... Chờ đã, nam?
Cậu lập tức mở mắt ra, chỉ thấy một khuôn mặt rất đẹp trai đang mỉm cười nhìn mình với khoảng cách cực kì gần, dưới ánh đèn đôi mắt người kia trở lên dịu dàng mà sâu thẳm.
Hạ Hi Ngải giật mình, theo phản xạ muốn đẩy ra nhưng eo lại bị nắm chặt hơn, hai lồng ngực ấm áp sát lại gần nhau, trao đổi nhịp tim rộn ràng của nhau.
Giang Lưu Thâm mở miệng tố cáo trước: “Tối hôm qua cậu ngủ chẳng yên gì cả, tôi đành phải ôm cậu ngủ.”
“Tướng ngủ của tôi không xấu.” Về điểm này Hạ Hi Ngải rất tự tin: “Cho dù không tốt, sao anh không để tôi ở phòng khách?”
“Giường của tôi rất thoải mái nên tôi muốn cho cậu ngủ, nhưng tôi không thể bỏ cái giường yêu quý của tôi mà đi nên đành ngủ chung với cậu, cậu nhìn xem tôi thương cậu đến dường nào này.”
Logic của Giang Lưu Thâm luôn rõ ràng mà thuyết phục, mới nghe thì có vẻ vậy nhưng cẩn thận nghĩ lại thì lại thấy chỉ là mấy lời lẽ linh tinh.
Cơ mà bây giờ Hạ Hi Ngải không định vạch trần.
Giang Lưu Thâm làm những hành động thân mật với cậu, cho dù để trêu tức cậu thôi những cũng chứng minh cậu có hy vọng.
Chứng tỏ rằng trong mắt Giang Lưu Thâm, cậu thật sự khác với mọi người, thậm chí có thể là độc nhất vô nhị.
Mặc dù không biểu hiện ra ngoài mặt nhưng sâu trong lòng cậu, niềm hy vọng nhỏ bé ấy làm cậu vui vẻ, làm cậu chìm trong ngọt ngào, làm cậu như một đứa trẻ ngốc, được Giang Lưu Thâm tặng một chút ngon ngọt thì vui vẻ không ngừng.
Nỗi khát vọng trong lòng bắt đầu nổi lên, càng lúc càng lớn nhanh, muốn đè nén lại cũng không thể, cho dù cậu không muốn thừa nhận cũng không được.
Suy nghĩ của cậu đối với Giang Lưu Thâm dường như đã không thể kiểm soát. Chỉ là không biết phía cuối con đường này sẽ trở thành một giấc mộng đẹp hay thất bại hoàn toàn đây.
Trước khi có đầy đủ tự tin, cậu không dám tùy tiện bước đi.
Vào buổi chiều, Hứa Đồng dẫn một nhóm vệ sĩ của nhà họ Giang đến trước phòng trọ của Hạ Hi Ngải chuyển đồ đạc còn lại đi, lúc đi ra gặp mấy tên chó săn và các fan bám đuôi đang không ngừng “răng rắc” chụp hình. Mấy phút sau, những hình ảnh này đều được tung lên mạng, đi kèm với dòng chữ đầy ẩn ý:
“Trợ lý của Hạ Hi Ngải vội vàng chuyển nhà cho cậu ấy, những người xung quanh nghi ngờ là vệ sĩ của nhà họ Giang. Có phải chỗ ăn, nhà ở của minh tinh đều do ông chủ tự tay sắp xếp không?”
Các fan couple ngay lập tức tìm được mùi mật, đổ xô đến phân tích:
“Không cần nghi ngờ, người đàn ông có râu quai nón kia đúng là vệ sĩ của anh Thâm, hơn nữa anh ta đã từng đi cùng đến buổi triển lãm điện ảnh, nhìn cái hình phía dưới xem.”
“Trời ơi, kiểu này là muốn ở chung sao?”
“Chúng tôi đã sớm hoài nghi Hi Ngải ở nhà anh Thâm mà, từ sau buổi lễ trao giải kia Hạ Hi Ngải như biến mất vậy, thậm chí cả mấy tên paparazzi cũng không tìm ra được. Ngoài anh Thâm ra thì còn ai có khả năng giấu người tốt như vậy chứ.”
“Kim ốc tàng kiều! Gần đây hai người họ đều không hoạt động! Họ đã làm gì ở nhà cả ngày! A a a tôi đâm đầu vào tường đây!”
“Ta cũng đâm tường đây! Đây là kiểu Mary Sue ‘Ảnh đế bá đạo yêu tôi’ gì thế này! Tôi điên mấttt!”
Fan only thì vẫn tin rằng đây chỉ là tình bạn đơn thuần, nhưng mà sau khi trải qua sự kiện ký hợp đồng, bây giờ hai nhà như hai con châu chấu trên một sợi dây, cũng coi như tôn trọng nhau, nói chuyện cũng lịch sự hơn:
“Chẳng qua chỉ là giúp dọn nhà mà thôi, từ trước tới gia anh Thâm nhà chúng tôi rất biết chăm sóc cho nhân viên, xin mọi người đừng suy nghĩ quá mức.”
“Nhờ sự nâng đỡ của anh Thâm, nhất định Hi Ngải sẽ trở thành một ca sĩ tài năng, đền đáp lại phần tình nghĩa này.”
“Anh Thâm của chúng tôi cũng đã nói sau này đều là người một nhà, người một nhà ở chung thì có vấn đề gì sao? Người xa lạ còn có thể cho thuê chung nhà, ở chung cũng thuận lợi cho việc gặp gỡ, bàn bạc công việc.”
“Mặc dù dáng vẻ của Hi Ngải nhà chúng tôi rất đẹp, nhưng bản chất là lạnh lùng boy, tính cách của hai người bọn họ chỉ có thể bổ sung cho nhau thành bạn tốt thôi.”
Giang Lưu Thâm xem đến bình luận này thì không nhịn được mà cười, lạnh lùng boy sao? Bạn nhỏ rõ ràng là một đứa trẻ yếu đối, ôm vào trong lòng cũng mềm mềm, khi khóc cũng mềm mềm, ngay cả một số chỗ... sờ cũng rất mềm.
Nhưng qua những bình luận này, anh phát hiện ra một hiện tượng thú vị, có phải lập trường của fan hâm mộ nhà anh càng ngày càng không kiên định không? Thật ra thì các fan only này của anh cũng không bảo thủ lắm, dù sao anh cũng không phải dựa vào fan để nổi tiếng như thần tượng nên không cần phải lo lắng vừa công bố yêu đương là mất đi một lượng người theo dõi lớn. Rất nhiều fan hâm mộ ngóng trông ông lão độc thân có mười bốn năm tuổi nghề như anh sớm ngày tìm được đối tượng.
Chỉ là bây giờ đối tượng của anh có khả năng là một người đàn ông, không ít fan hâm mộ khó mà chấp nhận được ngay thôi.
Ai bảo anh nói thích những cô em ngực lớn nhiều năm như vậy, tự làm tự chịu thôi.
Giang Lưu Thâm cảm thấy vô cùng buồn rầu, muốn đi tìm bạn nhỏ nhà mình để tìm sự an ủi, thuận tiện xem cậu ấy đã thu dọn thế nào rồi. Vừa đi đến trước cửa nhà kho, đúng lúc thấy Hạ Hi Ngải đang thẫn thờ ôm một cái hộp.
“Anh Thâm, chúng tôi sửa sang xong rồi!” Hứa Đồng nhìn thấy anh thì hô lên.
Hạ Hi Ngải lập tức hoàn hồn, lật đật cất cái hộp vào trong ngăn kéo rồi nhanh chóng đóng lại.
Giang Lưu Thâm tò mò hỏi: “Cái gì vậy?” “Không có gì.”
“Cho tôi xem một chút.” “Không cho.”
“Cậu dám không cho sao?” “Không cho.”
Hứa Đồng nghe thấy cuộc đối thoại như học sinh tiểu học của bọn họ, khóe miệng giật mấy cái: “Cái đó, tôi ra ngoài sửa soạn lại trước, hai người cứ từ từ nói chuyện...”
Cửa nhà kho vừa đóng lại, chỉ còn hai người bọn họ, Giang Lưu Thâm lập tức giơ tay mở ngăn kéo ra. Hạ Hi Ngải đè tay của anh lại không cho anh mở ngăn kéo tủ. Thế nhưng Giang Lưu Thâm lật cổ tay một cái là có thể tránh khỏi, đồng thời chạm vào nắm kéo tủ, nhưng vừa mới chạm đến thì cánh tay đột nhiên bị ôm lấy.
“Đừng nhìn.” Mặt Hạ Hi Ngải đỏ lên, cắn môi, ôm chặt cánh tay anh không thả.
Thẹn thùng như vậy, chẳng lẽ là đồ gì xấu hổ? Giang Lưu Thâm nhanh chóng tưởng tượng, từ áo sơ mi có mùi của mình đến đồ ngủ trong suốt, từ quần lọt khe quyến rũ đến tất lưới đen, càng nghĩ trong lòng càng rạo rực, ước gì có thể lập tức lấy ra cho người trước mặt mặc chúng.
“Không sao đâu, tôi sẽ không cười cậu. Cho tôi nhìn một chút có được không?” Giang Lưu Thâm kiên nhẫn dỗ dành, nhưng hơi thở lại gấp gáp. “... Thật sự sẽ không cười tôi chứ?”
“Chắc chắn là không, nếu không tôi sẽ bị trời phạt đau dạ dày đến chết đi sống lại.”
“Đừng, tôi cho anh nhìn là được.” Cuối cùng Hạ Hi Ngải cũng mềm lòng, chần chừ một lúc mới từ từ kéo ngăn kéo ra.
Giang Lưu Thâm đầy mong đợi vươn cổ ra nhìn...
Hóa ra đó là một chiếc hộp đựng đồng hồ in mặt của anh.
Lần đầu tiên anh cảm thấy khuôn mặt đẹp trai lịch lãm của mình khiến người ta héo nhanh như vậy.
Anh vẫn không từ bỏ: “Bên trong là cái gì vậy?”
Hạ Hi Ngải khó hiểu liếc anh một cái: “Là đồng hồ đeo tay.” Vừa nói vừa mở hộp ra.
Mẹ nó là đồng hồ thật kìa.
Nếu không phải Giang Lưu Thâm đã quá quen thuộc chiếc đồng hồ trong quảng cáo của mình, thì có lẽ anh sẽ tiếp tục hỏi: “Chiếc đồng hồ này có chức năng gì đặc biệt không? Nó có thể phóng ra thuốc làm sống dậy ham muốn của người ta không? Có giống đồng hồ thôi miên trong Conan không?”
Cũng may là anh đã nhịn được, hỏi ra thì quá mất mặt, bạn nhỏ ngây thơ trong sáng của anh đúng là luôn có một trăm phương pháp khiến lão lưu manh chứa cả một bụng hình ảnh người lớn này mất mặt mà.
“Tại sao cậu mua cái này?”
“Hôm đó tôi đi ngang qua, nghĩ rằng thương hiệu của anh không bán được, nên, muốn giúp anh một chút...” Giọng của Hạ Hi Ngải nhỏ dần: “Mua xong tôi mới phát hiện mình lo lắng quá...”
Giang Lưu Thâm sắp bị cậu làm tức cười: “Ha ha ha cậu có phải quá coi thường ông chủ cậu không?”
Hạ Hi Ngải tức giận đánh anh: “Tôi biết rồi, không cần anh nói!”
“Chuyện này tôi có thể cười cả tháng, ha ha ha.” Giang Lưu Thâm giơ tay lên đỡ, dùng bàn tay to của mình ôm lấy nắm đấm của Hạ Hi Ngải, vẻ mặt giễu cợt cũng dần thu lại, lộ ra vẻ dịu dàng.
“Cũng có thể vui vẻ cả tháng.”
Trái tim Hạ Hi Ngải lại loạn nhịp. Ở trước mặt Giang Lưu Thâm cậu không biết mình phải làm sao.
Giang Lưu Thâm khẽ nhếch khóe môi, cặp mắt đen nhìn chằm chằm cậu, sau đó anh thả tay cậu xuống, cởi chiếc đồng hồ được thiết kế đặc biệt trên cổ tay ra rồi đặt nó lên cổ tay cậu, không để cậu nhìn thấy dòng chữ được khắc ở trong mặt dây đeo.
“Coi như là đáp lễ, cái này của tôi cho cậu.”
Hạ Hi Ngải nhớ đến nhân viên cửa hàng đồng hồ từng nói đồng hồ được thiết kế riêng của anh có giá hàng chục triệu nên vội vàng từ chối: “Không cần đâu, cái này quá đắt rồi.”
Giang Lưu Thâm đã lấy đồng hồ trong hộp ra đeo vào: “Cậu xem, trên tay tôi đã chật chỗ rồi, nếu không đưa cho cậu, vậy tôi chỉ có thể vứt nó trong kho, làm như vậy thì tiếc quá.”
‘Nếu biết nó đắt tiền sao anh không tự đeo đi.’ Hạ Hi Ngải không nhịn được chửi thầm, thế nhưng cho dù có nói gì thì Giang Lưu Thâm cũng luôn có thể phản bác lại được, cuối cùng cậu đành phải nhận chiếc đồng hồ này.
Cổ tay của cậu nhỏ hơn của Giang Lưu Thâm một chút, đeo vào trông hơi to, sau đó cổ tay bị Giang Lưu Thâm cầm lấy nhìn trái nhìn phải.
“Ừm, tạm thời đeo cái này trước, sau này tôi sẽ cho nhà thiết kế làm nhỏ lại.”
“Không cần như vậy đâu, như vậy cũng tốt, rộng một chút sẽ thoải mái hơn.”
Chỉ cần là đồ của Giang Lưu Thâm cho thì thế nào cũng tốt. Hạ Hi Ngại im lặng suy nghĩ, dường như cậu đã rơi sâu vào trong sự dịu dàng của Giang Lưu Thâm, không thể ra được rồi
Mà người vừa được cho là “Dịu dàng” kia đang nghĩ đến câu nói vừa nãy của bạn nhỏ nhà mình.
Lớn* một chút sẽ thoải mái...
Đúng là muốn mạng người mà, anh không thể nhịn được nổi, phải sớm lên kế hoạch ăn thịt bạn nhỏ thôi.
*Trong tiếng Trung, lớn và rộng đều là “đại” (大).