“Bây giờ tin tức internet thay đổi nhanh quá, quần chúng hay quên lắm, mấy ngày nữa chẳng có ai nhắc tới đâu, nếu chúng ta giải thích ngược lại chỉ làm tăng thêm mâu thuẫn giữa các fan, các bản tin sẽ bay khắp trời, chi bằng làm lơ nó đi, dù sao các fan lúc này cũng chỉ đoán mò mà thôi.” Giang Lưu Thâm phân tích.
Quả thật đúng như những gì anh tính toán, khi đoàn phim “Vở Kịch Hay” chính thức khai máy sau hai ngày, mấy trang fanpage đều đang lướt An Lợi, giờ không còn bao nhiêu fan thảo luận chuyện đồng hồ.
Hạ Hi Ngải rất bội phục dự đoán mà anh đưa ra, vẻ mặt Giang Lưu Thâm trầm ngâm nhận lời khen ngợi, cũng biểu thị rằng bản thân đã trải qua rất nhiều chuyện mới có thể xử lý ổn thỏa như vậy.
“Nếu mỗi lần fan cào xé lẫn nhau anh đều đứng ra khuyên ngăn, vậy thì số tin Weibo của anh lúc này chắc hơn vài vạn.”
Nhắc tới Weibo, Giang Lưu Thâm bất chợt nhớ tới: “Lâu rồi hai ta chưa chụp chung phải không? Hay là nhân hôm nay phát chút phúc lợi cho fan
nhé?”
Hai người bọn họ hiện tại đang ở trong phim trường do đoàn phim dựng lên, tuy bên ngoài đang có rất nhiều fan ngồi trông coi xung quanh, nhưng do xe bảo mẫu trực tiếp đi vào, nên fan không hề biết Hạ Hi Ngải cũng tham gia nghi thức khai máy.
“Không ổn đâu, mấy hôm trước mới xảy ra chuyện như thế, giờ chúng ta đăng ảnh chụp chung, có cảm giác như vả mặt fan vậy."
“Không sao, anh sẽ cho người ta xử lý thông tin, chỉ có những kẻ cực đoan kia mới cắn không tha thôi, còn fan đa số đều không có địch ý gì cả, thậm chí còn thích thấy nó. Chúng ta không nên vì tránh làm mất lòng một bộ phận nhỏ người mà bỏ qua sự yêu thích và quan tâm của các fan khác chứ? Vậy thì thật không bằng với bọn họ, dựa vào đâu mà những người nghi ngờ lại được đáp ứng, mà tình cảm của những người yêu quý lại không được trân trọng?”
Hạ Hi Ngải nghe cái hiểu cái không: “Anh nói chắc là đúng, nhưng đây cũng là fan của em mà…”
Giang Lưu Thâm lắc đầu: “Em rất lương thiện, nhưng thế giới không lương thiện thế đâu. Trước kia anh cũng giống em, cho rằng phải bao dung rộng lượng với tất cả các fan, nhưng kết quả là có một số fan vì thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình mà ngày càng trở nên tệ hại hơn, giống những người đã đuổi theo xe lúc trước vậy. Không truy cứu trách nhiệm chính là sự bao dung cuối cùng của anh đối với các cô ấy, ở trong lòng của anh đã không còn coi họ là fan của mình nữa, người thực sự thích anh sẽ không bao giờ đặt anh vào tình thế nguy hiểm.”
“Ừ, vậy thì hơi quá đáng.”
“Không chỉ đuổi theo xe, mà những kẻ cắm cọc nhìn trộm ở nhà trọ trước kia của em cũng thế.”
Giang Lưu Thâm nói: “Tất cả các fan đều muốn nhìn thấy dáng vẻ riêng tư của thần tượng nhà mình, muốn tiếp xúc gần gũi với thần tượng, phần tâm tình này có thể là khởi đầu, nhưng phần lớn fan sẽ không bám đuôi bởi vì
họ tôn trọng quyền riêng tư của em. Nếu em bao dung với fan cuồng, vậy không thấy bất công với những fan ngoan ngoãn nghe lời không quấy rầy em sao? Dựa vào đâu mà fan hiểu biết nghe lời lại không gặp được em, mà những fan ích kỷ làm phiền lại có thể gặp em mỗi ngày?”
