Nữ tiếp viên hàng không đi vào khoang hạng nhất, nhìn thấy mấy vị hành khách đều đã chỉnh ghế xuống thấp để nghỉ ngơi. Thấy vậy cô bèn chỉnh ánh sáng đèn trong khoang mờ xuống, rón rén đi ra ngoài, kéo mành lên.
Hạ Hi Ngả đang đeo trùm mắt ngủ bù. Cậu đang muốn bù lại toàn bộ khoảng thời gian ngủ không đủ, đột nhiên phát hiện có người đang nhẹ
nhàng gảy gảy trên mu bàn tay mình.
Cậu kéo trùm mắt lên, lạnh lùng trừng kẻ lưu manh bên cạnh mình kia một cái, rồi dùng khẩu hình nói: "Em buồn ngủ."
Giang Lưu Thâm nghiêng người chống đầu, nhíu mày, cũng dùng khẩu hình trả lời cậu: "Anh muốn hôn em."
Hạ Hi Ngả nghiêng đầu qua chỗ khác không thèm để ý tới anh, kéo trùm mắt xuống, ngăn lại gò má ửng đỏ.
Sáng sớm đã hôn nhiều lần như vậy, bây giờ còn muốn hôn nữa, hôn cái đầu anh ấy.
Ngày hôm nay bộ phim “Nhập cuộc” đã quay đến cảnh cuối cùng, cậu muốn tới sớm để quay nốt vai diễn dành cho khách mời của mình. Trong lòng Hạ Hi Ngả tràn đầy niềm chờ mong đi tới nơi chuẩn bị hát lên ca khúc mà cậu đã dày công chuẩn bị, muốn cho Giang Lưu Thâm là người nghe được đầu tiên. Nhưng ai biết, chuyện đầu tiên mà Giang Lưu Thâm làm khi vừa nhìn thấy cậu là ôm cậu vào một phòng nghỉ không có người, đặt cậu lên ghế sa lông hôn điên cuồng. Anh gặm nhấm môi lưỡi cậu, như con thú đói bụng lâu ngày, khí thế hung mãnh, hận không thể nuốt luôn cậu vào bụng đến xương cũng không chừa lại.
Nếu không phải là anh biết sau đó cậu còn phải đóng phim, Hạ Hi Ngả hoài nghi rằng bản thân cậu sẽ bị Giang Lưu Thâm hôn đến ngất luôn trong phòng chờ.
Thật vất vả mới kết thúc được nụ hôn đó, Giang Lưu Thâm bày ra vẻ mặt chưa hết thòm thèm, xoa miệng nói: "Miễn cưỡng no bụng."
Hạ Hi Ngả nhìn bản thân trong gương, quần áo lộn xộn, mặt đỏ môi sưng... Rõ ràng trước đó cậu muốn dùng trạng thái tốt nhất lòng không vướng bận để quay cảnh quan trọng này. Thế nhưng bây giờ lại bị hôn thành như vậy, lát nữa lúc quay sao cậu có thể tỉnh táo đối mặt với Giang Lưu Thâm được cơ chứ?
Cho dù Giang Lưu Thâm đã nhanh chóng ăn năn hối lỗi, sau đó còn giúp môi cậu tiêu sưng. Ttrong quá trình diễn cũng dẫn dắt cậu hoàn thành
nhiệm vụ một cách viên mãn, thế nhưng Hạ Hi Ngả vẫn thấy buồn bực. Suốt một ngày trời cậu không thèm để ý đến anh.
Sau khi bộ phim quay xong, hai người bọn họ được nhà thiết kế mời đến Luân Đôn tham gia hoạt động của một thương hiệu đồng hồ do Giang Lưu Thâm làm đại diện phát ngôn.
Trước mắt, những nhân viên đi theo hai người đều đã ngủ, khoang hạng nhất này đã được bọn họ bao trọn, thế nên xung quanh không có fans theo. Ánh đèn vừa tối đi, lúc lên máy bay Giang Lưu Thâm vẫn còn yên phận bây giờ lại bắt đầu ngo ngoe, rục rịch.
Hạ Hi Ngả rụt tay mình lại, không cho anh sờ. Lúc cậu định cho rằng Giang Lưu Thâm đã yên tĩnh, đột nhiên bắp đùi bị người ta véo một cái, làm cậu khiếp sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên. Không thể nhịn thêm được nữa, Hạ Hi Ngả kéo trùm mắt lên hạ thấp giọng cảnh cáo: "Đừng có đụng vào em."
"Có cho anh hôn không?" Giang Lưu Thâm cười đến vô cùng hung hăng. Anh còn đắc ý nhào nặn phần thịt mềm mịn bên trong bắp đùi. Vừa nhào anh vừa nhìn chằm chằm vào người bạn nhỏ đang bị đai an toàn nhốt trên ghế ngồi, rõ ràng biết bản thân không chạy trốn được còn cố gắng tránh né.
Hạ Hi Ngả không ngừng ngăn cản cái móng heo kia không cho nó vươn tới. Thế nhưng Giang Lưu Thâm vẫn kiên trì không ngừng làm ra mấy chuyện lưu manh. Cậu không dám tạo ra bất cứ tiếng động nào, sợ đánh thức những người khác, thế nên chỉ có thể đỏ mặt tiếp tục giãy dụa. Giãy cho đến khi mệt bở hơi tai, bó tay hết cách vẫn không ăn thua.
"… Chỉ hôn một chút thôi đấy." Cậu khuất nhục thỏa hiệp.
Kết quả đương nhiên là bị hôn rất nhiều chút chứ không chỉ một chút.
Sau khi đến Luân Đôn, bọn họ tới khách sạn trước, lịch trình quá gấp gáp thế nên không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi. Vừa vào khách sạn đã lập
tức bắt đầu hóa trang tạo kiểu.
Trước khách sạn đã có rất nhiều fans vây quanh, có du học sinh tại chỗ đó, thậm chí còn có cả fans từ trong nước bay qua tiếp ứng. Tính ra, đây cũng được coi là hoạt động đầu tiên bọn họ tham gia cùng nhau sau khi công khai yêu đương. Khó trách fans lại hưng phấn đến độ không khác nào vừa trúng số một tỷ vậy.
Hạ Hi Ngả đang đứng trước cái gương toàn thân chỉnh lại cái nơ trên cổ, đột nhiên nghe thấy fans dưới lầu bùng nổ cuồng nhiệt gào lên. Cậu vừa quay đầu nhìn lại, đã thấy Giang Lưu Thâm đang nhô người ra khỏi ban công chào hỏi các fans bên dưới.
Cậu vừa định đi qua nói "Đừng quấy nhiễu dân chúng nữa", lại thấy Giang Lưu Thâm đặt ngón trỏ bên môi làm động tác "Suỵt" một cái, nói.
"Mọi người yên lặng chút nào! Người bạn nhỏ của tôi muốn nghỉ ngơi!" Fans nghe xong quả nhiên lập tức yên tĩnh lại.
Vì không muốn rước lấy náo động lớn hơn, Hạ Hi Ngả cố gắng nhịn xuống xúc động muốn đi ra đó đập cho anh một nhát.
Hoạt động buổi chiều cũng không vất vả lắm, hai người bọn họ đeo đồng hồ đi ra ngoài. Sau khi thỏa mãn niềm mong chờ của vô số fans, hai người hộ tống nhà thiết kế cùng nhau đi tới studio quay video quảng cáo đồng hồ cho mùa mới.
Chuyện này đối với Đại Ảnh Đế mà nói chỉ là việc nhỏ như con thỏ, thế nhưng Hạ Hi Ngả lại cảm thấy rất mới mẻ, nhất là khi thấy được Giang Lưu Thâm mặc một bộ âu phục không khác nào các tinh anh trong lĩnh vực thương mại.
Bình thường anh ăn mặc rất tùy tiện, thế giới giải trí không có mấy minh tinh nam dám ăn mặc thoải mái như anh. Hơn nữa cho dù có ăn mặc như vậy anh vẫn rất đẹp trai, phóng khoáng. Vì vậy rất hiếm khi thấy anh mặc
loại trang phục đàng hoàng trịnh trọng thế này. Âu phục xám đậm không có hoa văn, sơ mi bên trong cũng là màu trắng thuần, trên cổ không hề có bất cứ vật trang sức nào, chỉ có duy nhất một cặp kính gọng vàng gác trên sống mũi cao thẳng.
Nghiễm nhiên tạo thành dáng vẻ cấm dục cao lãnh, đắp nặn lên một hình tượng tinh anh.
"Người đàn ông của em có đẹp trai không?" Giang Lưu Thâm hỏi.
Hạ Hi Ngả ho nhẹ một tiếng, che đậy nét xấu hổ trên mặt nói: "Tàm tạm đi."
Giang Lưu Thâm đ/ến gần cậu thêm chút, đẩy gọng kính vàng trên sống mũi một cái hỏi tiếp: "Mặc thế này đẹp hơn hay mặc như bình thường đẹp hơn?" Hạ Hi Ngả lùi lại về sau một bước, quay mặt đi bảo: "Không kém bao nhiêu đâu."
Giang Lưu Thâm nhìn vành tai ửng hồng của cậu, cười khẽ một tiếng, thấp giọng thì thầm bên tai Hạ Hi Ngả:
"Không mặc đẹp trai nhất, đúng không nào?"
Trước khi bị cậu đập cho một nhát, Giang Lưu Thâm đã lùi người lẩn mình vào trong đám nhân viên của xung quanh, thậm chí còn đắc ý nhướng mày nhìn cậu.
Hạ Hi Ngả nghiến răng nghiến lợi, nuốt vào nhất khẩu ác khí, thầm mắng một câu: Lưu manh giả danh tri thức!
Thời gian quay quảng cáo diễn ra không lâu lắm, chẳng mấy chốc đã hoàng thành. Áp phích và quảng cáo sẽ được trải trên phạm vi toàn thế giới, họ nói như vậy sẽ khiến lượng tiêu thụ cao hơn trong mùa tới.
Sau đó, nhà thiết kế lén lút mời hai người bọn họ cùng đi ăn tối.
Hạ Hi Ngả mới chỉ được nghe nói chứ chưa được thưởng thức mỹ thực nước Anh bao giờ, lần này có cơ hội, cậu đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý cho bản thân. Mặc kệ có mất mặt trước nhà thiết kế thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng muốn ăn cho bằng được bữa này. Kết quả nhà thiết kế tri kỷ
kia lại dẫn bọn họ tới một phòng vip trong một nhà hàng đồ Trung, chuyện này khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
Càng bất ngờ hơn là, nhà thiết kế này còn biết nói tiếng Trung nữa.
"Trước đây tôi đã từng sống ở Trung Quốc rồi." Nhà thiết kế nói rất rõ ràng: "Thế nên bây giờ, khi xem phim của Lưu Thâm cũng không cần xem phụ đề nữa."
Giang Lưu Thâm trêu chọc: "Không chỉ xem phim của tôi, mà còn xem cả scandal của tôi nữa chứ gì?"
Nhà thiết kế cười bảo: "Đương nhiên rồi, cậu là phát ngôn viên cho thương hiệu của chúng tôi mà. Tôi vừa thấy tin cậu ấy tặng đồng hồ cho cậu là đã biết cậu ấy thích cậu rồi."
Hạ Hi Ngả có chút khó hiểu hỏi lại anh ta: "Tại sao?"
"Bởi vì lúc trước khi tôi đưa cho Lưu Thâm cái đồng hồ này, cậu ta đã bảo cái đồng hồ này tuy đẹp, nhưng có chút thanh tú. Sau này cậu ta muốn tặng nó cho bạn gái của mình, để tên của cậu ấy dán sát lên mạch đập của người ấy, khắc sâu vào lòng người ấy, buộc chặt người ấy lại."
Hạ Hi Ngả trợn to mắt, nhiệt độ trên gò má dần dần tăng lên.
Hóa ra khi đó Giang Lưu Thâm tặng đồng hồ đeo tay cho cậu, lại có ý nghĩa sâu xa đến thế...
Cậu nhìn Giang Lưu Thâm một chút, phát hiện đối phương cũng đang mỉm cười nhìn mình.
"Có phải anh nặng tình nặng nghĩa lắm không?"
Hạ Hi Ngả nhìn như miễn cưỡng gật đầu, nhưng trong lòng đã âm thầm xóa bỏ toàn bộ thù mới hận cũ của Giang Lưu Thâm từ hôm qua tới hôm nay rồi.
Trong bữa tiệc, đã lâu không gặp nhau nên nhà thiết kế và Giang Lưu Thâm trò chuyện rất vui vẻ. Thậm chí còn nhấc kể cả chuyện cũ năm đó khi hai người quen biết nhau: "Ngày đó, khi còn trong nước tôi biết mẹ cậu ấy
trước. Cô Tống là một ca sĩ rất xuất sắc, năm ấy cô ấy đưa con trai sang Luân Đôn tham gia cuộc thi đàn violin đã tìm tôi ôn chuyện. Tôi quen Lưu Thâm từ đó."
"Khi ấy cùng lắm cậu ta mới mười một mười hai tuổi chứ mấy? Rõ ràng đã đạt được giải thưởng, lại còn nói không muốn học âm nhạc nữa, muốn chuyển qua trải nghiệm đóng phim. Sau đó, tôi có nghe nói vừa về nước cậu ta đã tham gia đóng bộ phim đầu tiên. Thật không nghĩ tới trên phương diện này cậu ấy rất có thiên phú, Có lẽ ngay cả cô Tống cũng rất ngạc nhiên đi." Nhà thiết kế trân thành cười nói: "Bây giờ tôi đã trở thành một người mê xem phim của Lưu Thâm chân chính. Cũng chính vì thế cho nên khi cần tìm người phát ngôn cho thương hiệu đồng hồ đeo tay này tôi là người đầu tiên đề cử cậu ta đấy."
Hạ Hi Ngả nhớ tới chuyện bản thân cậu đã từng thấy chứng nhận của giải thưởng âm nhạc kia trong phòng Giang Lưu Thâm, hóa ra đó là bước ngoặt trong cuộc đời anh...
Đột nhiên cậu thật muốn trở lại quá khứ, muốn nhìn thấy Giang Lưu Thâm ngày bé dùng giọng điệu như thế nào để nói ra câu "Tôi muốn làm diễn viên", cũng muốn xem xem anh đã lấy tâm thái thế nào khi quay bộ phim đầu tiên trên con đường theo nghiệp diễn “ Đường nông thôn”.
Đường đường là đại thiếu gia nhà họ Nguyễn, từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, lần đầu tiên tham gia thi đấu giải violin quốc tế đã đoạt giải, sau đó lại tiếp tục đi tới nơi có hoàn cảnh trái ngược hoàn toàn với hoàn cảnh anh đang sống. Chấp nhận buông bỏ mọi thứ đến vùng nông thôn xa xôi, lạc hậu. Buông xuống thân phận cậu ấm ăn sung mặc sướng, buông xuống ngạo khí thời trai trẻ, cởi bỏ giày da bóng loáng, đi chân trần dấn thân vào bùn đất, lấy thái độ khiêm tốn nỗ lực bắt đầu một hành trình mới trong cuộc đời.
Và sau mười bốn năm hành nghề anh đã gặt hái được vô số danh hiệu, thế nhưng dù có vậy anh vẫn kiên trì với khát vọng ban đầu, luôn cố gắng làm việc tận tâm, chăm chỉ.
Ngoại trừ được trời cao ưu ái cho vẻ ngoài đẹp đẽ, thân phận hơn người, thì chính tính cách, phẩm chất của bản thân Giang Lưu Thâm cũng chính là một trong những nguyên nhân để anh gặt hái được thành công đi.
Chẳng trách ngay cả đạo diễn Hà An nghiêm khắc như vậy cũng không tiếc lời tán thưởng anh rất nhiều lần, cũng khó trách sau khi công bố chuyện tình cảm, địa vị trong giới của anh vẫn vững vàng không ngã. Bởi vì anh được tất cả mọi người thừa nhận thế nên sẽ không bị bất cứ thứ gì lay động. Nếu như cậu được gặp anh sớm một chút thì tốt rồi… Hạ Hi Ngả thầm nghĩ.
Cậu có cơ hội được gặp gỡ Giang Lưu Thâm khi sự nghiệp của anh đã huy hoàng rực rỡ, nhưng lại không thể chứng kiến quá trình tự mài giũa vô cùng gian nan để có được ánh hào quang như ngày hôm nay của anh vào mười mấy năm trước.
Dù cho còn trẻ nhưng Giang Lưu Thâm cũng đã đủ mạnh mẽ, không cần sự giúp đỡ của người khác vẫn có thể kiên trì được. Cậu cũng rất muốn, trở lại giây phút ban đầu ấy, cho thiếu niên hăng hái làm việc nghĩa chẳng từ nan kia một cái ôm thật ấm áp.
Tác giả có lời muốn nói: Giang Lưu Thâm: Em đã ôm rồi, chẳng qua là em không nhớ thôi. (Chương dưới anh giai trà sữa tự bộc bạch)