Mười giờ tối, phía cảnh sát đã đưa ra thông báo xác thực rằng Hạ Hi Ngải đã có mặt tại hiện trường phê thuốc, nhưng kết quả xét nghiệm của cậu lại cho ra âm tính. Cùng lúc đó, Hạ Hi Ngải đăng một bài viết, nội dung chỉ vỏn vẹn bốn từ: "Thanh giả tự thanh*".
*Thanh giả tự thanh: trong sạch hay không tự mình biết.
Tiếp theo, trợ lý của cậu cũng nói rằng cậu và ông chủ cũ đã không còn liên quan gì với nhau nữa, việc xuất hiện tại hiện trường hoàn toàn là trùng hợp, bây giờ vẫn đang chờ thu thập thêm bằng chứng, nghiêm cấm các tin đồn vô căn cứ. Nhưng đương nhiên chẳng có ai tin mấy lời giải thích ấy yếu ớt ấy, chỉ trong một đêm xuất hiện vô số bình luận trào phúng từ antifan:
“Bị bắt đâu chỉ một mình cậu ta, trong bức ảnh hiện trường còn có mấy người khác, một trong số đó còn là người đại diện cũ của Hạ Hi Ngải? Người đại diện dùng ma t*y, cậu ta lại ở hiện trường, cho dù cậu ta không hút thì nhân phẩm cũng chẳng đàng hoàng, loại người này sao có thể làm thần tượng được?”
“Người ta đâu có thừa nhận mình là thần tượng, một tác phẩm ra hồn còn chẳng có, ngày nào cũng chạy mấy cái quảng cáo kiếm tiền, còn không biết xấu hổ nói mình là ca sĩ, nói mình muốn làm thần tượng để kiếm tiền mất mặt lắm sao?”
“Thảo nào lúc Long Hành bị mua lại chỉ có một mình anh ta hủy bỏ hợp đồng, quả nhiên là nhân phẩm có vấn đề mới bị đuổi, Long Hành đã lường trước rồi.”
“Hình tượng thiên thần cuối cùng cũng sụp đổ, tôi đã không vừa mắt cậu ta lâu rồi, cả ngày đơ cái mặt chẳng nở nổi một nụ cười, mắc gì phải giả bộ thanh cao? Chẳng biết người hâm mộ mê gì ở cậu ta.”
“Đừng có làm ô uế từ thiên thần, thời cấp hai anh ta bị cho thôi học do đánh nhau đấy, đến tuổi vị thành niên lại đi quán bar ngầm làm việc, loại người như thế thì có thể sạch sẽ đến mức nào? Vị trí được tuyển chọn lúc trước đúng là đáng nghi ngờ mà.”
“Trời đất! Tầng trên có gì hay à, cho cái ảnh đi.”
“Ảnh thì không có, nhưng tuyệt đối không nói lung tung, chắc lớp XX trường trung học XX cũng biết, quán bar đó cũng còn mở, hỏi là có thể xác nhận.”
Bình luận này đã xếp hạng nhất trong số những bình luận nóng, nhận được hàng ngàn lượt phản hồi. Dân mạng lại đón một làn sóng tin đồn nóng hổi, một số nhân chứng đã xuất hiện và nói rằng chuyện này có thật, nhưng thực hư ra sao thì không rõ.
Người hâm mộ của Hạ Hi Ngải chống lại nhóm antifan, cả đêm không ngừng làm rõ việc này, còn khàn giọng nhấn mạnh mấy lần: “Cảnh sát đã chứng minh cậu ấy không sử dụng ma t*y! Đám người này đăng Weibo giống nhau vậy, rõ ràng là thủy quân! Còn tung phét nữa thì liệu hồn vào tù đi!”
Ở bên khác, Weibo của Giang Lưu Thâm cũng sụp đổ. Trong mục bình luận phần lớn là fan couple cầu xin anh lên tiếng giúp đỡ, nhưng vào thời điểm nguy hiểm này, ai mà dám dây vào người bị tình nghi sử dụng ma t*y? Tất cả bình luận đó đều bị fan only của anh chửi bới và báo cáo, một số fan couple vì quá yếu ớt nên bị đả kích, khóc lóc nói không bao giờ chèo thuyền couple nữa, trở tay không kịp đề phòng.
Đủ loại bình luận sôi sục ầm ĩ cả đêm, nhưng đến sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, cư dân mạng ngạc nhiên phát hiện hotsearch và mục tung tin Hạ Hi Ngải sử dụng ma t*y bỗng dưng biến mất, thử vào tra cứu thì kết quả tìm kiếm chẳng được bao nhiêu, chỉ còn lại tin làm rõ, mấy tài khoản blogger dẫn đầu đưa tin đều bị xóa hết.
Các fan couple nháy mắt đầy máu sống lại: “A a a nhất định là anh Thâm ra tay rồiiii! Anh ấy không thể để mặc bạn nhỏ của mình chịu oan ứccc!”
Một số người qua đường: “Nếu là người khác tôi không tin, nhưng nếu là Giang Lưu Thâm... Tôi nghĩ anh ấy có thể làm được, vậy rốt cuộc anh ấy có làm không?”
“Có phải do anh ấy không thì tôi không chắc, tôi chỉ biết anh ấy đã bay về từ triển lãm phim, chuyến bay lúc một giờ sáng hôm qua, sao lại vội thế nhỉ? Chẳng lẽ thật sự là vì Hạ Hi Ngải sao?”
“Hai người đó là do chương trình sao tác thôi, làm sao có cảm giác thật được, mọi người nghĩ quá nhiều rồi, Weibo của hai bên đều đã unfollow nhau, lạnh tanh hết rồi.”
...
"Tút... Tút... Xin chào, số máy quý kha..."
"Mẹ kiếp!” Giang Lưu Thâm phiền não quăng điện thoại lên giường, đứng trước cửa sổ sát đất, cắn ngón tay cái, nhíu mày trầm tư.
Từ Dương cẩn thận hỏi: "Anh Thâm, em nghĩ là anh ta đang cố tình trốn tránh anh.”
"Còn cần cậu phải nói à? Sao anh không biết được!" Hiếm khi Giang Lưu Thâm nổi giận như lúc này, quáy xong mới phát hiện giọng điệu của mình quá nặng nề, bèn đỡ cái trán đang nhức nhối, thở dài nói: "Xin lỗi... Cậu có liên lạc được với trợ lý của cậu ấy không?”
"Không, không có, cũng tắt máy như thế, nhưng mà xem ảnh chụp trên báo, lúc Hạ Hi Ngải ra khỏi đồn cảnh sát thì trợ lý của anh ta có tới đón, chắc là đang ở cùng nhau..."
Giang Lưu Thâm gật đầu: "Trợ lý cũng đáng tin cậy, không cần lo lắng cậu ấy không có chỗ về, tin tức trên mạng đã xử lý sạch sẽ hết chưa? Không đủ tiền cứ nói với anh."
Nhắc tới chi phí thuê người bên quan hệ công chúng khổng lồ đó, trái tim Từ Dương lập tức nhỏ máu. Cả đời này cậu ta chưa từng tiêu một khoản
tiền lớn như vậy, may mà ông chủ có đủ khả năng, không đòi tiền tiết kiệm của cậu ta.
"Vâng, hotsearch và danh sách phổ biến đã được rút xuống. Nhưng người xử lý nói với em, thành phần thủy quân chiếm lượt chia sẻ và bình luận rất nhiều, rốt cuộc là ai đang đứng sau muốn dìm anh ta?”
"Kẻ đã vu khống cậu ấy dùng ma t*y." Giang Lưu Thâm lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ Dương thảng thốt: "Cậu ấy bị hãm hại? Em còn tưởng chỉ là trùng hợp... Sao anh biết vậy?”
"Anh xem camera, cậu ấy vừa vào club thì phóng viên đã nhanh chân chạy tới, nào có chuyện trùng hợp như vậy? Rõ ràng có người đào hố chờ cậu ấy nhảy."
"Trời ơi. đúng là quá thảm, ai mà chơi ác vậy?”
"Việc cậu ấy và Long Tịnh muốn rời khỏi công ty để lập văn phòng mới chắc chắn sẽ cắt đứt một lượng nhân mạch và tài nguyên lớn của Long Hành, hơn nữa ngày nào cậu ấy còn ở trong giới giải trí thì ngày đó người mới của Long Hành sẽ còn rất khó để cạnh tranh, cậu đoán xem dưới tình huống này ai là người tổn thất nhiều nhất? Ai là người háo hức xông pha lập công trạng cho ông chủ mới nhất?”
“... Triệu Kiến Hoa?”
Giang Lưu Thâm gật đầu, trong con ngươi lạnh lùng không chứa một chút ấm áp nào: "Chiêu vu khống của ông ta quả thật rất hay, một viên đạn bắn trúng hai chim, nhưng ông ta đã tính sai một điểm, đó là Hạ Hi Ngải không đi theo Long Tịnh mà đi theo anh. Dám động đến anh à, bộ chán sống rồi sao?”
Từ Dương yên lặng thắp cho Triệu Kiến Hoa một cây nhang. Chuyện Hạ Hi Ngải muốn ký hợp đồng ngoại trừ văn phòng làm việc của họ ra thì không ai biết cả, lão già họ Triệu tưởng Hạ Hi Ngải chấm dứt hợp đồng rồi thì sẽ
không có công ty chủ quản, không nơi nương tựa, cho dù bị vu khống cũng không chống lại nổi, chèn ép đến suy sụp dễ như trở bàn tay, không ngờ lại đá đến tảng đá cứng rắn nhất trong giới giải trí, chắc lúc này ông ta còn đang buồn bực ai đã rút mọi tin tức trong hotsearch xuống.
Nếu như ông ta biết chỗ dựa bây giờ của Hạ Hi Ngải là ai, chỉ sợ sẽ hối hận đến xanh mật.
"Vậy bây giờ phải làm sao?" Từ Dương hỏi: "Có cần phái người đi điều tra Hạ Hi Ngải ở đâu không?”
Giang Lưu Thâm âm trầm suy nghĩ một lúc lâu: "Không cần, cậu ấy không muốn gặp anh, cứ để cho cậu ấy yên tĩnh một chút. Ngày mốt sẽ diễn ra lễ trao giải Hoa Khúc, cậu ấy là khách mời biểu diễn, lúc đó anh sẽ tìm cậu ấy nói chuyện."
"Lỡ anh ta không tham dự thì sao? Với tình hình hiện tại, anh ta mà xuất hiện sẽ thành mục tiêu sống mất, có khi còn...”
"Cậu ấy sẽ tới." Giang Lưu Thâm nói một cách chắc nịch: "Cậu ấy là người như vậy đấy, dù trời sụp xuống vẫn có thể chống đỡ, sẽ không vì chuyện này mà gục ngã, chưa kể giải thưởng tân binh năm nay hiển nhiên là của cậu ấy, cớ gì mà không đến nhận giải? Đây chính là giải thưởng Hoa Khúc chứ không phải là giải thưởng gà lôi gì. Đó là sự công nhận có uy tín nhất kể từ khi cậu ấy ra mắt.”
Ánh mắt Giang Lưu Thâm trở nên ôn hòa: "Lúc anh nói cho cậu ấy hát bài hát chủ đề phim, cậu không biết cậu ấy vui vẻ thế nào đâu, đôi mắt bừng sáng, cảm xúc đều viết hết trên mặt. Một người thích ca hát và muốn được công nhận như thế sẽ không từ bỏ giải thưởng đâu.”
Từ Dương nhìn vẻ mặt của Giang Lưu Thâm, đột nhiên cảm nhận được ông chủ nhà mình có gì đó không đúng.
Sự quan tâm của anh ấy đối với Hạ Hi Ngải đã vượt mức rồi.
Vừa nghe nói Hạ Hi Ngải xảy ra chuyện là anh lập tức lùi lại tất cả lịch trình mà chạy về, trả phí với giá trên trời cho bên quan hệ công chúng để
xóa bỏ tin đồn, thậm chí thiếu chút nữa tự mình vào Weibo lên tiếng bảo vệ, cậu ta phải khuyên can hết lời rằng không nên làm căng tình hình trước khi có đủ chứng cứ thì anh mới chịu dừng tay.
Mặc dù Hạ Hi Ngải là nghệ sĩ mà phòng làm việc của bọn họ muốn ký hợp đồng, quả thật cần phải bảo vệ, nhưng mức độ quan tâm và lo lắng như vậy dường như đã vượt ra ngoài phạm vi bạn bè bình thường...
Từ Dương không dám suy đoán quá nhiều tâm tư của ông chủ, bất kể giữa cậu và Giang Lưu Thâm thân thiết ra sao, nói đến cùng cũng là quan hệ cấp trên cấp dưới, việc gấp rút nhất hiện giờ là bình ổn tin đồn bất lợi trên mạng xuống, tranh thủ giảm tốc độ lan truyền chuyện này tới mức nhỏ nhất.
Mới một lát đó thôi mà trên Weibo lại xuất hiện thêm gần trăm tin đồn, Từ Dương lướt xuống, thấy mấy nội dung bôi đen nữa:
“# Hạ Hi Ngải hít thuốc phiện # Nghe nói Hạ Hi Ngải là khách mời biểu diễn tại lễ trao giải thưởng Hoa Khúc vào ngày mốt? Đi bộ trên thảm đỏ luôn ư? Không sợ bị trứng thối đập chết sao?”
Mặc dù nói rất khó nghe, nhưng đó là sự thật, ngay cả Từ Dương cũng toát mồ hôi thay Hạ Hi Ngải. Trước mắt toàn bộ các trang mạng đều có cục diện như vậy, nếu cậu ta là Hạ Hi Ngải thì chắc tinh thần đã sụp đổ, làm sao còn dám xuất hiện trước ống kính truyền thông? Nếu Hạ Hi Ngải thật sự giống như Giang Lưu Thâm phán đoán, không chỉ dám xuất hiện mà còn không sợ hãi, vậy sau này Từ Dương sẽ không bao giờ hùa theo gọi cậu là “bạn nhỏ Hạ” nữa, nhất định phải gọi một tiếng “anh Hạ” mới được.
Ý chí cứng cỏi như thế, nếu cậu thật sự vượt qua được lần này thì có lẽ sẽ không gì có thể ngăn cản cậu niết bàn trùng sinh* tỏa sáng rực rỡ.
*Niết bàn trùng sinh: ý chỉ một người dù bị thất bại, vùi dập vẫn phấn đấu vươn lên, vượt qua khó khăn.
- -----oOo------