• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường về nhà rất an ổn, không có xe bất hợp pháp đuổi theo, tài xế đưa Giang Tiểu Phù đến cửa nhà cô ấy trước, sau đó đưa hai người trở lại căn hộ ở trung tâm thành phố.

Giang Lưu Thâm nhìn thấy Hạ Hi Ngải đã ngủ say, không muốn đánh thức, đưa cậu dựa vào ghế sau, xuống xe đi tới bên kia mở cửa, anh định cúi người ôm cậu ra ngoài, nhưng nhìn thấy cậu mở mắt, chợt tỉnh giấc.

“Đánh thức cậu sao?” Giang Lưu Thâm ôn hòa nói: “Tôi cõng cậu vào, thấy cậu buồn ngủ quá nên không nhúc nhích nhiều."

“Không cần, tôi có thể tự đi.” Hạ Hi Ngải tự mình xuống xe, cúi đầu nhìn: “Đi thôi.”

Giang Lưu Thâm nghĩ cậu ngại ngùng, không nài nỉ nữa, hai người cùng nhau đi thang máy lên lầu. Sau khi vào nhà, Giang Lưu Thâm còn đang băn khoăn không biết nên nói như nào, nhưng đã nghe thấy Hạ Hi Ngải nói: "Tôi đi ngủ trước."

“Chờ một chút.” Giang Lưu Thâm ngăn cậu, không muốn bỏ lỡ bầu không khí tươi đẹp được tạo ra hôm nay: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Hạ Hi Ngải quay người, ánh sáng đèn trên cao chiếu xuống có chút tái nhợt, cậu cắn môi, ánh mắt dời đi nơi khác.

"Có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói, tôi... bây giờ rất mệt mỏi."

Giang Lưu Thâm có chút kinh ngạc, anh nghĩ đến giờ phút này Hạ Hi Ngải cũng giống như anh, trong lòng không khỏi nôn nóng.

“Mệt lắm sao?” Anh bước tới, cố gắng đấu tranh cho bản thân: “Tôi nói vài câu thôi, nghe xong thì đi ngủ, được không?

Hạ Hi Ngải ngước đôi mắt đen láy nhìn anh, không nói ra được cảm xúc của cậu: "Nghe xong có lẽ tôi sẽ không ngủ được..."

Giang Lưu Thâm nở nụ cười, bạn nhỏ thật quá đáng yêu, còn lo lắng rằng nghe xong sẽ không thể ngủ sau khi nghe lời tỏ tình của anh. Trong lòng anh mềm nhũn, ôn nhu nói: "Được rồi, vậy ngày mai nói sau, cậu mau đi ngủ đi."

Hạ Hi Ngải khẽ "Ừm" một tiếng, xoay người đi vào phòng của mình.

Sau khi đóng cửa lại, cậu không bật đèn, dựa lưng vào cánh cửa, trong bóng tối yên lặng nghe âm thanh bên ngoài.

Cậu nghe thấy tiếng bước chân của Giang Lưu Thâm dần xa, đi tới cửa phòng, mở cửa, bước vào, đóng cửa lại.

Ngoài phòng hoàn toàn im lặng, im lặng không một tiếng động. Đối với bên trong phòng cũng vậy.

Hạ Hi Ngải đứng thẳng như một pho tượng cứng ngắc lạnh lẽo, không biết qua bao lâu, cậu mới áp lưng vào cánh cửa, từ từ trượt xuống, cho đến khi cậu ngồi xuống đất, ôm lấy hai chân, chôn vùi đầu, cuộn lại như một quả bóng.

Cậu đã nghe được.

Cậu không phải cố ý nghe lén, chỉ là cậu không ngủ nổi, tỉnh lại phần lớn là vừa rồi sau khi bị xe đụng, mơ mơ màng màng nghe thấy Giang Lưu Thâm đang nói gì, chưa kịp hoàn toàn tỉnh lại thì đã nghe một tiếng phát ra, chỉ nghe thấy tiếng của Giang Tiểu Phù nói sau đó.

Phương Mậu... cậu lần đầu tiên nghe đến cái tên này, không biết đối phương là ai, nhưng cậu không ngốc, từ trong miệng họ nói ra mấy chữ "trầm cảm", "nhảy lầu", "hâm mộ", đại khái là đã đoán được câu chuyện.

Vài tháng trước, vào buổi chiều đầu tiên ở Athens, Giang Lưu Thâm cũng nói một điều tương tự:

"Tôi vừa nghĩ đến một người khác cũng giống cậu." "Tự tử."

Trong buổi đêm ngày hôm đó khi Giang Lưu Thâm cất tiếng, âm điệu hiếm khi nặng trĩu. Cậu luôn nghi ngờ về điều này, nhưng sau đó Giang Lưu Thâm không bao giờ bộc lộ cảm xúc đó nữa, vì vậy cậu dần dần đã quên chuyện này.

Cho đến khi cậu nghe được cuộc trò chuyện tối nay. Trong phòng im lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc.

Hạ Hi Ngải ép chặt lồng ngực, cố gắng hết sức đè ép trái tim đang nhói đau dừng lại, nhưng vô ích.

Bộ não hỗn loạn, tràn ngập những lời nói đó, như thể sắp vỡ ra. Nếu có thể, cậu muốn lấy trí nhớ về sự việc trên xe ra khỏi đầu, nghiền nát nó và vứt bỏ nó, không bao giờ nhớ lại một chữ nào nữa. Tuy nhiên, cậu liên tục nhớ lại một cách không thể kiểm soát, tò mò muốn tìm hiểu xem sự thật có đúng với suy đoán của mình hay không.

Trước khi hoàn toàn bị nuốt chửng bởi bóng tối, cậu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Dụi dụi đôi mắt đau nhức của mình, lấy điện thoại và mở ra, chịu đựng ánh sáng chói lóa, dùng đầu ngón tay trắng xóa lướt màn hình, gõ "Giang Lưu Thâm, Phương Mậu" vào ô tìm kiếm.

Không tìm thấy kết quả.

Sau đó cậu thay từ "Mậu" bằng các từ đồng âm khác, nhưng vẫn không có gì.

Có vẻ như ai đó đã xử lý các tin tức trên Internet. Hạ Hi Ngải suy nghĩ một chút, đổi ý, gõ mấy chữ "Giang Lưu Thâm, người hâm mộ, tự tử".

Lần này có một kết quả.

Trong một diễn đàn chuyện phiếm, cách đây hơn một năm có một bài đăng, đề cập đến việc một bệnh nhân trầm cảm tự tử bằng cách nhảy lầu, bệnh nhân không có ba mẹ, sống một mình. Cư dân mạng bày tỏ sự đồng cảm với điều này, một số người đã tìm thấy Weibo của người này và muốn gửi lời chia buồn, họ vô tình phát hiện ra rằng người đàn ông nhảy khỏi tòa nhà là một fan của Giang Lưu Thâm, nhảy lầu khoảng vài ngày đúng lúc Giang Lưu Thâm công chiếu bộ phim mới "Bay".

Nam chính do Giang Lưu Thâm thủ vai trong "Bay" là một bệnh nhân trầm cảm, tự kết liễu đời mình bằng cách nhảy khỏi tòa nhà, cư dân mạng đồn đoán rằng fan nam này bị ảnh hưởng sâu sắc bởi bộ phim, muốn bắt chước thần tượng của mình, muốn khỏi bệnh, được tự do vĩnh viễn.

Nhìn thấy chuyện này sắp nổ ra một cuộc thảo luận quy mô lớn, thì đột nhiên, tài khoản Weibo của fan nam bị hủy vì một lý do nào đó, tất cả nội dung đều bị xóa, các blog thảo luận về vấn đề này cũng biến mất.

Người chủ bài cuối cùng kết luận: [Rõ ràng là anh Giang đã đàn áp nó, bằng chứng cũng không còn nữa, tôi nói những thứ này, tin hay không thì tùy mọi người.]

Câu trả lời phía dưới chiếm phần lớn, và nhiều người trả lời: [Ngay cả khi điều này xảy ra, thì Giang Lưu Thâm có chuyện gì vậy? Đó không phải lỗi của anh ấy.]

Đó quả thực không phải lỗi của Giang Lưu Thâm. Hạ Hi Ngải nghĩ, nhưng Giang Lưu Thâm nhất định phải biết người hâm mộ tên là Phương Mậu, nếu không sẽ không bị người bên kia tự tử mà đi nước ngoài một năm, cũng sẽ không hối hận vì sao không khuyên bảo cho cậu ta.

Chưa kể... Đem một người có kinh nghiệm sống tương tự, như một đối tượng để bù đắp.

Điện thoại trượt khỏi ngón tay run rẩy, rơi xuống đất một tiếng "bốp", màn hình tối sầm, căn phòng lại hoàn toàn tối đen.

Hạ Hi Ngải ôm lấy đôi chân cong của cậu càng chặt hơn.

Sự quan tâm và dịu dàng của Giang Lưu Thâm đối với cậu hóa ra là do anh mắc nợ một người khác.

Có lẽ từ cái đêm biết được kinh nghiệm sống của cậu, Giang Lưu Thâm đã xem cậu như người hâm mộ quá cố. Chỉ sau đó anh mới khuấy động sự nổi tiếng của couple, cho cậu cơ hội mua phim, mua dâu tây, giới thiệu bạn bè, giúp cậu làm sáng tỏ tin đồn, khiến cậu vui vẻ... Tất cả đều là, do Giang Lưu Thâm thấy mắc nợ đối với người khác, chuyển tới trên người cậu.

Giang Lưu Thâm đang lập công chuộc tội, nhưng cậu lại cho rằng Giang Lưu Thâm thích bản thân mình.

Đầu của Hạ Hi Ngải dựa vào cánh cửa, cậu ngây người nhìn lên, ánh mắt vô thần rơi vào bóng tối, không chớp mắt, dần dần chua xót, tràn ngập ấm áp và hơi ẩm, lướt qua khuôn mặt từ trên xuống dưới, như thể cậu muốn cười. Cười vì đam mê của chính mình, cười với khả năng của chính mình.

Rõ ràng cậu đã nhận ra khoảng cách quá lớn giữa 2 người vài lần, nhưng cậu đã bị cuốn hút bởi sự quan tâm và chăm sóc của đối phương, nghĩ rằng họ đang yêu nhau.

Không có chỗ nào trong cậu xứng đáng với tình yêu của Giang Lưu Thâm.

Một ca sĩ mới đến từ nông thôn, cậu chưa bao giờ chơi một bài hát hay, chưa bao giờ giành được một giải thưởng quan trọng, không đủ tốt và có một lịch sử đen tối. Địa vị nổi tiếng kém hơn Giang Lưu Thâm vài bậc, địa vị và khả năng gia đình thậm chí còn xa hơn.

Cậu sống một cuộc đời rộng lớn như vậy, ngay cả khi lang thang trên đường, cậu cũng không nghĩ mình lại tệ đến vậy. Nhưng bây giờ so sánh với Giang Lưu Thâm, cậu đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng.

Ở đâu ra tự tin rằng người ta thích mình.

Nếu không phải vì thân thế của cậu với người hâm mộ tên Phương Mậu kia giống nhau, Giang Lưu Thâm có thể vẫn coi cậu như một "người mới vui vẻ và thú vị", chỉ để chọc cười cậu, và sẽ không cho cậu tài nguyên, sẽ không cùng làm bạn với cậu, sẽ không ký tên cho cậu, để cậu một mình khi cậu đang tuyệt vọng.

Từ đầu đến cuối cũng không hề coi trọng cậu.

Bây giờ cậu nên cảm thấy biết ơn, người khác cầu đều cầu không được vận may. Chỉ cần cậu giả vờ không biết gì và tiếp tục giữ nguyên hiện trạng, Giang Lưu Thâm sẽ tiếp tục chăm sóc và chiều chuộng cậu, có lẽ... Cậu thực sự thích nó.

Nhưng điều này xen lẫn với những cảm xúc thích khác, điều mà cậu không hề muốn.

Tình cảm sâu sắc của cậu dành cho Giang Lưu Thâm không chứa bất kỳ tạp chất nào, không có áy náy với người khác, không có chống lại, cảm kích cơ hội thứ hai mà trời ban cho, là đơn thuần ưa thích và ngưỡng mộ.

Cậu không muốn một tình cảm không công bằng.

Nếu mối quan hệ này được định sẵn là không công bằng từ đầu, vậy thì, hãy dừng lại ở đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK