Chuyên gia trang điểm Sherry đang dùng cây cọ thoa phấn, nhẹ nhàng chuốt qua chuốt lại cho gò má và chóp mũi xinh đẹp, tinh tế của người ngồi trước mặt mình.
"A, hắt xì!"
Hạ Hi Ngải xoa xoa mũi, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại: "Ngứa quá… Có thể không trang điểm không?"
Sherry cười nói: "Cũng không phải không được, cậu vốn đã đẹp rồi. Thế nhưng nếu không trang điểm lát nữa lên sân khấu biểu diễn lâu sẽ bị đổ dầu, cậu không muốn xuất hiện trước khán giả toàn quốc với khuôn mặt bóng nhẫy chứ?"
Hạ Hi Ngải nghe cô ấy nói vậy thì đành cố nhịn xuống, nhưng trên mặt cậu vẫn có biểu cảm không được tình nguyện cho lắm: "Nhiều lúc tôi nghĩ, không biết fan thích vẻ ngoài của tôi hay là thích nghe tôi hát nữa."
Cậu có bề ngoài tuấn tú, dịu dàng, đôi mắt to tròn và đen láy, thế nhưng đôi mắt trong veo ấy lại mang theo chút lạnh lùng ngăn cản người khác tới gần, cộng thêm cậu vốn không hay cười, luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt nên thường bị fan gọi đùa là "Thiên thần lạnh lùng". Lúc này khuôn mặt lạnh lùng ấy lộ ra chút khổ não vô cùng đáng yêu, đến cả Sherry - một bà chị đã nhìn quen biết bao người đẹp trong giới showbiz cũng không kìm được mà tình mẹ tràn lan.
"Đương nhiên là thích cả rồi, cậu được ông trời ưu ái cho chén cơm ăn, những người khác có ước cũng không được." Sherry phẩy nhẹ một lần cuối cùng qua trán cậu rồi nói: "Được rồi, tô thêm tý son nữa là xong, hé miệng ra nào…"
Hạ Hi Ngải lập tức nghe lời, ngoan ngoãn hé miệng, trong lòng chỉ mong cô ấy mau làm cho xong.
"Cậu có biết kiểu môi này của cậu được người ta gọi là gì không?" Sherry vừa tô son cho cậu vừa hỏi, thấy Hạ Hi Ngải lắc lắc đầu, cô ấy cười nói: "Cái này người ta gọi là môi trái tim. Cậu xem này, dáng môi trên của cậu cong cong, hình trái tim rõ đấy, nhìn rất đặc biệt."
Hạ Hi Ngải không rõ lời Sherry nói cho lắm, cậu không cảm thấy bản thân mình có gì đặc biệt, thậm chí cậu còn không hài lòng lắm. Rõ ràng đã hai mươi rồi mà khuôn mặt cậu chẳng có nét mạnh mẽ nên có ở tuổi này, còn không cả bằng mấy thần tượng tuổi teen mười mấy tuổi nữa.
Sau khi trang điểm, mặc Hán phục biểu diễn xong, cô trợ lý Hứa Đồng ngốc ngếch của cậu còn ngồi cạnh khen cậu đẹp như tiên nữa. Nghe vậy Hạ Hi Ngải cũng không biết nên nói gì, đành bảo cô ấy: "Được rồi, đi gặp đạo diễn với em đi, hôm qua em không đến buổi tổng duyệt, phải đến xin lỗi ông ấy thôi."
Vốn dĩ tối hôm qua cậu cũng muốn tới tổng duyệt nhưng công ty sắp xếp cho cậu quá nhiều lịch trình, mệt đến nỗi sứt đầu mẻ trán. Mấy ngày trước Hạ Hi Ngải đã bắt đầu thấy không thoải mái, tối hôm qua khi đi diễn lại dính mưa, vì không muốn phụ lòng fan chờ mong, cậu còn ráng hát cho xong, kết quả vừa xuống khỏi sân khấu đã ngất xỉu, đưa đến bệnh viện truyền dịch cả một tối. Mãi đến hôm nay mới vừa khôi phục được một chút lại phải vội vã chạy tới chỗ này rồi.
May mà tiết mục do cậu biểu diễn đêm nay không có quá nhiều động tác phải di chuyển, thế nên cậu tới sớm làm quen với sân khấu một chút là sẽ ổn.
Hứa Đồng tiếp tục cười bảo: "Không thành vấn đề! Hi Ngải nhà chúng ta thật hiểu chuyện! Lát nữa chị sẽ mua trà sữa em thích nhất cho em!"
Hạ Hi Ngải gật đầu, giục cô nhanh chóng đưa mình đi.
Hai người vừa ra khỏi phòng hóa trang thì chợt thấy cửa sau cánh gà ở phía cuối hành lang bị banh rộng, một đám phóng viên truyền thông chen nhau đi vào, tựa như đang cố gắng quay chụp người nào đó, tiếng đèn flash vang lên không ngừng.
Trận thế mạnh mẽ nhường này không phải Hạ Hi Ngải chưa từng thấy bao giờ, từ khi cậu nổi tiếng, mỗi lần ra ngoài đều sẽ gặp cảnh tượng này. Thế nhưng trong dạ hội đêm nay trừ cậu ra gần như những người được mời đến đều là các ngôi sao gạo cội hoặc thuộc phái thực lực, cho dù có một vài ca sĩ thần tượng cũng không rầm rộ đến mức này.
"Ai thế?" Cậu tò mò hỏi.
Hứa Đồng cũng nhìn xung quanh một lượt, đột nhiên nhìn thấy gì đó, cô nàng kích động thốt lên một tiếng:
"Là Giang Lưu Thâm!"
"Hóa ra là anh ta..." Hai mắt Hạ Hi Ngải cũng sáng lên theo.
Thật ra trước khi tham gia cuộc tuyển chọn năm mười chín tuổi, cậu cũng không quan tâm đ/ến giới giải trí lắm, nhưng cái tên Giang Lưu Thâm này cậu được nghe quá nhiều lần đến nỗi thuộc luôn rồi. Vào dịp nghỉ hè hàng năm, đài truyền hình đều lần lượt chiếu những bộ phim truyền hình kinh điển mà anh từng tham gia. Số lần anh đảm nhận vai nam chính trong các bộ phim điện ảnh bom tấn cũng đếm không xuể, chỉ tính sơ sơ Hạ Hi Ngải đã có thể liệt kê ra bảy, tám bộ.
Thấy không khí rầm rộ như thế, cậu cũng nhón chân lên nhìn xung quanh: "Em còn chưa gặp người thật bao giờ, không biết bên ngoài anh ta có giống trên ti vi không nhỉ?"
Lúc cậu nói chuyện, đám người kia đã chen chúc, nhanh chóng vây xung quanh người vừa tới, thi nhau đặt câu hỏi:
"Anh Thâm! Nhìn qua bên này đi ạ! Cho hỏi một năm nay anh ở nước ngoài học diễn xuất chuyên sâu có thu hoạch được gì không? Có thể chia sẻ cho chúng tôi biết được không?"
“Có phải vì bỏ lỡ giải nam chính xuất sắc nhất trong đợt trao giải Kim Ảnh nên năm vừa rồi anh mới tạm vắng bóng không?"
"Lưu Thâm! Đây là lần đầu tiên anh đảm nhận vị trí dẫn chương trình, hơn nữa lại là chương trình trên sân khấu lớn như vậy, anh có cảm thấy căng thẳng không?"
Đủ loại giọng nói, đủ loại ngữ điệu của đám phóng viên truyền thông không ngừng vang lên, trộn lẫn vào nhau, tiếng la hét ồn ào nhốn nháo khiến người ta không nghe rõ được họ đang nói cái gì.
Giang Lưu Thâm được đám bảo vệ che chở nhanh chóng tiến về phía trước. Chiếc kính râm che đi gần nửa khuôn mặt anh, chỉ có sống mũi cao thẳng, đôi môi đẹp đẽ khẽ nhếch lên và đường nét điển trai của khuôn mặt bị lộ ra dưới ánh đèn flash chớp nháy liên tục.
Anh bước nhanh về phía phòng hóa trang của mình, đến nơi bỗng nhiên anh nhấc tay lấy kính râm xuống, trước khi đám phóng viên xung quanh điên cuồng quay chụp, khóe môi lạnh lẽo vẽ ra nụ cười không chút ấm áp:
"Sao, tôi mới nghỉ có một năm mà mọi người đã quên tôi không thích ánh đèn flash rồi à?"
Vừa nói anh vừa chỉ tay điểm danh những máy quay đang sắp chạm cả vào mặt mình: "Truyền thông Khang Vũ, Giải trí Tân Ngu, Radio Nhạc Nhạc, còn cả Văn hóa Ánh Dương nữa này, còn mấy bạn nữa, mới tới hả?"
Từ Dương đứng bên cạnh lo lắng kéo kéo ống tay áo của anh, thế nhưng Giang Lưu Thâm không chút quan tâm, tiếp tục nói: "Mấy bạn trong giới truyền thông muốn phỏng vấn thì cứ hỏi thôi. Thế nhưng các bạn có tôn trọng tôi thì tôi mới tôn trọng các bạn được, không dưng hét loạn lên làm ảnh hưởng đến cánh gà như thế không hay chút nào, ảnh hưởng đến mình tôi thì cũng thôi đi, nhưng nếu làm ảnh hưởng đến… "
Nói đến đây anh đột ngột ngừng lại, tựa như video đang chiếu bị nhấn phím tạm dừng vậy.
Với khả năng quan sát nhạy bén, tầm mắt của các phóng viên nhanh chóng theo tầm mắt anh, quay đầu lại nhìn về phía phòng hóa trang đối diện.
Đột nhiên bị mười mấy đôi mắt đồng loạt nhìn vào, Hạ Hi Ngải phát hoảng, vội vã vươn tay kéo Hứa Đồng trốn về phòng hóa trang của mình, đóng cửa lại cái “Rầm”.
Các phóng viên thấy vậy cũng nhanh chóng quay đầu trở lại chuẩn bị phỏng vấn đối tượng chủ chốt của chuyến đi lần này.
Thế nhưng người ta nào còn ở đó?