổ tiết mục không chỉ không cắt mà còn tăng thêm cảnh quay của Hạ Hi Ngải một cách công khai, nhiều hơn trước đây gấp đôi, thậm chí còn phát rất nhiều cảnh quay riêng tư.

Trong chương trình, mặc dù Hạ Hi Ngải không thích cười, thậm chí có đôi lúc không quá hòa đồng nhưng lại luôn luôn nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, kiên nhẫn chịu khó, còn thường xuyên giúp đỡ khách mời khác và nhân viên công tác, không hề có dáng vẻ kiêu ngạo của minh tinh lớn chút nào.

Trong đoạn phim quay tại phòng nghỉ riêng của khách mời, Đào Tiểu Đào ngồi bên cạnh Hạ Hi Ngải nói: “Anh Hi Ngải, vừa rồi mua thức ăn anh còn biết mặc cả nữa, thật lợi hại.”

“Có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.”

“Tôi không biết tiết kiệm như anh, kiếm được chút tiền nhịn không nổi bèn mua mua mua, đến hiện tại cũng không tiết kiệm được bao nhiêu, tôi nên học tập anh, tiết kiệm nhiều tiền dưỡng lão một chút.”

“Tôi cũng không tiết kiệm được bao nhiêu, tiêu đều là mấy triệu đến chục triệu, cô đừng học tập tôi.”

Đào Tiểu Đào kinh ngạc: “Nhiều như vậy? Anh thích sưu tập xe sang à?” Hạ Hi Ngải hút trà sữa, mơ hồ nói: “Không phải... Có một vài chỗ cần tiêu tiền.”

Phân đoạn này đề cập đến việc riêng tư của khách mời, vốn dĩ không nên phát sóng, thế nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà tổ tiết mục lại không giấu giếm đưa vào đoạn phim gốc, khơi dậy lòng hiếu kỳ của nghìn vạn người xem. Trên mạng mọi người bàn tán sôi nổi, chủ yếu là chế nhạo:

“Một lần tiêu hết hơn chục triệu, các minh tinh thật giàu, fan não tàn còn gấp gáp tặng tiền, sao không mang đi hiếu kính bố mẹ đi?”

“Đây là bằng chứng hít thuốc phiện chứ gì? Ngoài mua xe sang thì thú vui nào có thể tiêu một lúc nhiều tiền như vậy? Chẳng lẽ là đánh bạc?”

“Để thu hút tỉ lệ xem mà tổ tiết mục cũng thật liều mạng, bất chấp tất cả để nổi tiếng rồi à?”

Trong lúc tất cả mọi người đưa ra nhiều ý kiến trái chiều, một tài khoản Weibo từ fandom chính thức của Hạ Hi Ngải tạo ra một làn sóng nhanh chóng đảo ngược dư luận.

Bài viết đăng chín bức ảnh, sáu bức đầu liệt kê chi tiết số tiền cùng chứng từ Hạ Hi Ngải đã dùng để sửa đường và xây dựng cơ sở hạ tầng cho quê nhà trong những năm qua, ít thì vài triệu nhiều thì hơn chục triệu. Ba bức còn lại là khoản tiền cậu lén lút quyên góp cho các tổ chức công ích trong hai năm qua.

Bài viết nói: Chúng tôi vốn không muốn công khai những số liệu này, bởi vì Hạ Hi Ngải không muốn dùng những thứ này giành lấy ánh hào quang, chỉ muốn âm thầm làm việc thiện. Nhưng tình thế bắt buộc, nếu chúng tôi vẫn

không đứng ra làm sáng tỏ thì một ca sĩ có tài năng, ưu tú, lương thiện sẽ bị những tin đồn kia phá hủy. Hi vọng sau khi mọi người nhìn thấy bài viết này sẽ có một cái nhìn khác về cậu ấy, ngừng áp đặt những tội danh không đúng lên người cậu ấy. Tất cả fan hâm mộ của Hạ Hi Ngải xin cảm ơn.

Ngay sau khi bài viết này được đăng tải, lập trường của rất nhiều người qua đường đều bị dao động:

“Oa, cái này không giống giả đâu, trước đây cảm thấy cậu ấy vừa đẹp trai vừa lương thiện, không quá tin chuyện cậu ấy hít ma t*y, hiện tại xem ra thật sự là bị vu khống rồi.”

“Người ta mới hai mốt tuổi đã kiếm được nhiều tiền như thế, lại còn nhiệt tình làm từ thiện... Tôi tự thẹn không bằng người ta, không tỏ ra kiểu hóng drama của cậu ấy nữa.”

“Tôi cảm thấy người dùng nhiều tiền để xây dựng quê nhà như thế sẽ không hít ma t*y đâu. Quan điểm cá nhân.”

Đương nhiên, không phải tất cả mọi người sau khi xem xong đều thay đổi quan điểm, antifan và một vài blogger vẫn dốc hết sức mình để bôi nhọ cậu, lời ác độc khó nghe nào cũng dám nói. Hứa Đồng nhìn thấy tức muốn chết, chỉ vào di động của mình mắng: “Lũ rác rưởi này chắc chắn đã nhận tiền rồi! Không biết xấu hổ!”

Từ Dương an ủi: “Nhịn một chút, rất nhanh thôi bọn chúng sẽ không dám nữa. Chương trình và fandom đều chỉ là bước đầu thôi, khiến dư luận đang nghiêng về bên đen đổi thành mỗi bên một nửa, tiếp theo làm thế nào để lật bàn anh Thâm tự có sắp xếp.”