Hạ Hi Ngải nghe vậy, lập tức tỉnh ngộ: “Trước kia em chưa hề cân nhắc đến vấn đề này…”
“Vì thế, trên con đường minh tinh này, em còn phải học hỏi anh Thâm nhiều lắm.”
Giang Lưu Thâm lại bắt đầu mèo khen mèo dài đuôi, nhưng lần này Hạ Hi Ngải không phản bác, suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Tự nhiên em phát hiện anh và tên anh cũng hợp nhau đấy chứ.”
“Hả?”
“Lưu Thâm… dòng nước yên tĩnh sâu lắng, tuy rằng nhìn bề ngoài không thấy gì, nhưng thực ra lại thông minh cực kỳ.”
“Sao lại nói thế? Rõ ràng là bề ngoài của anh nhìn trông cũng sáng sủa mà.” Giang Lưu Thâm cười ngả ngớn: “Nhưng mà, khi nãy nghe em gọi tên anh thấy dễ nghe quá, gọi lại lần nữa được không?”
“... Không gọi.”
“Không gọi thì anh hôn em ở đây luôn đấy!”
Xung quanh đây đều là nhân viên công tác, ngay cả bản thân Hà An cũng đang chỉ huy ở cách đó không xa, nhưng Giang lưu manh to gan lớn mật không hề kiềm chế: “Dù sao đạo diễn Hà cũng biết chuyện hai chúng ta, còn những người khác có thấy thì cũng không dám nói ra đâu, nơi này chính là địa bàn của anh. Người bạn nhỏ, anh khuyên em nên sớm thức thời, ngoan, gọi tiếng nghe nào.”
Trong nội tâm đứa nhỏ đáng thương Hạ Hi Ngải không chỗ có dựa vào luôn mãi đấu tranh, cuối cùng vẫn phải khuất phục dưới dâm uy của Giang Lưu Thâm, dùng giọng nói tinh tế nhỏ nhẹ thỏa mãn yêu cầu của anh.
Người có tố chất không đấu lại kẻ lưu manh, đúng là thói đời!
Rốt cuộc hai người cũng không đăng ảnh chụp chung. Không phải vì fan, mà lo lắng bà Giang đau đầu vì chuyện hai người họ, tạm thời nên cư xử khiêm tốn thì tốt hơn. Song hai người họ đi theo đoàn làm phim đến nơi tổ chức lễ khai máy, đăng lên Weibo chính thức của đoàn làm phim, các fan tinh mắt lập tức tìm được thần tượng nhà mình trong đám đông.
[Nam chính ở vị trí Center siêu đẹp trai á! Đúng là anh Thâm phong lưu phóng khoáng độc nhất vô nhị của tôi mà!]
[Á á á Hi Ngải nhà tôi cũng tới kìa! Mẹ chờ biểu hiện của con đấy!]
[Oa oa oa cùng một khung hình đấy, hôm nay lại là một ngày ăn đường nữa rồi, tôi gato chết mất!]
......
Sau khi chính thức khai máy, nam chính Giang Lưu Thâm còn bận rộn hơn so với Hạ Hi Ngải nghĩ, mọi người hầu như xoay chuyển quanh anh, một hồi thì chuyên gia thời trang tìm anh thử quần áo, một hồi thì đạo diễn tìm anh bàn luận về cách diễn. Thật vất vả mới rảnh rỗi được một chút, anh lập tức dành thời gian đặt cho Hạ Hi Ngải một ly trà sữa, bảo người bạn nhỏ ngồi ngoan ngoãn một bên, nghe bản thân anh và đạo diễn Hà lý giải cách diễn.
Ngoài lúc còn nhỏ ở quê có đứng xem người ta quay phim ra, thì cho đến bây giờ Hạ Hi Ngải chưa từng tới trường quay. Đối với mọi thứ trong quay phim đều cảm thấy mới mẻ, vừa cầm ly trà sữa nhấp một ngụm vừa quan sát bốn phía, nhìn quanh một vòng rồi rời lực chú ý đến kịch bản ở trên tay một lần nữa.
Kịch bản của bộ phim điện ảnh “Vở Kịch Hay” này không phức tạp lắm. Chuyện kể về một vị diễn viên cậy tài, khinh người mà đắc tội một ông trùm buôn bán khi sự nghiệp đang gặp khó khăn, trắc trở khắp nơi, bạn xấu ngày xưa đều cắt đứt qua lại, buộc lòng dứt bỏ tự tôn mà đóng vai phụ.
Trong thời gian này quen biết một nam một nữ ngồi canh trước cửa Trụ sở Điện ảnh và Truyền hình, ba người trân trọng nhau, khích lệ lẫn nhau, từ đó bắt đầu hết sức phấn đấu, nam chính ở trong thời gian này đã phát triển kỹ xảo biểu diễn của mình, cảm nhận được niềm vui sướng khi diễn kịch.
Sau khi trải qua vô số khó khăn trùng điệp, gặp biết bao chuyện không biết nên khóc hay cười, cuối cùng bọn họ đã chào đón ánh bình minh đầy hy vọng: có một bộ điện ảnh tìm nam chính diễn vai chính. Vì thế ba người nâng ly chúc mừng, nhưng cách một ngày nam chính nhận được yêu cầu của nhà sản xuất, vì để vãn hồi hình tượng của anh lúc trước, bước vào vòng xã giao của giới thượng lưu một lần nữa, anh phải cắt đứt quan hệ với những kẻ đóng vai phụ này.
Sau khi nam chính nói yêu cầu này với hai người bạn, họ chọn cách tác thành cho anh, xoay người rời đi. Nhưng ở giây phút cuối cùng nam chính hoàn toàn tỉnh ngộ, tìm lại tấm lòng ban đầu của mình, cuối cùng thành lập công ty điện ảnh của bản thân với bạn bè, tự mình quay bộ phim mình thích, đấy chính là “Vở kịch hay”.
Bộ phim là sự nhất quán mang phong cách riêng của Hà An, đó là phong cách ấm áp mà sâu lắng. Kịch bản không có nhiều điểm thăng trầm, bởi vậy càng cần những diễn viên có diễn xuất cực kỳ tinh tế sinh động để đem một người bình thường diễn đến cảm xúc phi thường. Yêu cầu đối với nam chính rất cao, từ khi bắt đầu cao ngạo về sau thì hèn mọn nhẫn nhịn, đến cuối cùng là triệt để tỉnh ngộ, trong quá trình chuyển biến tâm lý, nếu không khống chế tốt biểu tình nào đó hoặc giọng điệu ở đoạn nào đó, rất có thể sẽ làm sai ý nghĩa và làm giảm chiều sâu của bộ phim.
Lý do thật sự Hà An tìm Giang Lưu Thâm biểu diễn nam chính đó là: “Một, cậu diễn xuất tốt, giao cho cậu tôi rất yên tâm. Hai, cậu đủ đẹp trai, diễn một nam chính nhu nhược như vậy, khán giả cũng sẽ không ghét cậu, tỷ lệ đánh giá tiêu cực sẽ thấp hơn.”
Thiếu chút nữa Hạ Hi Ngải đã phun một ngụm trà sữa, cậu ho khan vài tiếng.
Đạo diễn Hà… cũng thật là.
Giang Lưu Thâm vuốt lưng cậu, nói với đạo diễn Hà: “Được rồi, chúng ta quen biết nhau mấy năm rồi, cháu diễn ông có thể yên tâm mà.”
Hà An nở nụ cười: “Quả thật vài năm nay cậu không có gì để chê, nhưng cậu còn nhớ khi lần đầu diễn bộ điện ảnh của tôi ra sao không? Hi Ngải, cậu muốn nghe không?”
Hạ Hi Ngải nghe thế, lập tức gật đầu, vểnh tai nghe.
Hà An nói ngắn gọn: “Chắc tầm mười năm trước, lúc ấy tôi còn là một đạo diễn mới nhận được giải thưởng, chuẩn bị quay một bộ phim mới, chưa kịp lo âu về mảng tài chính, bỗng nhiên nghe nói cậu cả nhà họ Giang muốn diễn một vai khách mời, nhà họ Giang sẽ tài trợ, đương nhiên là tôi đồng ý rồi. Thầm nghĩ rằng, dù sao cũng chỉ là phối hợp diễn, có thể tệ đến đâu chứ?”
“Nhưng ai mà biết, cậu cả nhà họ Giang chưa từng diễn qua lần nào cả, rõ ràng đây là tính cách của cậu ấm nhà giàu mà, khi vừa bắt đầu đã muốn khiêu chiến cấp độ cao rồi, muốn diễn đứa nhỏ thôn quê. Nếu không phải thấy cậu ta chăm chỉ, thông minh, chịu khó, thì tôi thà không cần tiền cũng phải đuổi cậu ta đi, để tránh phá hủy bộ điện ảnh tâm huyết của mình.”
Giang Lưu Thâm giả vờ như bị tổn thương: “Ông nói vậy làm tổn thương nhau quá, cháu xuất hiện trên màn ảnh có mấy phút thôi, đâu có gây ra thiệt hại nặng nề thế chứ.”
“Đứng nói là mấy phút, cậu một giây cũng có thể làm người ta diễn sai, vì cậu mà phải cực khổ quay lại biết bao nhiêu cảnh hả, cậu nói thử xem?” Hạ Hi Ngải nghe vậy mỉm cười, hỏi: “Là bộ phim “Đường quê” à?”
“A, em có xem qua hả?” Giang Lưu Thâm hỏi.
“Em xem một chút thôi, trên mạng không có bản đầy đủ.” Lần trước vốn dĩ có cơ hội xem bản đầy đủ, tiếc rằng lại bị Giang Lưu Thâm cắt ngang, sau đó hai người bận nói chuyện yêu đương, nên không còn nhớ tới việc này.
“Để hôm nào anh tìm đĩa phim cho, để em thưởng thức phong thái hào hùng của anh năm đó?”
Lúc đó, trợ lý sản xuất ở cách đó không xa phất tay ra hiệu sân diễn đã xây dựng tốt rồi, Giang Lưu Thâm để lại một câu “Chăm sóc mình cho tốt”, rồi rời khỏi với Hà An, Hạ Hi Ngải ngồi tại chỗ xem họ quay phim.
“Thật ra sắp tới tôi muốn quay một bộ phim lấy đề tài nông thôn.” Hà An vừa đi vừa nói tiếp chủ đề khi nãy: “Nghe nói Hi Ngải xuất thân từ nông thôn phải không? Liệu cậu ấy có hứng thú đóng vai khách mời không đây.”
“Đừng, lần này tìm em ấy đóng vai khách mời là vì tư tâm của cháu, sau này cứ để em ấy tập trung ca hát thôi, đấy mới là chuyện em ấy thích.”
Hà An nuối tiếc nói: “Được được, thế tôi đành phải chọn lại vậy, chuyện này dù sao cũng không cần vội vàng, địa điểm quay phim còn chưa có chọn xong đâu.”
“Vâng, hiện tại khó tìm được nơi nông thôn non xanh nước biếc lắm.”
“Đúng vậy, thôn An Hòa nơi mà trước kia chúng ta quay phim, bây giờ đã phát triển thành một thị trấn nhỏ rồi, cảm giác ấy cũng không còn nữa.” Bước chân của Giang Lưu Thâm bất chợt dừng lại.
“Ông nói gì thế?”
Hà An không hiểu: “Tôi nói cảm giác ấy không còn…”
“Không phải, câu trước á, thôn gì? Thôn chúng ta quay “Đường quê” là thôn gì?” Giọng điệu của Giang Lưu Thâm dường như rất gấp gáp. “Thôn An Hòa, cậu quên rồi à? Ở huyện xx.”
“Viết như thế nào?”
“An trong an tĩnh, Hòa trong hòa bình.” Hạ An nhìn anh khó hiểu: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Giang Lưu Thâm hít sâu một hơi.
“F*ck!” Anh đột nhiên văng tục: “Đây là duyên phận gì thế này!”
Anh xoay người định đi về, nhưng lại bị Hà An giữ chặt: “Sao thế? Mọi người đều đang chờ cậu đấy.”
Hạ Hi Ngải đang ngồi ở chỗ cũ, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt như thiêu đốt của Giang Lưu Thâm phóng đến, cậu sửng sốt run lên, quên luôn uống ly trà sữa đã đưa đến miệng.
Giang Lưu Thâm bị sao vậy…?
Cậu hoang mang, muốn đứng dậy hỏi chuyện, nhưng Giang Lưu Thâm đã xoay người lại.
Hà An thấy cảm xúc của anh không thích hợp, lo lắng nói: “Lưu Thâm, cậu không sao chứ?”
“... Không có gì.” Giang Lưu Thâm cố hết kìm nén sự xúc động của mình, nhìn Hà An nói:
“Đạo diễn Hà, cháu thật sự… rất cảm ơn ông! Cảm ơn cả nhà ông!” “……”