Hạ Hi Ngải đang nằm trên giường mân mê ứng dụng sáng tác nhạc trong điện thoại thì nhận được tin nhắn của Hứa Đồng:
“Em trai! Chị có mua trà sữa để trong tủ lạnh cho em đấy!” Hai chữ đó lập tức làm hai mắt cậu sáng bừng.
Không biết hôm nay Hứa Đồng đi đâu, chương trình này không cho phép trợ lý đi theo lúc ghi hình nên nhân tiện cho cô ấy hưởng thụ kỳ nghỉ phép được đoàn phim chi trả một lần, may mà cô ấy vẫn có lương tâm.
Mặc dù tối khuya tối mò đi uống trà sữa có hơi tội lỗi, nhưng hôm nay cậu hi sinh vì chương trình nhiều như vậy, đãi mình một bữa thì về tình cũng có thể tha thứ nhỉ?
Sau khi tìm cớ cho mình, cậu mở cửa phòng ngủ ra, rón rén mò mẫm trong bóng tối mà chạy tới phòng bếp, sau đó mở tủ lạnh ra lấy trà sữa, đang định lén lút chạy về lại thì đột nhiên nghe thấy có tiếng vang khẽ trong phòng khách.
Đừng nói là ăn trộm chứ?
Sớm nghe nói gần đây ở châu Âu nhiều trộm, lại có trộm ở cả cửa hàng luôn à? Hạ Hi Ngải cất trà sữa rồi cẩn thận đến gần phòng khách, chuẩn bị kêu to lên gọi người tới bất cứ lúc nào. Trong mấy phòng bên cạnh đều là các anh thợ chụp hình cao to, không sợ đánh không lại.
Hít thở mấy hơi thật sâu, cậu bật công tắc đèn lên. “Đậu má, ai vậy? Muốn mù mắt tôi ha?”
“... Hơn nửa đêm không ngủ mà lén lén lút lút nằm ở đây, anh tính làm gì vậy?”
Hạ Hi Ngải vừa nghe tiếng đã biết đây là ai, ra vẻ không vui mà đi qua, lại thấy Giang Lưu Thâm nằm trên ghế sô pha, tay che bụng, mày cau lại thật chặt, sắc mặt có chút trắng bệch.
“Anh đau dạ dày sao?” Cậu vội vàng xoay người xuống phòng bếp: “Tôi đi nấu chút nước nóng cho anh.”
“Tôi uống rồi, không có gì đâu... Nhịn một lát là được.” Giang Lưu Thâm gọi cậu lại, miễn cưỡng cười: “Nhóc con chết tiệt này cũng có lương tâm... Không uổng công anh đây thương cậu.”
Hạ Hi Ngải thật sự rất bội phục anh, đã đau thế rồi mà vẫn ráng nói cho được. Cậu đi qua đặt ly trà sữa xuống bàn, ngồi vào ghế sô pha vén tay áo lên:
“Đưa tay đây, tôi đấm bóp cho anh.”
Giang Lưu Thâm ngẩn ra, có chút khó tin: “Tôi không nghe lộn đấy chứ? Thiên thần lạnh lùng muốn hạ mình đấm bóp cho tôi?”
“... Thôi, anh cứ đau chết đi.” Hạ Hi Ngải đứng dậy chuẩn bị đi.
Giang Lưu Thâm lập tức tóm lấy cổ tay cậu: “Chờ chút, cậu định đấm bóp cho tôi thật đấy à?”
“Chứ gì nữa? Chẳng lẽ tôi còn hại anh?”
“Ai biết được, lần trước cậu giúp tôi, kết quả lại hại tôi ‘Đổ máu tại chỗ’, chuyện này tôi vẫn chưa quên đâu.” Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Giang Lưu Thâm vẫn kéo người ta về: “Có điều nể tình cậu tốt bụng quan tâm anh đây như thế, anh đây cho cậu cơ hội chuộc tội.”
Hạ Hi Ngải cạn lời ngồi xuống, lười so đo với anh, đặt tay lên bụng của Giang Lưu Thâm rồi không nhẹ không nặng mà xoa bóp.
Ban đầu Giang Lưu Thâm còn đau đến mức hít một hơi sâu, nhưng ngay sau đó, nhiệt độ của hai bàn tay ấy thấm vào áo ngủ, truyền xuống dưới da làm ấm vùng bụng lên, cảm giác đau đớn cũng dần dần không còn nữa. “Sao đau dạ dày vậy? Lúc tối ăn nhiều quá hả?” Hạ Hi Ngải vừa xoa bóp vừa hỏi.
“Cậu làm như ai cũng như cậu à? Đã ăn nhiều rồi hơn nửa đêm còn chạy ra uống trà sữa, có biết nghệ sĩ cần giữ dáng không đấy?”
Hạ Hi Ngải bị dạy bảo thì hơi đỏ mặt, cứng đầu bào chữa cho hành vi của mình: “Trà sữa là hỗn hợp của sữa và trà, sữa bổ sung canxi, trà làm sảng khoái tinh thần, hơn nữa tôi luôn uống không bỏ thêm đường, rất khỏe mạnh!”
“Được thôi, cậu cứ tiếp tục lừa mình dối người đi, dù sao thịt cũng không mọc trên người tôi. Thật là mong chờ buổi hòa nhạc vào ba năm sau của cậu, nhất định sẽ đầy đặn phúc hậu như thầy Lưu Hoan.”
Hôm nay Hạ Hi Ngải đã muốn hành hung lão lưu manh này một trăm lẻ tám lần.
“Nể tình anh đang bị bệnh, tôi tha cho anh một cái mạng... Nói thật mau, sao lại đau dạ dày? Nếu nghiêm trọng thì phải đi bệnh viện đấy.”
“Không cần, vừa sinh ra đã mắc bệnh rồi, bác sĩ nói là tôi bị lạnh bụng, chỉ cần không ăn đồ sống, đồ nguội thôi, bụng không lạnh thì sẽ không phát tác, có lẽ là do chiều nay cho cậu mượn áo khoác nên bị cảm lạnh.”
Nghe anh nói vậy, Hạ Hi Ngải không khỏi áy náy: “Xin lỗi...”
Giang Lưu Thâm bật cười: “Bạn nhỏ à, sao mà dễ bị dắt mũi đi thế, cậu ngây thơ như thế thì sao mà ở trong giới giải trí được?”
“... Anh lại đùa giỡn tôi.”
“Đâu có, tôi nói thật mà, thật sự do cậu làm hại cả.” Giang Lưu Thâm nhún vai: “Có điều, vẫn phải cảm ơn cậu đã đấm bóp cho tôi, tay nghề không tệ đấy.”
Hiếm khi được anh khen ngợi thật lòng nên Hạ Hi Ngải hơi đắc ý nhếch môi lên: “Đó là đương nhiên rồi, ông nội tôi đã dạy tôi đấy, trước kia ông ấy cũng như anh, tôi cũng đấm bóp cho ông ấy.”
Giang Lưu Thâm nhìn chằm chằm vào bờ môi nho nhỏ của người trước mặt, không hiểu sao lại không dời mắt đi được.
Hạ Hi Ngải lại không hể phát hiện, vẫn tiếp tục nói: “Bệnh này anh có thể thử dùng cây ngải pha trà uống hoặc là ngâm chân, cũng có hiệu quả chữa lạnh bụng đấy.”
“... Cây ngải?” Giang Lưu Thâm đã lấy lại tinh thần.
“Đúng vậy, cây ngải có rất nhiều tác dụng, ăn được này, làm thuốc được nữa này.”
“Tôi biết, bạn tôi có nói vậy.”
Hạ Hi Ngải thuận miệng nói: “Vậy người bạn này của anh biết nhiều nhỉ.”
“Em ấy thì biết cái gì, chỉ là một đứa nhóc thôi.” Không biết đang nhớ về kỉ niệm đẹp gì, Giang Lưu Thâm cười một tiếng, đôi mắt dịu dàng vô cùng. “Một cô nhóc đặc biệt ngốc, nhưng bề ngoài lại rất xinh xắn.”
Hạ Hi Ngải chỉ cho là anh đang nói về bạn gái cũ nào đó, trong bụng oán thầm, bạn gái thì bạn gái đi, còn “em ấy” nữa, thật là buồn nôn.
Đấm bóp thêm một lát, cuối cùng Giang Lưu Thâm cũng hoàn toàn hết đau bụng, bắt đầu huyên thuyên nhảm nhí.
“Nói thật chứ hay là cậu sang chỗ tôi làm thợ mát xa đi, thu nhập ổn định, bảo hiểm năm loại cộng tiền quỹ nhà, bao ăn bao ở, còn có thể tiếp xúc thân mật với Thiên vương tôi đây mỗi ngày, tuyệt vời hơn nhiều so với công việc làm ca sĩ nhỏ bé, chỉ có thể dùng tuổi trẻ để làm vốn liếng cạnh tranh như cậu.”
Khóe mắt Hạ Hi Ngải giật một cái: “Anh nói xong chưa? Xong rồi thì tôi về phòng đây.”
“Cũng xong rồi đấy. À không, còn một câu.”
Giang Lưu Thâm đứng lên, nhích lại gần một chút rồi cúi đầu nhìn cậu, không cười nữa, giọng trầm thấp mà êm ái:
“Hôm nay xưng là ‘Ba ba’ để đùa cậu, xin lỗi.”
Đỉnh đầu bị bàn tay rộng lớn xoa lấy, Hạ Hi Ngải ngơ ngác đứng sững người tại chỗ.
Hình như... đây là lần đầu tiên Giang Lưu Thâm nghiêm túc xin lỗi cậu nhỉ? “... Vậy tối nay ăn cơm anh im lặng như thế là do tội nghiệp tôi hả?”
“Cái đó thì không phải, chỉ là tôi nghĩ đến một người bạn có hoàn cảnh tương tự như cậu thôi.” Giang Lưu Thâm vuốt mái tóc mềm mại của người bên cạnh, dưới đôi mắt âm u như có cảm xúc cuồn cuộn: “À, xin phép hỏi một câu, sau khi ba mẹ cậu qua đời... cậu không thấy cực khổ sao? Có khi nào từng... muốn vứt bỏ mọi thứ chưa?”
Hạ Hi Ngải đối diện với đôi mắt của anh như đang chậm rãi chìm vào một hồ nước sâu thẳm, nhịp thở trở nên chậm dần, bốn phía cũng chìm trong yên lặng, nhất thời không chú ý đến hành động hơi thân mật này.
“Cực khổ à... đương nhiên là cực rồi.”
Những ngày không nơi nương tựa ấy vất vả thế nào, những người áo cơm không lo không thể nào cảm nhận được.
“Nhưng oán trách vất vả thì có ích lợi gì? Trên đời làm gì có ai không gặp cực khổ? Tôi là người khổ nhất sao? Nhất định không phải.” Cậu nghiêm túc nói: “Ba mẹ tôi sinh tôi ra rồi nuôi tôi lớn lên cũng rất vất vả, họ không vứt bỏ tôi, tại sao tôi muốn vứt bỏ mình? Vì họ rời khỏi tôi sao? Tôi cảm thấy không nên nghĩ như vậy.”
“Người mất đã qua đời, người ở lại tại sao không quý trọng hiện tại mà phải chìm đắm trong quá khứ chứ? Đó là sự thật không thể thay đổi mà, chẳng lẽ còn muốn tự oán mình cả đời sao? Người nhà tôi mong tôi sẽ sống một cuộc đời vui vẻ, không phải lo âu muộn phiền, mặc dù tôi chưa làm được điều đó nhưng ít nhất tôi có thể sống thật tốt, đó là điều mà họ muốn thấy nhất.”
Cậu hỏi ngược lại Giang Lưu Thâm: “Anh không thấy như vậy mới là sự tôn trọng lớn nhất dành cho người đã mất sao?”
Vẻ mặt Giang Lưu Thâm cứng đờ như thể vừa bị giáng cho một đòn cảnh tỉnh, anh đứng ngẩn ngơ tại chỗ, yết hầu khẽ trượt một cái nhưng chậm chạp không trả lời.
Hạ Hi Ngải khó hiểu nhìn vẻ mặt khác thường của anh, hỏi: “Anh sao thế?”
“... Không có gì.” Giang Lưu Thâm mất tự nhiên khẽ ho một tiếng như đang che giấu cảm xúc gì: “Nhưng mà cậu sống một mình, sao có thể đối mặt với những ác ý đến từ người khác và xã hội? Một mình cậu làm sao mà gánh nổi?”
“Gánh không được cũng phải gánh.” Hạ Hi Ngải đáp: “Tôi không có ba mẹ chứ không phải là tôi bị ba mẹ vứt bỏ, lúc còn sống họ đều rất yêu tôi, tôi không phải là không được ai thương. Người khác đối xử tệ với tôi tôi cũng không sợ, chắc chắn ba mẹ tôi ở trên trời sẽ bảo vệ tôi, tôi không phải một mình.”
Cậu như đang nói cho chính mình nghe, lặp lại lần nữa: “Tôi có phải không được ai thương đâu.”
Giang Lưu Thâm im lặng, nhìn chăm chú vào đôi mắt của người đối diện, nhìn thấy một mảnh trong vắt thuần khiết, cho dù chồng chất vết thương năm xưa nhưng vẫn kiên cường không sợ sóng gió.
Thì ra người từng vô tình bị thế giới này tổn thương còn có thể tự cứu lấy bản thân như vậy.
Sau khi nghe những lời này, sự đè nén bị chôn sâu trong lòng bấy lâu nay khó mà giải thoát được đột nhiên hóa thành một làn khói nhẹ bẫng, trôi ra ngoài và tan biến theo gió.
“... Cảm ơn cậu đã trò chuyện với tôi.” Giang Lưu Thâm thở dài một hơi, cảm nhận được sự thoải mái trước đó chưa từng có: “Muộn rồi, nhanh đi ngủ đi.”
Anh lại giơ tay lên xoa mái tóc mềm mại của Hạ Hi Ngải, không nói thêm gì nữa mà đi thẳng về phòng mình.
“Này, người bạn kia của anh.” Hạ Hi Ngải gọi anh lại: “Người đó cũng mất ba mẹ như tôi sao?”
Giang Lưu Thâm dừng lại trước cửa phòng. “Đúng vậy.”
“Vậy bây giờ người đó sống như thế nào?”
Giang Lưu Thâm đưa lưng về phía cậu, không biết trên mặt có cảm xúc gì. Qua một lúc lâu, anh mới đưa tay kéo cửa phòng ra.
“Tự sát rồi.”
Cửa đóng lại cái “Rầm!”, để lại Hạ Hi Ngải đứng một mình trong phòng khách trống rỗng lạnh lẽo mà sững sờ nhìn cửa phòng đã đóng lại kia.
Cậu càng ngày càng không nhìn thấu cái người tên Giang Lưu Thâm này.