Tổng đạo diễn Chu Chí Minh khẽ cắn răng quyết tâm, thỏa thuận với người trong điện thoại: "Vậy thì hai mươi lăm triệu đi!"
Cấp dưới nghe vậy thở phảo nhẹ nhõm, chờ ông ta cúp điện thoại, lập tức hỏi: "Giang Lưu Thâm đồng ý rồi sao?"
Trái tim Chu Chí Minh đang rỉ máu bảo: "Rồi rồi rồi, người dưới tay cậu ta quá gian manh, nói chuyện mạch lạc rõ ràng lắm, câu nào câu nấy cũng là ‘anh Thâm của chúng tôi nói rồi". Có ai không biết cậu ta đang mò chỗ tốt về đâu? Giang Lưu Thâm người ta thiếu hơn hai mươi triệu này chắc?" "Nghĩ thoáng một chút, tốt xấu gì thì tỉ lệ người xem cũng được bảo đảm, vậy tiếp theo chúng ta sẽ mời những ai?"
Trên bàn còn mười mấy tấm ảnh của các minh tinh nghệ sĩ khác sau khi qua nhiều lần sàng lọc, mọi người quây thành một vòng mồm năm miệng mười điên cuồng thảo luận.
"Hay là mời Giang Tiểu Phù đi? Có nữ hoàng chương trình thực tế như cô ấy ở đó chúng ta không lo không phất được. Lượng fan cơ sở của cô ấy cũng rất ổn, hơn nữa còn có chút quan hệ với Giang Lưu Thâm, chúng ta có thể sao tác một chút."
"Cô ấy hay tham gia chương trình kiểu này, phỏng chừng không còn mới lạ nữa. Huống hồ thời đại này ai còn sao tác nam nữ đâu? Chắc chắn phải tạo hint mới hot được. Tôi thấy Vưu Thanh cũng không tồi, trước đây cậu ta đã từng diễn chung phim cổ trang gì gì đó với Giang Lưu Thâm rồi, không phải sau đó hai người này còn được bình chọn là cặp đôi được hoan ngênh nhất bảng xếp hạng năm đó sao?"
“Chú à, một người đàn ông như chú sao lại hiểu rõ ghê thế?"
"Tôi, tôi nói vậy không phải là vì tỉ lệ người xem đài chúng ta à! Điều tra trước chút thôi!"
"Được rồi được rồi, Vưu Thanh cũng được, vậy cứ liên hệ cậu ta xem sao." Chu Chí Minh cân nhắc rồi nói: "Hai diễn viên... Chúng ta có cả thảy ba vị khách mời là nam, không thể lấy diễn viên hết được đúng không, người tiếp theo nên là ca sĩ đi."
Có người đề nghị: "Lý Quân thế nào?"
Lập tức bị bác bỏ: "Hát không tồi, nhưng lượng fana quá ít, ngoại hình cũng bình thường."
"Trong số chỉ làm ca sĩ lượng fana của anh ta như vậy là ổn lắm rồi. Những người còn lại hoặc là bình hoa hoặc là giá trị nhan sắc còn thấp hơn. Vừa muốn hát hay, còn phải có lượng fan lớn, không những thế còn phải đẹp, phải đi đâu mới tìm được một người như thế?"
Vừa dứt lời, đột nhiên không khí trong phòng họp rơi vào im lặng.
Tiếp theo tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía một tấm hình nào đó.
Chu Chí Minh nhìn một cái, suýt chút nữa hộc máu: "Mấy người tiết kiệm chi phí cho tôi chút đi có được không!"
Trong cao ốc của công ty giải trí Long Hành. "Truyền hình thực tế?"
"Đúng." Long Tịnh mở hợp đồng ra: "Tôi đã đồng ý với đạo diễn rồi. Kịch bản của chương trình này khá ổn, nó được phát sóng vào khung giờ vàng, rất có lợi cho việc tương tác với công chúng của em."
Hạ Hi Ngải không nhận lấy ngay mà hỏi lại cô ấy: "Chị Long, vậy còn ca khúc mới của em thì sao?"
"Không sao, tổng cộng cả kì chỉ đi nửa tháng. Sau khi về nước sẽ làm ca khúc mới đó, không làm lỡ dở thời gian của cậu."
"Nhưng, em cảm thấy bản thân em không thích hợp với chương trình kiểu này..."
Tính cách của cậu hướng nội, ngoại trừ lúc ca hát tương đối sôi động thì bình thường cậu vốn ít nói, chớ nói chi đến chuyện đưa ra hay trả lời câu hỏi, tạo bầu không khí sinh động. Công ty cũng biết cậu không thích hợp nên trước giờ đều không để cậu tham gia mấy chương trình kiểu đó.
"Thần tượng cần phải toàn năng." Long Tịnh nói: "Hi Ngải, sự nổi tiếng của cậu vẫn còn không gian rất lớn để phát triển, đừng có phủ định chính mình nhanh như thế."
Hạ Hi Ngải rất muốn nói với cô ấy rằng cậu chỉ muốn làm ca sĩ không muốn làm thần tượng, thế nhưng xét thấy chuyện lần trước sau khi mình nói như vậy đã bị chị Long giáo huấn nửa ngày trời, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, nhận hợp đồng xem.
Xem ra dự toán của chương trình “Đường đến phía Tây” này rất sung túc, trả cho cậu thù lao là hai mươi triệu. Ngoại trừ trích cho công ty ba mươi phần trăm như đã thỏa thuận trước đó, cậu chỉ cần đi ra ngoài du lịch một chuyến chừng mười ngày là có thể kiếm lời mười bốn triệu.
So với việc đi hát, số tiến kiếm được nhiều hơn rất nhiều.
Thế nhưng Long Tịnh vẫn làm ra vẻ mặt chê bai: "Vốn cái tên Chu Chí Minh keo kiệt kia chỉ định trả có mười lăm triệu. không hiểu sao ông ta có thể nói ra được cái giá đấy, tôi nói luôn không được hai mươi triệu sẽ không làm, ông ta không nhìn xem có biết bao nhiêu người muốn cướp cậu về chương trình kiểu này làm cây hút fan à?"
Hạ Hi Ngải nghe vào tai trái ra tai phải, hững hờ hỏi: "Khách mời khác gồm những ai ạ?"
"Để tôi nhớ lại đã, tổng cộng có sáu người tất cả, ba nam ba nữ, bao gồm cậu, Vưu Thanh, vừa hay hai ngươi có thể hỗ trợ lẫn nhau. Còn có Tô Chỉ, Châu Vũ Huyên, Đào Tiểu Đào… A, còn một người nữa có lẽ cậu không hoan ngênh cho lắm."
"Ai vậy ạ?"
"Chính là cái người trước đó bị cậu hắt coca ấy."
Hạ Hi Ngải nắm chặt hợp đồng trong tay: "… Chị biết rồi sao?"
Long Tịnh cười cười, thế nhưng ý cười lại không chạm vào đáy mắt: "Nếu không có tôi ngăn chặn kịp thời, cộng thêm Giang Lưu Thâm không tính toán, cậu cho rằng lần tiệc tối kia cậu hắt coca lên người người ta trước bao con mắt mà còn có thể bình an đến giờ sao?"
Hạ Hi Ngải cụp mắt im lặng một lúc mới nói. "Em sai rồi, chị Long, xin lỗi chị."
Long Tịnh khẽ gật đầu, khuôn mặt trang điểm kĩ lưỡng lộ ra dáng vẻ mệt mỏi: "Tuổi cậu còn nhỏ, lại vừa chập chững bước vào ngành, cậu không biết bối cảnh của rất người trong cái giới này cũng bình thường. Nói chung là, cái người tên Giang Lưu Thâm này, ngay cả Triệu tổng thấy anh ta cũng phải khom lưng cung kính chớ nói chi là cậu. Thế nên bây giờ tôi muốn cậu tham gia chương trình này, vừa là vì công ty, vừa là suy nghĩ cho cậu, nhân cơ hội này nói xin lỗi với cậu ta, tạo dựng một quan hệ tốt, có nghe không?" "Dạ, em nghe rồi."
"Giờ mới nghe lời." Long Tịnh đứng lên, giày cao gót mười centimet càng khiến cô thêm mạnh mẽ.
"Hi Ngải, một khi bước chân vào cái nghề này thì không thể kích động mà làm việc không để ý đến hậu quả như trước đây nữa. Cậu đã không còn là nhóc nghèo lang thang đầu đường xó chợ nữa rồi, có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu đấy, biết không? Chỉ cần cậu làm sai một chút việc thôi đều có khả năng mang đến tổn thất to lớn cho công ty. Tuy tôi thưởng thức cậu, nhưng chắc chắn tôi sẽ không cho phép bất cứ người nào uy hiếp đến công ty do một tay tôi phát triển, hiểu chưa?"
Hạ Hi Ngải mím môi: "Dạ hiểu."
Long Tịnh hài lòng nói: "Thế thì trở về dọn dẹp hành lý chút đi, thứ ba tuần sau tập hợp ở sân bay Bắc Kinh."
Sau khi Hạ Hi Ngải trở về nhà trọ của mình, chuyện đầu tiên mà cậu làm là nằm vật xuống giường lớn.
Bên ngoài huyền quan vẫn còn rương hành lý cậu kéo về từ tối qua, nhưng cậu thật sự không có tâm trạng để thu dọn nữa. Lần nào cũng là những thứ đó, đến phút chót thu dọn qua loa mấy cái cũng vẫn kịp.
Rèm cửa sổ dày dặn chặn lại hết thảy tia sáng ở bên ngoài, bên trong gian phòng cũng không bật đèn, không gian tối tăm yên tĩnh tầng tầng lớp lớp bủa vây lấy cậu, kín kẽ đến mức gió thổi cũng không lọt.
Trước đây cậu rất không thích hoàn cảnh tối đen thế này, đến cùng là từ khi nào thì bắt đầu quen thuộc nó đây...
Ở nhà ông nội cậu, phong cảnh trong thôn tú lệ thuần phác, dường như bầu trời cứ mãi xanh ngắt một màu như thế chưa bao giờ thay đổi. Sáng sớm cậu rời giường lúc gà gáy, khi ấy bầu trời còn có chút tối, thế nhưng khi cậu tới được trường tiểu học trên trấn, thường thì trời đã sáng choang cả rồi.
Chỗ ngồi của cậu sát bên cửa sổ, khi các bạn học khác còn đang đọc chậm những câu thơ cổ khó nhằn trong sách ngữ văn thì cậu lại quan sát hình dạng của những đám mây phía cuối chân trời, rồi lại tưởng tượng trong thành phố lớn mây có muôn hình vạn trạng hơn thế không.
Đâu ai nghĩ rằng, khi cậu thật sự tới được thành phố lớn rồi, lại càng cảm thấy căm ghét tất cả mọi thứ ở nơi đó.
Căm ghét những tòa nhà cao chọc trời đứng vững dưới bầu trời màu xám, căm ghét những tiếng cãi vã và tiếng la hét chói tai, căm ghét bị nhốt trong những căn phòng bê tông cốt thép lạnh lẽo nhưng không có cách nào chạy trốn được.
Chỉ có che chắn hết những tia sáng kia đi, làm mọi thứ chìm trong bóng tối, không nhìn thấy khuôn mặt giả vờ thánh thiện của những người kia, mọi âm thanh như lắng xuống, không nghe thấy lời trào phúng lạnh lùng của những người kia nữa, thì lúc ấy cậu mới cảm thấy linh hồn mình được giải thoát trong chốc lát.
Bóng tối yên tĩnh như mực cứ vậy trở thành nơi khiến cậu thấy an tâm nhất. "Leng keng!"
Tiếng chuông điện thoại báo hiệu có người gửi tin nhắn đến vang lên phá vỡ chút không gian yên tĩnh ngắn ngủi của cậu.
Hạ Hi Ngải cầm điện thoại di động lên xem, thấy là tin nhắn xác nhận lịch trình làm việc từ người trợ lý tràn trề sức sống kia của mình. Hứa Đồng làm việc rất cẩn thận, tỉ mỉ không như bề ngoài cẩu thả của cô. Chuyện gì cô ấy cũng sắp xếp ổn thỏa cho cậu, gửi lịch trình tới cũng chỉ đơn giản là muốn thông báo cho cậu một tiếng mà thôi.
Cậu qua loa đếm đếm mấy hoạt động trong những hành trình tiếp theo. Trước thứ tư chỉ có năm, sáu hoạt động nhỏ thôi, may quá may quá, không tính là quá mệt mỏi.
Thế nhưng vừa nghĩ tới mấy ngày tới phải tiếp tục đối mặt với lão lưu manh Giang Lưu Thâm kia, tâm trạng của cậu lại tụt xuống.
Rõ ràng ở trên ti vi khi biểu diễn thì phong độ như vậy, cho dù anh có phải diễn nhân vật cùng hung cực ác phản phái đi chăng nữa thì cũng vẫn là một người có mị lực, làm sao ngoài đời lại không biết xấu hổ như thế chứ?
Cho dù chị Long nói muốn cậu lễ phép nói lời xin lỗi với anh ta, thế nhưng cậu không có ý định ngoan ngoãn nghe lời đâu. Người có lỗi trước đâu phải cậu, tại sao cậu phải đi xin lỗi? Chỉ vì bối cảnh hùng mạnh sau lưng đối phương thôi sao?
Cậu không thèm khép nép như họ đâu.
Lời tác giả:
Trong này tôi để nhiều điểm dẫn dắt cho các chương sau lắm, phải soi kính hiển vi mới thấy nha. Nói rõ là tiểu Ngải không phải thần tượng, chương đầu tiên đã nói cậu ấy là ca sĩ xuất thân từ cuộc tuyển chọn, nhưng vì ngoại hình đẹp trai nên khó tránh khỏi việc bị xem như nửa thần tượng. Mà công ty cũng xác định hình tượng của cậu ấy là thần tượng, không để tâm đ/ến mong ước và ý muốn của cậu, mai một đi tài năng của cậu ấy, thế nên sau này sẽ có mâu thuẫn.