Hứa Đồng vẫn tức giận bất bình, nhìn đến cửa phòng sách: “Sao anh Thâm và Hi Ngải còn chưa ra? Nói chuyện gì vậy?”

“Chuyện lớn chúng ta đừng tham dự, lát nữa làm tốt quan hệ xã hội là được.” Từ Dương chờ đợi trong căng thẳng: "Đây sẽ là một trận sóng gió đây... Hai người họ nhất định cũng đang bày trận chờ địch.”

Trong phòng sách, một làn khói nhẹ bay lượn lờ.

“Loại hồng trà này chỉ hoàng gia mới được uống, lúc tôi đi nước Anh học diễn xuất chuyên sâu bèn mang về một túi.” Giang Lưu Thâm rót trà trong ấm ra cốc rồi đổ thêm sữa: “Sữa này được vận chuyển trực tiếp từ nông trường New Zealand qua, hai thứ phối hợp cùng nhau tuyệt đối là trà sữa cực phẩm trần gian, cậu thử xem.”

Hạ Hi Ngải nửa tin nửa ngờ bưng cốc lên, trước tiên ngửi một chút, quả thật rất thơm, tiếp theo thổi phù phù vài hơi cho bớt nóng, nhắm miệng cốc nhấp một ngụm.

“Như thế nào?” “Vâng, uống rất ngon.”

“Rất? Chẳng lẽ không phải là ngon vô địch vũ trụ, sấm sét bạo phát sao?” “... Không ngon như loại tôi từng uống lúc nhỏ.”

Giang Lưu Thâm không phục: “Loại nào? Nhãn hiệu gì? Cậu nói đi, tôi mua về uống thử. Còn có loại trà sữa ngon hơn loại tôi độc quyền pha chế à?”

“Tôi quên mất là nhãn hiệu gì rồi, là của một anh cho tôi, nói là từ nước Anh mang về.”

“Một anh?” Giang Lưu Thâm hơi khó ở: “Đừng ăn đồ người lạ đưa, cái gì mà từ nước Anh mang về, chắc chắn là lừa bạn nhỏ đơn thuần như cậu.” “... Không phải anh cũng mang về từ nước Anh sao?”

“Có thể giống nhau à! Tôi là ai? Là anh Thâm kính ngưỡng ái mộ của cậu, về sau cậu chỉ có một người anh chính thức là tôi, những người khác đều là hàng nhái, không được tính, nghe rõ chưa?”

“...” Hạ Hi Ngải không biết nói gì: "Chúng ta có thể bàn chuyện chính không?”

Trên mạng cãi nhau tới mức trời đất tối sầm, hai trợ lý bên ngoài lòng nóng như lửa đốt, hai người trong cuộc như họ lại chậm rì rì ở đây pha trà sữa hơn một tiếng.

Tội lỗi, thật sự tội lỗi.

“Được rồi, dư luận gần như bùng nổ rồi.” Giang Lưu Thâm lấy điện thoại ra, trước khi bắt đầu chen thêm một câu: “Nói thật, tôi không ngờ cậu lại làm nhiều từ thiện như vậy, lúc tôi nhờ người gửi cho fandom của cậu họ cũng kinh ngạc đấy.”

Hạ Hi Ngải không thấy có gì hơn người: “Không có gì... Nếu không nhờ anh giúp tôi chỉnh lý lại, tôi cũng không biết mình tiêu nhiều tiền đến thế, trước đây cũng không ghi chép sổ.”

“Điều này cho thấy người tốt sẽ được báo đáp, ông trời vẫn chiếu cố cậu, nếu không phải thế, chúng ta chưa chắc thuận lợi như vậy.”

“Lúc này nói lời đó còn quá sớm rồi?”

“Không sớm, vừa đúng lúc.” Giang Lưu Thâm giơ điện thoại trong tay lên, nhếch mày cười khẽ.

“Tôi đây cho cậu ngược gió trở mình, lên tận trời cao!”

Đúng mười giờ sáng chủ nhật, studio của Giang Lưu Thâm đăng bài công bố chính thức ký hợp đồng với Hạ Hi Ngải.

Chỉ vài giây sau, Giang Lưu Thâm tự mình chuyển tiếp, kèm lời dẫn: “Sau này là người một nhà rồi, gặp nạn tôi gánh, có phúc cậu hưởng.”

Hạ Hi Ngải ngay lập tức chuyển tiếp: “Cảm ơn sự tin tưởng và giúp đỡ của anh Thâm.”

Sau khi đăng bài được một phút, toàn bộ mạng xã hội chấn động, Weibo bị tê liệt.

Trong một giờ, hầu như các blogger đều nhanh chóng xóa sạch sẽ tất cả những bài viết liên quan đến tin đồn bôi nhọ trước kia, gia nhập đội ngũ

chuyển tiếp chúc mừng, tốc độ “bẻ lái” khiến người khác nghẹn họng trân trối.

Một cư dân mạng hỏi các blogger này ở phần bình luận: “Buổi sáng cậu vẫn còn xỉa xói người ta mà, sao lật mặt nhanh vậy?”

Một bình luận hot phản hồi: “Cái này không gọi là lật mặt mà là biết điều, người có mắt nhìn đều ngậm miệng. Lần đầu tiên anh Giang ký với nghệ sĩ, lần đầu tiên tự mình ủng hộ, không chọc vào được, cậu gặp trận chiến nào như này chưa? Cậu biết điều này có nghĩa là gì không?”

“Có nghĩa là trong giới giải trí, không ai dám động đến Hạ Hi Ngải nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK