Sau khi chấm dứt hợp đồng, không có tài xế riêng nên việc đi lại không mấy thuận tiện, tệ hơn nữa là số lượng fan ở tầng dưới ngày càng nhiều đã phần nào ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cậu. Tuy nhiên, Hứa Đồng đang tìm một căn hộ mới, ước chừng trong hai ngày nữa là có thể sẽ thoát khỏi sự quấy rối hiện tại rồi.
Vị tài xế lái xe bị sốc trước cảnh tượng hỗn loạn đó, ông ấy nhận ra cậu sau khi nhìn vài lần qua gương chiếu hậu.
"Hạ Hi Ngải phải không? Con gái của tôi rất thích cậu đó! Ốp điện thoại dán toàn hình cậu cả. Người thật xinh đẹp hơn trong ảnh nhiều!"
"... Bác tài, xinh đẹp thường được dùng để miêu tả con gái mà." Có trời mới biết khi còn bé cậu đã bị mọi người dùng từ này khen bao nhiêu lần, đến bây giờ vẫn còn ám ảnh.
Bác tài cười ngây ngô: "Ha ha, xin lỗi, vậy thì tuấn tú! Đẹp trai! Chuyến xe này miễn phí cho cậu! Cậu ký tên cho tôi được không?"
"Được ạ, bác cứ thu phí bình thường là được, mà bác lái nhanh hơn một chút được không ạ? Cháu đang có việc gấp."
"Được rồi không vấn đề gì." Tài xế luôn miệng đồng ý: "Tôi biết Club Bạc Quang, nhưng thành thật mà nói, nơi đó lộn xộn lắm, một nghệ sĩ nổi tiếng như cậu mà công khai đi vào đó không ổn đâu, bị người ta thấy thì sao?” “Không sao ạ, cháu chỉ vào đón một người bạn say xỉn thôi, bác đợi cháu ở ngoài nhé, sẽ không mất vài phút đâu."
"Ây, bạn." Bác tài trêu chọc: "Bạn gái à?"
"... Không phải ạ, đó là người đại diện trước đây của cháu."
“Vậy thì tốt, nếu không con gái tôi sẽ buồn, trước đây vì chuyện cậu rời khỏi công ty gì đó mà nó đã khó chịu mấy ngày."
"Tại sao ạ?"
"Vì một số bạn học của nó nói cậu có phẩm hạnh bất chính nên mới bị đuổi khỏi công ty, nó rất tức giận, một mực giải thích giúp cậu, về nhà cũng không muốn ăn cơm.”
Hạ Hi Ngải giật mình. Cậu không giao lưu với fan nhiều, việc chấm dứt hợp đồng cũng không đăng trên Weibo, tất cả là do bên Long Hành thông báo, không ngờ lại gây ra hiểu lầm, để cho fan mình chịu uất ức.
“Phiền bác nói với cô ấy giúp cháu ạ.” Cậu nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cô ấy đã nói đỡ cho cháu, cháu sẽ giải thích sự việc trên mạng sau, ngoài ra, cháu sẽ cố gắng hết sức để xứng đáng với sự yêu thương và tin tưởng của cô ấy để cô ấy yên tâm nói với bạn học rằng cô ấy không thích nhầm người.”
Bác tài tỏ vẻ tán thưởng: “Với lời nói này của cậu, tôi đã biết tại sao con gái tôi lại thích cậu rồi!”
Trong lúc trò chuyện, taxi đã đến Club Bạc Quang. Hạ Hi Ngải che kín kẽ cả người, xuống xe bước nhanh về phía cửa club, vừa định bước vào thì cậu đột nhiên nhạy cảm nhận thấy có một ánh nhìn đang hướng về phía mình.
Cậu quay đầu lại, đập vào mắt là một người đàn ông mặc đồ đen. Người này lập tức nhìn về hướng khác, màn va chạm vừa rồi dường như chỉ là trùng hợp.
Sao lại thấy khuôn mặt đó quen quen nhỉ... Không hiểu sao trong lòng cậu sinh ra chút bất an.
Chính Vưu Thanh và Triệu Kiến Hoa đã nhờ cậu đến đón người, tuy rằng lúc chấm dứt hợp đồng họ cũng không gây khó khăn gì, mấy ngày nay cũng bình lặng yên ổn, nhưng mà... cẩn thận vẫn tốt hơn.
Vì vậy sau khi tiến vào đại sảnh của club, Hạ Hi Ngải không vội vàng đi vào phòng mà trước tiên yêu cầu nhân viên lễ tân gọi điện thoại phòng 302. Người trả lời điện thoại là một người đàn ông xa lạ, giọng nói có vẻ say rượu, anh ta lớn giọng hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi là bạn của Long Tịnh, chị ấy có thể trả lời cuộc gọi không?” Cậu phải chắc chắn rằng Long Tịnh thực sự ở trong đó.
Điện thoại bên kia rất yên tĩnh như bữa tiệc đã kết thúc rồi. Hạ Hi Ngải nghe thấy người đàn ông kia gọi Long Tịnh hai lần, nhưng Long Tịnh không đáp lại nên anh ta nhét điện thoại vào tay cô ấy và nói: “Tìm cô kìa." Sau vài giây, giọng nói của Long Tịnh từ đầu bên kia truyền đến: "Alo... ai đấy..."
Nghe thấy giọng nói này, lòng Hạ Hi Ngải hơi bình tĩnh lại, Long Tịnh ở trong phòng, hình như đã say thật rồi.
“Chị Long, là em, Hi Ngải đây, em đến đón chị, có thể ra sảnh tìm em không?”
“Tôi không cần cậu đón... Bọn tôi chơi rất vui vẻ... Mấy người, bọn vô ơn bội nghĩa này... Biến đi..."
Hạ Hi Ngải còn muốn nói thêm vài câu thì Long Tịnh đã cúp điện thoại. Cậu bất lực, Long Tịnh và bạn bè của cô ấy đều đã say, xem ra cậu chỉ có thể tự đi lên đó.
Chắc không sao đâu... Long Tịnh và Triệu Kiến Hoa đã hoàn toàn xé mặt nhau rồi, nếu Triệu Kiến Hoa thật sự muốn gây bất lợi cho cậu thì Long Tịnh sẽ không giúp ông ta sắp đặt. Hơn nữa tìm người đã khó, nếu không nhân cơ hội này nói hết mọi chuyện và lời tạm biệt thì không biết bao giờ mới gặp được nhau. Dù sao Long Tịnh cũng tốt với cậu, cậu không nên mặc kệ cô ấy.
Hạ Hi Ngải thở dài.
“Chào cô, phiền cô dẫn tôi tới phòng 302.”
Người phục vụ kính cẩn dẫn cậu lên lầu, đi tới cửa phòng VIP trên tầng ba, trên hành lang không hề có chút âm thanh nào, rất yên tĩnh, điều này cho thấy hiệu quả cách âm rất tuyệt vời. Người phục vụ liên lạc với những người bên trong thông qua thiết bị giám sát ở ngoài cửa, và sau khi được phép, phục vụ quẹt thẻ vào cửa rồi xin phép đi xuống trước.
Hạ Hi Ngải bước vào nhìn xung quanh, phòng này là một phòng xép, gian ngoài KTV không có ai, chỉ có mùi rượu nồng nặc xông lên mũi. Cậu cau mày, đưa tay lên chặn mũi, trong mơ hồ ngửi thấy mùi hôi của khói.
Cái mùi này... trước đây cậu cũng đã từng ngửi thấy ở văn phòng của Long Tịnh, hình như hơi khác so với mùi thuốc lá bình thường.
Cậu chưa bao giờ hút thuốc, chỉ nghĩ đây là loại nhập từ nước ngoài nên không nghĩ nhiều. Nhìn thấy ánh sáng chiếu từ dưới khe cửa bên trong, cậu bước chân đi về phía cánh cửa thứ hai.
Cửa bên trong không khóa, Hạ Hi Ngải vặn tay cầm xuống mở cửa, đồng thời cũng nhìn thấy tình hình trong phòng.
Máu trong người cậu đông lại ngay lập tức.
Cả phòng gần như yên lặng một cách kỳ lạ, không hề có sự náo nhiệt của một bữa tiệc bình thường. Trên bàn có giấy thiếc và bật lửa. Năm sáu người đàn ông và phụ nữ lộn xộn mà nằm trên chiếc ghế da sang trọng, bộ dạng giống như say rượu, con ngươi không có tiêu cự, khuôn mặt vui sướng ngây ngất, cả cơ thể được bao phủ bởi một lớp khói trắng mỏng lượn lờ, thậm chí trong lỗ mũi còn thở ra khói.
Ai cũng có thể nhận ra bọn họ đang làm gì.
Hạ Hi Ngải liếc mắt một cái phát hiện Long Tịnh, không chút do dự, cậu lập tức tiến lên khoác vai đỡ cô ấy dậy.
Tay cậu run rẩy, gần như không thể ổn định. Long Tịnh vậy mà lại hít thuốc phiện.
Suy nghĩ kỹ lại, đoạn thời gian trước quả thật chị ấy càng ngày càng tiều tụy gầy gò, tính tình cũng trở nên cáu kỉnh đến kì lạ. Cậu cứ tưởng chuyện của Long Hành làm chị ấy bị căng thẳng, ai biết được lại là như vậy.
Cách làm sáng suốt nhất đối với cậu lúc này chính là xoay người bỏ đi, hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Long Tịnh, không nên rước họa vào thân, nhưng cậu thật sự không cách nào trơ mắt nhìn Long Tịnh tự đắm mình trong trụy lạc như vậy.
Người nằm bên cạnh còn tỉnh, hẳn là người đàn ông nghe điện thoại vừa rồi, thấy cậu kéo Long Tịnh lên định ra ngoài thì ngăn cản: “Làm cái gì thế?
Chúng tôi đang vui vẻ, thả, thả cô ấy xuống...”
Hạ Hi Ngải giận dữ mắng: “Cút ngay! Muốn hút thì hút một mình đi, đừng kéo chị ấy xuống nước!”
Chửi xong, tim cậu đột nhiên nhảy loạn xạ, cảm giác bất an dâng trào mãnh liệt.
Ý thức của những người này đều rất hỗn loạn, rõ ràng đều đang trong cơn nghiện, không ai có ý định rời khỏi, ai lại gọi điện bảo Triệu Kiến Hoa đến đón Long Tịnh? Hơn nữa, không phải nếu có người ngoài tới thì chuyện này sẽ bị phát hiện sao? Con nghiện ma tuý nào lại chờ người đến phát hiện?
Trừ khi... cuộc gọi đó không phải từ những người này.
Hạ Hi Ngải ngay lập tức rơi vào một hầm băng, toàn thân ớn lạnh. Không có ai yêu cầu Triệu Kiến Hoa đến đón Long Tịnh, chính là Triệu Kiến Hoa yêu cầu cậu đi vào hiện trường, để cậu đứng trong đám người nghiện ma t*y, coi như cậu là một trong số đó.
Phải rời khỏi đây ngay!
Tuy nhiên, cậu vẫn chậm một bước. "Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!"
Cửa phòng bị đá tung ra, mười mấy cảnh sát mặc thường phục xông vào với tốc độ nhanh như sấm sét và nhanh chóng bao vây hiện trường. Cảnh sát tiến lên trong giây lát đã nhìn thấy những người trong phòng.
“... Hạ Hi Ngải?”
Mặt Hạ Hi Ngải không còn một giọt máu, cậu cứng đờ tại chỗ.
Người đàn ông vừa lên tiếng định bỏ chạy thì bị cảnh sát bắt tại chỗ, dùng sức ghì chặt mặt anh ta trên sàn, anh ta đau đến mức chửi thề. Những người bên cạnh còn đang chìm trong cơn ngây ngất, chưa kịp phản ứng mình đang trong tình cảnh nào, muốn đẩy cảnh sát ra thì đều bị bắt lại, không một ngoại lệ. Hiện trường nhất thời trở nên hỗn loạn vô cùng, tiếng khóc và tiếng kêu gào tràn ngập cả căn phòng.
Tim của Hạ Hi Ngải như sắp ngừng đập, cậu chỉ có thể cố gắng bình tĩnh lại.
Không sao đâu... Cậu không dùng ma t*y, kiểm tra là có thể chứng minh cậu vô tội. Chỉ cần bên ngoài không biết, chuyện này hoàn toàn có thể bị dập tắt mà không ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu.
Một khi bị giới truyền thông thêm mắm dặm muối đưa tin, cho dù cậu vô tội thì có lẽ cũng khó mà đứng dậy trở lại.
Cảnh sát đi tới, đưa còng tay: “Mời đi cùng chúng tôi.”
Cậu hợp tác, giao Long Tịnh cho cảnh sát hỗ trợ, ngoan ngoãn đi theo, còng bị quần áo che lại. Nhóm người đi xuống lầu, người ngoài nhìn vào thì không có chỗ nào bất thường, chỉ tưởng đây là một nhóm bạn vừa kết thúc cuộc tụ họp.
Hạ Hi Ngải không ngừng hít thở sâu trong lòng, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ xem ai có thể giúp đỡ, người đầu tiên hiện ra trong đầu cậu chính là Giang Lưu Thâm. Có thể tìm anh ấy không? Anh ấy nhất định không khoanh tay đứng nhìn, nhất định có thể ém nhẹm việc này đi...
Tuy nhiên, tất cả những tưởng tượng đẹp đẽ ấy đều vỡ tan tành khi cậu vừa ra đến cửa.
Bên ngoài club đã bị đám phóng viên bao vây đến chật như nêm, không biết những người này ngóng được tin từ đâu, đèn flash nhấp nháy sáng như ban ngày. Cậu bị ánh đèn chật vật nheo mắt lại, tầm nhìn và suy nghĩ trở nên chậm chạp và đờ đẫn, cảnh tượng trước mắt như chậm lại mười lần, thần kinh dần dần tê dại.
Bên tai cậu vang lên những câu hỏi hỗn loạn và ồn ào, Hạ Hi Ngải không nghe được câu nào, cậu mở miệng định giải thích gì đó nhưng cổ họng đắng ngắt không thể phát ra âm thanh nào. Cơ thể cứng đờ như bị đông cứng, bước đi gian nan.
“Đừng dừng lại, đi mau.” Cảnh sát phía sau đẩy cậu một cái.
Cậu loạng choạng dưới chân suýt ngã, phần áo che trên tay hở ra, để lộ đôi bàn tay bị còng, đám phóng viên lập tức hướng máy ảnh vào chụp ngay chiếc còng tay, như thể đang thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn trước sự chật vật của cậu.
Khi cậu đi qua đống phóng viên, đám đông hỗn loạn, chen chúc gần như đè bẹp cậu, tất cả mọi người đều muốn đưa máy ảnh và micro đến trước mặt cậu.
Cảnh sát bảo vệ cậu đến được xe cảnh sát rất khó khăn, ấn đầu cậu, đẩy cậu vào băng ghế sau.
Ánh đèn bên ngoài cửa kính xe vẫn tiếp tục nhấp nháy, Hạ Hi Ngải hít mũi một cái, cố gắng đè lại bàn tay đang hơi run rẩy của mình, mắt đỏ hoe nhìn đám phóng viên đang vây quanh bên ngoài cửa kính, cuối cùng chọn cách nhắm lại đôi mắt.
Chặn hết ánh sáng chói lọi, trước mắt là bóng tối bao trùm cậu.
Lời tác giả: Ôm Tiểu Ngải một cái, Tiểu Ngải không ngốc đâu, trong truyện đã nói: