“Rốt cuộc cũng đã chấm dứt hợp đồng với cái công ty ma cà rồng này rồi! Khắp nơi đều vui mừng! Chia sẻ bài đăng này sẽ được rút thăm trúng thưởng ba cây son YSL!”
“Đã hơn một năm ký hợp đồng mà đến album cũng không cho cậu ấy phát hành, mỗi ngày đều yêu cầu cậu ấy chạy quảng cáo, tài năng của cậu ấy bị mai một hết cả rồi! Cuối cùng hôm nay con tôi cũng có thể an tâm sáng tác rồi!”
“Chỉ cần sống lâu thì cái gì cũng đều có thể đợi được! Bảo bối à, chọn công ty mới nhất định phải xem kỹ, đừng để lại bị lừa lần nữa nha. Hoặc là tự con mở studio riêng cũng được!”
Người qua đường thì đều đang suy đoán "một số lý do" ở đây có nghĩa là gì và công ty nào sẽ giành được ca sĩ tân binh nổi nhất hiện nay.
Hạ Hi Ngải liên tục chiếm trọn hotsearch trong suốt một tuần, làm cho Hứa Đồng vui đến mức không thể khép miệng lại được.
"Chị đúng là tinh mắt mà, ôm đúng đùi rồi, hai ngày nay mấy công ty giải trí sắp nổ cả điện thoại chị rồi. Một trợ lý nhỏ bé như chị có thể trở thành người đại diện, thật là không thể tin được mà!"
Hạ Hi Ngải không trả lời, cậu nhìn chăm chú vào bản nhạc một lúc, đặt mười ngón tay lên phím đàn và bấm từng phím một. Bản nhạc bật lên đầy ngập ngừng và lạc điệu.
"Oa, em trai, không phải chị đã đả kích em chứ, em thực sự muốn biểu diễn độc tấu piano tại lễ trao giải Hoa Khúc hả? Piano không phải một sớm một chiều là có thể học được đâu." Hứa Đồng lo lắng nói.
Ba tuần nữa sẽ diễn ra lễ trao giải thưởng âm nhạc Hoa Khúc hằng năm, Hạ Hi Ngải được mời tham dự, cũng sẽ là khách quý trình diễn trong đêm trao giải. Đối với ca sĩ mới ra mắt công chúng chưa được bao lâu như cậu thì đây có thể gọi là một vinh hạnh đặc biệt, hơn nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì giải thưởng ca sĩ mới của năm sẽ là của cậu.
Nếu đúng như vậy, đây sẽ là giải thưởng lớn nhất mà cậu có được kể từ khi bước chân vào giới giải trí.
"Vâng, em biết rõ." Hạ Hi Ngải nhìn chằm chằm vào bản nhạc: "Trước kia hát ở quán bar ông chủ cũng có dạy em một chút, em cũng từng trình diễn rồi, có chút căn bản nên chỉ cần chăm chỉ luyện tập là có thể đàn được."
"Hi Ngải..." Hứa Đồng tiến lại gần, cẩn thận hỏi: "Bây giờ tụi mình cũng xem như có nạn cùng chịu, em có thể nói cho chị biết những chuyện lúc trước hay không? Nếu như vậy thì cho dù có bị người ta đào lại, chị cũng sẽ chuẩn bị tốt công tác PR cho em."
"Chị Long chưa nói với chị ạ?"
"Chị chỉ là một trợ lý nhỏ bé thì làm sao có thể biết được những chuyện bí mật đó!"
"Cũng không phải là bí mật gì." Hạ Hi Ngải lật sang một tờ khác, hờ hững mà nói: "Sau khi ông nội qua đời, mảnh đất nơi em ở sắp bị phá bỏ. Em được một họ hàng xa nhận nuôi và đưa đến thành phố để học hành."
"Sau đó thì sao?”
"Con trai của họ không thích em, đi khắp nơi trong trường học nói xấu, vu oan cho em, thế là em bị mọi người xa lánh. Cuối cùng, do không nhịn được nữa nên em đã đánh cậu ta. Lúc đó em không muốn về nhà, sách cũng không muốn đọc nữa, tốt nghiệp xong thì em bỏ học để đi tìm việc."
Giọng điệu của cậu bâng quơ và nhẹ bẫng như thể cậu chỉ đang kể lại một quá khứ bình thường. Hứa Đồng biết rõ sự tình không đơn giản như vậy,
nếu không với tính cách của cậu, cậu tuyệt đối sẽ không làm những chuyện hại người hại mình, càng không bỏ ngang việc học.
Một ca sĩ siêng năng đến mức cố gắng học piano, không để mình có một phút nghỉ ngơi nào như cậu phải tuyệt vọng thế nào mới nghỉ học và bỏ nhà đi đây?
Cô ấy hơi đau lòng: "Vậy… sau đó thì sao? Tại sao em lại..." Sao em lại lang thang ngoài đường như vậy.
Đây là bí mật gần như đã công khai trong Công ty giải trí Long Hành. Lúc trước công ty muốn chọn vài người để tham gia tuyển chọn ca sĩ thế hệ mới, mấy người được chọn đều có tư chất bình thường. Sau rồi một ngày đột nhiên Long Tịnh mang một cậu nhóc lạ lẫm đến, nói là nhặt được trên đường.
Khi đó Hạ Hi Ngải suy dinh dưỡng nghiêm trọng, thân hình gầy gò, trên mặt không được mấy lạng thịt, trong đôi mắt đen nhánh lạnh lùng tràn ngập sự đề phòng. Tuy nhiên, có thể nhìn ra được cậu có khuôn mặt cực kỳ thanh tú, vừa cất giọng nói đã làm cho mọi người đều kinh ngạc, thế rồi cậu được Triệu Kiến Hoa thêm tên vào danh sách dự thi ngay tại chỗ.
Những chuyện sau này của cậu người hâm mộ đều biết. Dù chỉ mới mười chín tuổi nhưng dựa vào ngoại hình xuất chúng cùng thực lực nổi trội của mình, Hạ Hi Ngải đã mạnh mẽ vượt qua tất cả các đối thủ cạnh tranh đã được huấn luyện bài bản, thẳng tiến giành lấy ngôi vị quán quân, từ một người vô danh không ai biết trở thành một thần tượng có hơn mười triệu người hâm mộ, tất cả chỉ mất vỏn vẹn ba tháng.
Truyền thông rất tò mò đối với cậu ca sĩ trẻ nổi tiếng này, muốn đào sâu gốc rễ. Tuy nhiên, nhờ Long Tịnh dùng mánh khóe cộng thêm có chuẩn bị đầy đủ nên quá khứ của cậu đã bị giấu đi hoàn toàn, chỉ có chuyện cậu là cô nhi bị người hâm mộ đoán ra. Trong trận chung kết, tất cả thí sinh đều có ba mẹ
cổ vũ và quay video, chỉ mình Hạ Hi Ngải là được các nghệ sĩ khác trong công ty quay cho.
"Quán bar mà em làm việc cũng không đứng đắn gì." Hạ Hi Ngải vẫn cúi đầu nhìn vào phím đàn: "Ông chủ của em cũng không phải người tốt. Lúc trước em còn cho rằng anh ta sẽ đối xử tốt với em, tuy không có tiền lương nhưng em được anh ta dạy piano, bao luôn cả việc ăn, mặc, ở và đi lại, cuộc sống lúc đó cũng rất tốt. Cho đến khi mười tám tuổi, em mới biết anh ta nghiện ma t*y, anh ta còn... Thôi, không nói nữa, chị là một cô gái, không nên nghe những chuyện này."
"Chị muốn nghe!" Hứa Đồng khẩn cầu: "Có thể nói ra em sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng nếu như em không muốn nói thì cũng không sao..."
"Thật ra cũng không có gì, anh ta định quấy rối em, nhưng em không để anh ta thực hiện được, dùng chai rượu đập vào đầu anh ta rồi bỏ chạy, cái gì cũng không cầm theo cả, cũng không biết anh ta bị thế thì có... nhưng chắc là không chết được, nếu không em đã bị bắt đi rồi."
Hạ Hi Ngải dừng động tác, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ như đang nhớ lại, bỗng nhiên cười khẽ: "Nghĩ lại thì em thấy sinh nhật mười tám tuổi của em cũng tàn khốc thật ấy chứ."
Sau một năm kể từ lần sinh nhật đó, cậu vẫn nghèo rớt mồng tơi. Trên người chỉ có tấm bằng cấp hai nên cậu không xin được việc làm, chỉ có thể sáng đi thư viện dốc sức học bài, chiều và tối thì đến nhà hàng rửa chén.
Để tiết kiệm tiền nên buổi tối cậu ngủ ngoài đường, thỉnh thoảng sẽ cùng tên ăn xin bên cạnh kéo đàn nhị hát vài câu trong bài hát do mình sáng tác. Có vài người đi đường thích giọng hát của cậu đôi khi sẽ ném cho một ít tiền, nhưng tên ăn mày keo kiệt đó chưa bao giờ chia một đồng nào cho cậu, cậu vất vả cả một ngày trời còn không bằng một tên ăn xin.
Tuy vậy, cậu chưa bao giờ có suy nghĩ muốn dừng việc ca hát, cũng chưa bao giờ hối hận về việc bỏ học rời nhà hay chạy trốn khỏi quán bar. Cậu không sợ nghèo, cũng không sợ khổ, chỉ sợ bị mắc kẹt trong chiếc lồng khó lấy lại được tự do.
Cậu lớn lên nơi đồng ruộng rộng lớn nên tâm hồn luôn muốn có được tự do, làm sao có thể chịu được sự giam cầm trong một góc nhỏ chật chội ở thành thị.
Hứa Đồng vừa định nói vài câu an ủi cậu thì điện thoại đang nằm trên piano rung lên.
Hạ Hi Ngải nhìn thấy tên người gọi, mặt nhăn lại, chần chờ vài giây rồi kết nối video.
"Chuyện gì?"
"Không có việc gì thì không thể gọi cho cậu à?" Đầu bên kia, Giang Lưu Thâm đang mặc áo choàng tắm lỏng lẻo làm lộ ra cơ ngực. Anh đang cầm ly rượu vang đỏ, cười ngả ngớn: "Ông chủ muốn nghe quý ngôi sao báo cáo công việc gần đây, để xem cậu có lười biếng hay không."
Mặt Hạ Hi Ngải không biểu cảm: "Quý ngôi sao đang chăm chỉ học tập, không ăn chơi sa đọa như ông chủ, báo cáo hết."
Giang Lưu Thâm đang nhấp một ngụm rượu thiếu chút nữa bị sặc. Móa, quý ngôi sao đáng yêu quá!
Hứa Đồng đang ngồi bên cạnh cũng cười ra tiếng, Giang Lưu Thâm lập tức cảnh giác: "Ai? Cậu đang ở với ai đó? Thần tượng không thể yêu đương có biết không?"
Hứa Đồng vội nói: "Anh Thâm, là tôi! Vậy nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây, hai người cứ từ từ trò chuyện haha."
Đợi cô ấy đi rồi, Giang Lưu Thâm lại nói: "Cho dù là trợ lý thì cậu cũng phải tránh gây hiềm nghi, nếu không người hâm mộ của cậu sẽ ghen đấy.
Làm thần tượng nên cậu phải tự giác, hôm nào tôi sẽ tìm cho cậu một trợ lý nam."
"Không cần, tôi không phải thần tượng, đừng lấy chuyện này ra để quản tôi."
"Còn chưa ký hợp đồng mà cậu đã không nghe lời? Còn không biết xấu hổ nói mình không phải thần tượng?"
"Nếu nói như vậy thì chẳng phải anh cũng..." Hạ Hi Ngải đang nói một nửa thì ngưng.
Nhưng Giang Lưu Thâm đã kịp phản ứng, cố ý hỏi: "Anh cái gì? Cảm thấy anh đây rất đẹp trai nên có thể làm thần tượng phải không? Cứ nói đi đừng ngại."
Hạ Hi Ngải không nói tiếp: "Rốt cuộc anh tìm tôi có việc gì, không có việc gì thì tôi tắt máy đây."
"Đợi một chút, có việc có việc." Giang Lưu Thâm dán sát vào màn hình: "Vừa rồi tôi có đi dự triển lãm điện ảnh, gặp lại đạo diễn của bộ phim đầu tay của tôi, đúng lúc tôi cũng rất thích kịch bản mới của ông ấy, cũng đã quyết định xong rồi, nếu không có gì chậm trễ thì đợi tôi trở lại sẽ bắt đầu quay."
"Nhanh vậy sao? Vậy có phải tôi cũng nên bắt đầu sáng tác nhạc hay không?"
"Cậu không cần gấp, quay phim mất hai ba tháng lận, còn gần một năm nữa mới đến lúc chiếu phim."
Hạ Hi Ngải thở phào nhẹ nhõm, lại nghi ngờ hỏi: "Sao anh lại nói cho tôi biết chuyện này?"
Giang Lưu Thâm cười thần bí, đột nhiên nói ra một câu khiến Hạ Hi Ngải ngây ra như phỗng:
"Kịch bản này có một nhân vật, tôi cảm thấy cậu rất thích hợp với nhân vật này, đã dùng một chút quan hệ cá nhân giành lấy vai diễn cho cậu rồi. Thế nào? Thấy ông chủ của cậu lợi hại không? Quý ngôi sao có cảm động không?"