“Đưa anh đi.” Giang Lưu Thâm lạnh lùng nhìn cậu, tay vẫn xoè trước mặt cậu như cũ.
“Anh tặng em rồi mà… sao lại muốn đòi lại chứ?”
Giang Lưu Thâm muốn lấy lại đồng hồ, có phải nghĩa là sự quan tâm chăm sóc mà anh dành cho cậu cũng sẽ bị thu hồi không?
Vừa nghĩ đến đây, trái tim cậu như bị tạt một chậu nước lạnh băng.
Giang Lưu Thâm tiến lại gần hơn, nhìn đôi mắt bối rối bất an của cậu: “Em đã chê anh không xứng với em vậy còn giữ đồ của anh làm gì?”
Hạ Hi Ngải ngẩn người, cậu hiểu ra: “Không phải, ý em là…”
“Đừng giải thích nữa.” Giang Lưu Thâm ngắt lời cậu, khuôn mặt chán nản mất kiên nhẫn: “Từ lúc bắt đầu em đã ghét bỏ anh rồi, anh biết. Anh còn tưởng mấy ngày nay em đã thay đổi cái nhìn với anh, không ngờ là vẫn do anh tự suy nghĩ nhiều. Thôi, trả lại cho anh đi, không trả thì anh sẽ cướp.” Hạ Hi Ngải lập tức nắm chặt tay giấu về phía sau lưng: “Không phải, em không ghét bỏ anh, em…”
Giang Lưu Thâm không thèm nghe cậu giải thích, anh không nói một lời mà vươn tay ra phía sau lưng cậu, dùng sức cưỡng ép siết chặt tay cậu để chế trụ cánh tay phía sau lưng cậu, lực mạnh đến đáng sợ.
Mặt Hạ Hi Ngải bị ép phải dán chặt vào lồng ngực khoẻ mạnh kia, hơi thở bị ngăn lại, phát ra tiếng thở khó khăn. Hạ Hi Ngải giãy giụa lùi về sau cho đến lúc lưng đụng vào tường, không thể lùi nữa. Cậu bị Giang Lưu Thâm dùng cơ thể ép vào tường, không thể trốn được.
Mắt thấy đồng hồ sắp bị lấy xuống, cậu vội đến mức đỏ mắt, buồn bã hét lên: “Không, không được! Anh đã đưa cho em rồi!”
“Đây là đồng hồ của anh, trên đó còn khắc tên anh nữa, anh có quyền lấy lại.”
“Vậy… vậy em mua lại nó! Anh nói bao nhiêu tiền, em mua!” “Không bán.”
“Anh đừng lấy nó được không, đừng lấy nó đi…” Giọng nói của Hạ Hi Ngải yếu đi, dường như đang cầu xin.
Nhưng giọng điệu của Giang Lưu Thâm vẫn lạnh lùng, cứng rắn như cũ: “Không được.”
“Anh không thể như vậy được, Giang Lưu Thâm, anh không thể nói mà không giữ lời…” Hạ Hi Ngải vất vả lắm mới ngẩng đầu được lên, trong lúc giãy giụa đầu tóc cậu đã toán loạn, hốc mắt ửng đỏ: “Anh đã nói tặng em rồi… anh muốn đổi ý sao?”
Khuôn mặt Giang Lưu Thâm cách cậu rất gần, vì vậy ánh mắt lạnh lùng vừa nhìn là thấy ngay.
“Nếu anh nói đúng thì sao?”
Sắc mặt Hạ Hi Ngải cứng đờ, lúng túng nhìn người trước mặt, dường như không thể tin được, lại như đã tính trước.
“… Em trả anh.” Sau một lúc im lặng nhìn nhau, cậu rũ đôi lông mi khẽ run, bỗng nhiên liên tục lẩm bẩm: “Vốn là của anh, anh lấy về là chuyện bình thường… em cũng không muốn giữ lại nữa, thứ quý giá như vậy sớm muộn cũng phải trả lại cho anh, chỉ là một cái đồng hồ mà thôi… chẳng là gì cả…”
Giang Lưu Thâm nhìn người đang tự an ủi trước mặt, bất chấp đâm một thanh kiếm cuối cùng vào trái tim kiên cố của anh, buộc anh phải lộ ra sự yếu ớt mềm mại bên trong.
“Nếu em trả lại cho anh thì anh cũng sẽ trả lại cái trên tay anh cho em.” Giang Lưu Thâm buông lỏng cánh tay, nhìn chằm chằm vào đôi mắt càng ngày càng đỏ của cậu.
“Em có biết điều này có nghĩa là gì không?” “Hạ Hi Ngải.”
Kể cả lần đầu tiên bọn họ gặp nhau thì Giang Lưu Thâm cũng không nghiêm túc, lạnh lùng gọi tên đầy đủ của cậu như vậy.
Sắc mặt Hạ Hi Ngải hoàn toàn cứng đờ, cậu cắn chặt môi, khiến cho nó trở nên trắng bệch, dường như sắp rách ra chảy máu.
“Anh… không cần em nữa ư?”
Cậu đứng thẳng người, ánh mắt bướng bỉnh giống như một gốc cây chẳng bị gió bão nào làm đổ, nhưng cánh tay đặt bên người lại đang run rẩy, đôi mắt đã đỏ oạch. Cậu hít mũi, nghẹn ngào hỏi lại một lần: “Anh cũng không cần em nữa sao?”
Giang Lưu Thâm hỏi lại: “Là em không cần anh trước mà? Anh đã bày tỏ rõ ràng, đừng nói là em không hiểu, nếu em đã chọn sự nghiệp, lại còn nói anh không xứng với em thì cần gì giả vờ quan tâm anh như vậy.”
“Không phải, em không có ý đó, em quan tâm anh mà…” Hạ Hi Ngải nghe thấy một chút hi vọng từ trong lời nói của anh, ánh mắt và giọng điệu lập tức mềm xuống, vừa sốt ruột lại vừa luống cuống sắp xếp lại lời nói của mình: “Vì quan tâm anh nên em mới làm vậy, em muốn khiến anh thích em nhưng em lại không đủ tốt…”
Giang Lưu Thâm vẫn im lặng nhìn cậu, không nói gì cả, dường như cố ý nhìn thấy cậu hèn mọn lấy lòng mình.
Đôi mắt của Hạ Hi Ngải đã đỏ đến đau, tầm nhìn bắt đầu trở nên mơ hồ, biết mình lại sắp xấu mặt nên vội vàng dùng ống tay áo xoa lung tung trên mặt, ống tay áo lập tức ướt một mảng.
Lần trước cậu cũng mất mặt như vậy ở hậu trường lễ trao giải, nhầm là Giang Lưu Thâm không cần cậu nữa, nhưng sau đó Giang Lưu Thâm tìm được cậu, ôm cậu vào ngực và nói “Có anh ở đây, đừng sợ”, còn nói “Có việc gì thì gọi anh Thâm một câu, việc gì cũng có thể giải quyết cho em” khiến mọi sự bất an và sợ hãi trong cậu đều tiêu tán.
Nhưng bây giờ Giang Lưu Thâm thật sự không cần cậu nữa.
Vừa nghĩ như vậy, nước mắt cuối cùng không thể ngăn được nữa mà tràn ra từ trong hốc mắt đỏ bừng, không ngừng chảy qua mặt, thế nào cũng không lau hết được, nhưng Hạ Hi Ngải không quan tâm được nhiều như vậy nữa.
Cậu lấy hết can đảm kéo góc áo của Giang Lưu Thâm, dùng sức nắm chặt như nắm cọng cỏ cứu mạng, ngẩng khuôn mặt tràn đầy nước mắt nhìn lên, lộ dáng vẻ chật vật nhất của mình trước mặt Giang Lưu Thâm.
“Em thích anh…”
Mấy chữ ngắn ngủi này dường như đã lấy hết dũng khí và sức lực của cậu, những lời tiếp theo nhỏ đi:
“Anh Thâm… đừng không quan tâm em, cho em chút thời gian…” Cậu hít mũi lặp lại mấy lần: “Anh Thâm… bây giờ gọi còn có tác dụng nữa không, anh Thâm…”
Gọi mười mấy lần cũng không nhận được câu trả lời nào.
Tiếng khóc của Hạ Hi Ngải càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cậu cắn môi dừng khóc, không còn cầu xin gì nữa, đè nén hết những âm thanh nhu nhược lại, chỉ đứng thẳng bả vai, im lặng đứng tại chỗ.
Không khí im lặng ăn mòn thần kinh yếu ớt, cuối cùng cậu tuyệt vọng, buông góc áo của Giang Lưu Thâm ra, giơ tay lên, ngón tay run rẩy cởi bỏ
khoá của dây đồng hồ.
Giang Lưu Thâm không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn người trước mặt. Rõ ràng đã khóc đến mức không thở được mà vẫn muốn giả vờ bình tĩnh kiên cường, những giọt nước mắt không khống chế được rơi trên mặt đồng hồ, có mấy giọt vẫn đang vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi môi nho nhỏ. Những giọt nước mắt ướt át chưa rơi xuống khiến cho lòng người ngứa ngáy.
Mắt anh tối lại, anh nắm cằm của Hạ Hi Ngải, không hề do dự chuyển qua, ngậm giọt nước mắt kia vào.
Mằn mặn, nhưng cũng ngọt ngào.
Chảy vào cổ họng rồi chảy xuống tim anh một cảm giác ngọt ngào lại hơi xót xa.
Cậu bạn nhỏ đang khóc đến đỏ ngầu cả mắt đột nhiên trợn trừng, ngơ ngác nhìn anh: “Anh làm gì vậy…”
Giang Lưu Thâm không thèm để ý, trong mắt chỉ toàn là đôi môi ướt át kia, cúi đầu định hôn lên nó. Hạ Hi Ngải hốt hoảng ngửa đầu lên, cậu quên bản thân đang dựa vào vách tường, thế là gáy cậu đập mạnh vào tường cái “cốp”, đau đến trợn mắt nhe răng, nước mắt lại chảy ra.
Giang Lưu Thâm đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng kéo cậu vào trong ngực, xoa gáy cậu: “Không sao không sao, xoa một chút là hết đau, đồ ngốc này, ngốc quá…”
Hạ Hi Ngải bị dỗ mà ngây người, hơi không rõ tình huống hiện tại là sao, nhìn thấy giọt nước mắt chưa khô của mình cọ vào người Giang Lưu Thâm thì vội vàng đẩy anh ra.
“Anh có ý gì? Sao… sao lại hôn em…”
Giang Lưu Thâm đưa tay ra, yêu thương vuốt chóp mũi đang phiếm hồng của cậu, khôi phục lại nụ cười dịu dàng thường ngày: “Thích em đó, còn có thể vì sao nữa?”
“Nhưng anh vừa mới…”
“Vừa rồi chỉ muốn ép em một chút thôi, anh xin lỗi, anh biết anh sai rồi, tuỳ em muốn phạt thế nào thì phạt.” Giang Lưu Thâm khá thức thời, lấy kỹ năng diễn của mình ra, lại nói nhiều thêm: “Vừa rồi thấy em khó chịu như vậy thì anh cũng đau lòng, nhưng anh chẳng còn cách nào nữa, ai bảo mấy ngày nay em lạnh lùng với anh như vậy, còn không chịu nhận tấm lòng của anh, lúc phát sóng trực tiếp còn nói muốn ưu tiên sự nghiệp, vừa rồi lại nói anh không xứng với em, suýt nữa thì anh đã nghi ngờ có phải đúng là tự anh đa tình không nữa… Vẫn may là không phải.”
Anh giả vờ tức giận kéo mặt của Hạ Hi Ngải: “Nếu em cũng thích anh thì sao không sớm nói cho anh biết? Định nhử anh hả bạn nhỏ Hạ?”
Hạ Hi Ngải hơi sững người, tiêu hoá một lúc mới biết được tình huống hiện tại, ngoài ý muốn là cậu không tức giận, nhưng cũng không thể hiện mình vui vẻ, dường như trọng điểm mà cậu để ý không phải cái này, đôi mắt cậu vẫn đỏ bừng như cũ, lông mi ướt đẫm buông thõng xuống.
“Em không biết trong lòng anh… có em hay không.”
Lúc này đến Giang Lưu Thâm ngẩn người: “Không phải em thì là ai?”
“Anh biết là em đang nói đến ai mà.” Hạ Hi Ngải hít mũi, lại bắt đầu thấy chua xót: “Em không muốn bị anh coi là người thay thế, em không muốn anh vì tiếc nuối của anh mà đối xử tốt với em.”
“Em có thể tự chăm sóc cho mình, có thể dựa vào chính mình để vượt qua khó khăn, trở nên ưu tú hơn, ưu tú như anh… Cho dù bây giờ em không xứng với anh nhưng sau này chắc chắn có thể bắt kịp anh.”
“Bây giờ anh chăm sóc bảo vệ em như vậy, có phải vì fan hâm mộ tên là Phương Mậu kia không? Có phải vì trông em đáng thương, sợ em sẽ đi không trở lại giống anh ta đúng không? Nhưng em không phải anh ta,
Giang Lưu Thâm à, anh có hiểu điều đó không? Em không phải anh ta, đừng áp đặt sự áy náy của anh đối với anh ta lên em…”
Giọng nói của cậu lại nghẹn ngào.
“Nếu như anh không thật lòng thích em… vậy thì đừng làm những chuyện khiến em hiểu lầm như vậy.”
Cậu trút hết một mạch những cảm xúc đọng lại trong lòng đã lâu ra, nhất thời giống như một quả bóng hết hơi, mau chóng đánh mất sức lực và dũng khí, cậu đưa tay muốn che đi đôi mắt không khống chế được tuyến lệ của mình.
Giữa chừng lại bị một cái tay khác giữ lấy.
“Đương nhiên là anh thật lòng thích em, thật đến nỗi không thể thật hơn được nữa.”
Giang Lưu Thâm đặt tay cậu lên ngực mình: “Có phải em hiểu lầm gì không? Sao lại nhắc đến Phương Mậu chứ? Em nghe nhịp tim của anh đi, vẫn chưa đủ để chứng minh anh thích em sao? Lại xem bình thường anh đối xử với em thế nào, em đã thấy anh đối xử tốt với ai như vậy chưa?”
Hạ Hi Ngải rũ mắt, nghiêm túc nói: “Em không biết ở ngoài anh đối xử với người khác như thế nào, anh có đưa đối tượng hẹn hò khác về nhà đâu…” Giang Lưu Thâm trừng mắt lên: “Anh làm gì có đối tượng hẹn hò khác chứ???”
“Không phải hôm qua anh còn đi ra ngoài gặp người khác đó sao, lần trước cũng vậy…”
“Hôm qua anh đi gặp đạo diễn Hà mà! Không tin thì em hỏi ông ấy đi. Lần trước là lần nào? Sao anh lại không biết mình có đối tượng hẹn hò nào khác chứ? Rõ ràng từ đầu đến cuối anh chỉ vây quanh một mình em mà!”
Giang Lưu Thâm vừa nói xong thì đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ trong đầu, dần dần hiểu được: “Chẳng lẽ… em cho rằng anh ở ngoài trăng hoa mà
vẫn tỏ tình với anh nữa? Trời đất ơi… bảo bối à, em thích anh nhiều vậy sao?”
Hạ Hi Ngải giật mình, khuôn mặt vốn đang tái nhợt từ từ ửng đỏ: “Em không nói vậy… Cho dù là do em hiểu lầm thật thì chuyện của Phương Mậu em cũng không đổ oan cho anh chứ?”
Giang Lưu Thâm vẫn đang đắm chìm trong việc bạn nhỏ nhà mình vô tình lộ ra tình cảm sâu đậm, trong lòng hóa thành một dòng nước ấm, anh lẩm bẩm: “Hoá ra Ngải Ngải thích mình như vậy, thích đến nỗi hơi vặn vẹo tâm lý… Ôi, nếu sớm biết là như vậy thì hôm nay trước khi đến đây anh nên mua một chiếc nhẫn, tiện thể cầu hôn em luôn…”
Hạ Hi Ngải thấy anh không nghe mình nói gì cả thì dùng sức rút tay mình ra, buồn bực nói: “Trước khi anh nói rõ chuyện năm xưa của anh và Phương Mậu ra, em không muốn có quan hệ gì hơn bạn bè với anh.”
Giang Lưu Thâm lập tức lấy lại tinh thần: “Anh đã sớm nói rõ rồi mà, không đúng, cho đến giờ anh không hề trộn lẫn giữa em và cậu ta! Em nghe cái này ở đâu vậy, việc này trở về anh sẽ giải thích với em, bây giờ anh không rảnh để nghĩ đến người khác, trong tim, trong mắt, trong đầu anh lúc này chỉ toàn là em thôi, bây giờ hãy tính toán rõ ràng chuyện giữa hai chúng ta trước.”
Hạ Hi Ngải tưởng anh lại lấy mình ra làm trò đùa nên quay người muốn đi nhưng lại bị Giang Lưu Thâm đưa tay kéo về, nhẹ nhàng đẩy một cái, ép cậu lên tường.
“Đừng đi, còn mấy phút nữa là tới lúc phát sóng trực tiếp rồi.” Giang Lưu Thâm ép chặt lấy cậu: “Trước khi đó em phải cho anh một câu trả lời rõ ràng, rốt cuộc em có muốn người bạn trai là anh đây không? Qua thôn này rồi sẽ không còn*… Thôi được rồi, anh sẽ mở một nhà trọ ở phía trước chờ em, em trốn cũng không thoát, chẳng bằng bây giờ đồng ý luôn.”
*Cả câu đầy đủ là “qua thôn này không còn nhà trọ khác”: Nếu chê cái thôn này mà không nán lại thì khi đi qua rồi sẽ không có nhà trọ nào để ở lại. Ý nói trong hoàn cảnh hiện tại thì điều kiện trước mắt là tốt nhất rồi.
Hạ Hi Ngải mím môi không nói. Phản ứng này của Giang Lưu Thâm không giống như đang lừa cậu, nhưng cậu vẫn chưa hiểu rõ ràng ngọn nguồn của chuyện này, nếu đồng ý nhanh như vậy thì càng lộ ra việc cậu như chẳng còn nguyên tắc gì lúc đối mặt với Giang Lưu Thâm…
Mặc dù đúng là như vậy…
“Sao không nói gì? Vậy anh cần phải dùng thủ đoạn rồi.” Giang Lưu Thâm mỉm cười nhìn cậu: “Hẳn là vừa rồi em đã được trải nghiệm, anh ý mà, lúc chiều em thì có thể cực kỳ dịu dàng, lúc ức hiếp em thì có thể khiến em khóc đến thảm, vẫn muốn được trải qua thêm một lần nữa phải không?”
“Chuẩn bị phát sóng trực tiếp rồi, nếu anh lại ức hiếp em đến phát khóc thì fan hâm mộ sẽ phát hiện ra.” Hạ Hi Ngải cố gắng giả vờ bình tĩnh nhưng ánh mắt luống cuống đã bán đứng tâm trạng căng thẳng của cậu.
“Vậy thì làm sao?” Hạ Hi Ngải cười đắc ý: “Anh ước gì có thể công khai couple Thâm Ngải trước mặt hàng triệu fan hâm mộ, để mọi người đều biết em là của anh, chỉ có thể bị anh ức hiếp mà thôi.”
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái vào đỉnh đầu của Hạ Hi Ngải. “Cũng chỉ có thể được anh chiều chuộng.”
Câu này giống như thêm mật ong, trong chớp mắt đã xóa tan cảm giác chua chát của nỗi khổ trong lòng, khiến cho lập trường đang vững chãi của Hạ Hi Ngải dao động nhiều lần: “Lần này anh hôn em… vẫn là một cách bày tỏ tình cảm giữa những người bạn sao?”
Giang Lưu Thâm mất mấy giây mới nhớ đến câu chuyện mà trước đây mình từng bịa, vậy mà bạn nhỏ này lại tưởng thật. Anh buồn cười: “Vừa rồi có lẽ là bạn bè, nhưng thế này… thì chắc chắn không phải.”
Anh nhanh chóng cúi đầu xuống, thừa dịp người trong lòng còn chưa kịp phản ứng thì lại lần nữa hôn lên nơi mà anh ngày đêm mong nhớ.
Lúc này Hạ Hi Ngải bị giữ chặt gáy, không né kịp, nhiệt độ trên môi tăng cao, đầu óc lập tức trống rỗng.
Giang Lưu Thâm chậm rãi ma sát, đến cả hơi thở cũng cực kỳ cẩn thận, sợ sẽ làm kinh động đến thiên thần trong lòng mình, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà cong khóe miệng khẽ cười một tiếng.
Quá mềm mại, giống hệt với cảm giác mềm mại trong mơ, nhưng lại càng trêu người hơn.
Hạ Hi Ngải bị tiếng cười của anh làm cho bừng tỉnh, lập tức lấy lại tinh thần, mặt đỏ đến mang tai đẩy anh: “Anh… lưu manh… thế mà lại thừa dịp em không chú ý…”
“Chuyện anh lưu manh không phải em đã sớm biết rồi sao?” Giang Lưu Thâm dứt khoát vứt bỏ phong độ, giữ cằm Hạ Hi Ngải lại, làm cho cậu đối mặt với mình: “Nói thật thì hôm đó ở hậu trường thấy em khóc thảm thiết anh đã muốn làm như vậy rồi.”
Hạ Hi Ngải giật mình: “Hôm đó em chật vật như vậy mà anh lại…”
“Anh lại muốn hôn em, làm cho cơ thể em xụi lơ trong ngực anh, khóc càng dữ hơn, xin anh bỏ qua cho em.” Giang Lưu Thâm dùng lòng bàn tay vuốt ve đôi môi mà mình vừa hôn, đôi mắt tối tăm lưu luyến trên môi ngọc: “Vì vậy em hãy nhìn xem anh thích em thế nào, thích đến nỗi hơi biến thái luôn rồi. Em có từng muốn làm vậy với anh không? Chắc chắn là không đâu nhỉ, em còn dám nghi ngờ tấm lòng của anh nữa. Anh thấy em muốn nhử anh, chơi trò mập mờ với anh chứ không muốn nghiêm túc yêu đương với anh thì đúng hơn đấy.”
“Không phải, em muốn yêu đương với anh mà, cho dù không có chuyện lần này thì em cũng...”
Hạ Hi Ngải bỗng dừng lại, hối hận đến mức muốn cắn lưỡi mình.
Giang Lưu Thâm cuối cùng cũng kéo được câu này ra, nụ cười trên mặt anh lại càng rộng hơn, giọng nói kéo dài: “À… muốn yêu hả, xem ra đã đồng ý rồi.”
Hạ Hi Ngải cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Giang Lưu Thâm quá xấu, quá xấu, quá xấu… không đấu lại ổng… “Nếu em không nói gì thì anh sẽ lại hôn em tiếp.” Giang Lưu Thâm nâng cằm cậu lên, cười xấu xa: “Hôn đến lúc em phải gào khóc.”
“Sao có thể gào khóc… A…”
Hạ Hi Ngải lại bị lừa một lần nữa, vừa mở miệng đã bị Giang Lưu Thâm xảo trá bịt kín môi, cả người bị đối phương kéo vào ngực, lồng ngực dính chặt vào nhau, trao đổi nhịp tim đập nhanh với nhau.
Nụ hôn này của Giang Lưu Thâm rất trân trọng, chỉ cọ sát mặt ngoài với nhau chứ không tiến vào trong. Nhưng rồi lại mạnh bạo hôn, dùng sức ép vào đi ép lại trên mỗi tấc da non mịn trên môi cậu, cảm giác ma sát rõ ràng và nhiệt độ dần dần tăng lên khiến người ta rung động, khiến cho Hạ Hi Ngải bất giác nắm chặt mười ngón tay lại, giữ chặt áo sơ mi của người trước mặt.
Đừng nói là gào khóc, cậu còn chẳng phát ra được âm thanh gì cả.
Mãi cho đến khi hai cánh môi mềm mại bị ma sát đến đỏ lên thì Giang Lưu Thâm mới mở mắt ra, nhìn thấy người bạn nhỏ gần trong gang tấc đang khẽ rung lông mi, sắc mặt hồng nhuận, vẻ đau lòng và khổ sở đã bị sự căng thẳng và ngượng ngùng thay thế, nhưng lại không có sự từ chối nào cả. Cậu ngoan ngoãn để anh ôm vào lòng, hôn đi hôn lại, ngoại trừ việc không hé miệng ra thì dường như là mặc anh muốn làm gì thì làm.
Vậy cần gì phải khách sáo nữa.
Môi dưới đột nhiên bị cắn một cái, Hạ Hi Ngải kinh ngạc run rẩy, suýt nữa thì hé miệng ra, cậu hốt hoảng ngửa đầu về sau tránh nhưng lại bị bàn tay lớn của Giang Lưu Thâm ấn gáy lại.
Cánh môi mẫn cảm lại bị hàm răng ngậm lấy, ngậm vào đôi môi nóng bỏng của đối phương, mút hôn liếm láp, tiếng phát ra khiến người ta phải đỏ mặt, tim đập nhanh, trong phòng nghỉ im lặng lại càng rõ ràng hơn, dường như nổ tung bên tai.
Cậu xấu hổ không chịu nổi nhưng lại không dám mở miệng ra, sợ Giang Lưu Thâm được một tấc lại tiến một tấc, chỉ có thể cố gắng mím chặt môi phản kháng nhưng cũng phí công. Hai cánh môi cậu bị đầu lưỡi hữu lực lần lượt đẩy ra, trêu đùa khiêu khích khiến nó trở nên ướt át trơn nhẵn nhưng không đóng lại được, cuối cùng cậu chỉ có thể xụi lơ trong ngực Giang Lưu Thâm, để đối phương tuỳ ý nhấm nháp.
Mãi cho đến khi nhân viên làm việc gõ cửa nói buổi phát sóng trực tiếp sắp bắt đầu thì Giang Lưu Thâm mới buông cậu ra.
Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện cả, trong không khí im lặng chỉ còn lại tiếng thở dốc và ánh mắt si mê quấn quýt.
“Lúc về lại tiếp tục.” Giang Lưu Thâm nhịn ngọn lửa hừng hực trong người xuống, chỉnh lại quần áo cho cậu: “Anh sẽ giải thích rõ ràng tất cả với em, nếu em vẫn không tin tấm lòng của anh thì anh sẽ hôn đến lúc em tin mới thôi.”
Thật ra Hạ Hi Ngải đã tin rồi, nhưng cậu chỉ mấp máy đôi môi bị hôn đỏ, không phản bác.