Đúng tám giờ, trực tiếp tiệc tối chính thức bắt đầu.
Lê Lạc mất tích khá lâu lại xuất hiện ngồi bên vị trí của Giang Lưu Thâm, ánh mắt không tập trung ở trên bàn ăn, tâm trí hình như không ở đây, dáng vẻ có hơi mất hồn.
Giang Lưu Thâm vừa chuẩn bị chỉnh đốn anh ta, đột nhiên nghe thấy MC gọi tên Đoàn Minh Dương.
Với tư cách là một trong những lãnh đạo tổ chức của buổi tối này, Đoàn Minh Dương ngồi vào bàn ở chính giữa hàng thứ nhất, lúc này đang đứng lên nhận tiếng vỗ tay của mọi người, lúc ngồi xuống cố tình hay vô ý liếc mắt về phía bàn của bọn họ.
Giang Lưu Thâm tạm thời gác lại chuyện ân oán cá nhân sang một bên, vỗ vai Lê Lạc, an ủi nói: “Không sao, có anh ở đây rồi.”
“Bớt lợi dụng tôi lại, ba là ba của con đây.” Lê Lạc hoàn hồn cười mắng.
Hạ Hy Ngải không hiểu vấn đề của hai người họ với Đoàn Minh Dương, có người ngồi bên cũng không tiện nhắc đến, tạm thời chỉ đành kìm xuống hoài nghi trong lòng. Nghe MC tiếp tục thực hiện quy trình của bữa tối.
Vốn dĩ thiết kế bữa tối có mười giải thưởng lớn, dùng để tuyên dương những minh tinh đã có đóng góp xuất sắc cho hoạt động từ thiện trong năm qua, tiết mục tuyên dương xen kẽ với tiết mục của khách mời, cuối cùng là quyên tiền.
Hạ Hy Ngải xếp ở hạng thứ ba, nội dung là hát tặng một ca khúc trữ tình của cậu, phối hợp chuyển thể với phần đệm piano.
Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, ánh mắt cậu nhìn xuống sân khấu, nhìn thấy cử chỉ động viên của Giang Lưu Thâm, trong lòng ấm áp. Mặc dù biết lúc này dưới sân khấu và đằng sau ống kính phát trực tiếp có vô số người đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cậu, thì cậu cũng không sợ hãi. Cậu dần dần nhấc cổ áo lên, hít sâu một hơi, trong khi bấm phím đàn, hướng micro hát những lời đầu tiên với giọng trong trẻo.
Ở dưới sân khấu Giang Lưu Thâm tập trung lắng nghe, nhịp chân theo từng tiết tấu. Không biết là do bản thân yêu quá sâu nặng, hay là Hạ Hy Ngải trong thời gian này chịu khó luyện tập mà thật sự đạt được kết quả, sức lan tỏa của bài hát này tăng lên không chỉ một chút so với buổi tối tết Trung thu năm ngoái.
Anh đã dành thời gian để nghe qua tất cả các ca khúc đơn cũng như những bản cover của Hạ Hy Ngải, phát hiện những bài hát gốc ban đầu mà Long Hành sản xuất cho cậu chủ yếu là những bài pop tình cảm, lời bài hát thường khóc gió than mưa. Cho dù giọng Hạ Hy Ngải là thiên phú hiếm có, nhưng cậu chưa từng yêu đương, không có kinh nghiệm vì yêu mà vui mừng, vì yêu mà chua sót khổ sở. Làm sao có thể hát bài tình cảm bằng cả linh hồn được?
Ngược lại, các bài hát tự chọn của Hạ Hy Ngải cover trong cuộc thi dự thảo càng gây xúc động hơn.
Giang Lưu Thâm còn nhớ, bài hát mà anh chọn trong cuộc thi chung kết là bài ca dao dân gian miêu tả cuộc sống của những con người dưới đáy của xã hội. Giọng hát giống như kể về một câu chuyện êm tai, từ nhẹ nhàng thì thầm dần dần đến lanh lảnh cao vút, câu cuối cùng của bài hát kéo dài, âm cao làm rung động cả hội trường, không phải bởi vì kỹ xảo quá đẹp, mà là sức mạnh vô tận ẩn chứa trong tiếng hát đó khiến người không thể không khâm phục.
Tuy nhiên, sức mạnh này sau khi ký kết với Long Hành đã bị mai một đi. May mắn là tiềm năng của cậu không bị mất đi, hơn thế nữa về mặt tình cảm cậu cũng đã trở nên thông suốt.
Giang Lưu Thâm không ngừng mỉm cười, đó là cảm giác thành công khi mài viên ngọc thô thành viên ngọc sáng chói.
Người bạn nhỏ tốt như thế này, sau này đều là người của anh. Có thể có chút không mãn nguyện, nếu như trước đây sớm là người của anh thì tốt rồi. Tại sao lại không gặp nhau sớm hơn.
“Cậu ấy thật sự là một báu vật.” Lời khen của Lê Lạc kéo lại dòng suy nghĩ của anh. “Rõ ràng lúc nhỏ tội nghiệp như vậy, nhưng tại sao nhìn vào vẫn giống như một cậu chủ đã được bảo vệ từ nhỏ, chưa từng trải qua khổ cực nào?”
Giang Lưu Thâm tập trung nhìn lên sân khấu, cười nói: “Sau này tôi sẽ khiến cậu ấy càng giống như vậy.”
Một ca khúc được biểu diễn xong, dưới khán đài khán giả vỗ tay nhiệt liệt, Hạ Hy Ngải đứng lên cúi chào, rồi trở về vị trí ngồi, hỏi Giang Lưu Thâm với vẻ lo lắng: “Em hát có được không?”
“Rất ổn, quả thực đó là giọng hát trời phú.” “Đừng nói xạo nữa, hãy nói thật đi.”
“Đó chính là lời nói thật, nếu không tin thì em có thể xem bình luận trên mạng.” Giang Lưu Thâm liền mở Weibo lên, gõ tìm kiếm nội dung ba từ “Hạ Hy Ngải”, quả nhiên trên mạng đang hét ầm lên:
[Trời ơi, giọng hát của Hạ Hy Ngải thật sự là giọng hát trời phú! Tôi cứ nghĩ rằng chỉ là người hâm mộ mù quáng nói khoác chứ!]
[#Hạ Hy Ngải# nhóc con cuối cùng cũng hát lại huhu, giọng hát bây giờ nghe lại hay hơn trước kia rất nhiều!]
[Đây là Hạ Hy Ngải mà năm đó được chọn là xuất sắc nhất, ai gặp cũng yêu! Dù như thế nào cũng đừng đi trên đường lưu lượng đó nữa! Please!!!]
[Ca khúc này có phải chính Hạ Hy Ngải cải biên không? Quả thật khiến người ta lau mắt mà nhìn rồi! Người lạ cũng sẽ thành người hâm mộ!]
Hạ Hy Ngải nhìn vào màn hình khen ngợi anh ta trên Weibo, trong lòng có chút an lòng, nhưng cũng không dám quá tự mãn: “Có chỗ điệu nhạc bị chậm vài nhịp, do là chưa đủ điêu luyện, tối nay đi về phải tập luyện lại.”
“Được, anh đi cùng em.” Giang Lưu Thâm cười nói, “Với một nghệ sĩ siêng năng tiến bộ như thế này, anh làm ông chủ thật sự được lợi rồi.”
Hạ Hy Ngải trừng mắt nhìn anh, rồi lại tiếp tục nhìn lên khán đài xem người khác biểu diễn.
Giải thưởng được trao cho Giải ngôi sao từ thiện thường niên lần thứ 7. Theo thường lệ,người MC sẽ mời các khách mời trao giải lên sân khấu, lần này đến lượt Đoàn Minh Dương. Anh ta mặc một bộ vest màu đen sang trọng, dáng người cao lớn, uy nghiêm, khuôn mặt lạnh lùng. Dáng vẻ không thua kém các sao nam dưới khán đài. Hạ Hy Ngải nghe thấy nhiều người xung quanh xì xào bàn luận. Trịnh Văn Bân người ngồi cùng bàn, có chút hiểu biết về giới kinh doanh cũng to nhỏ nói chuyện phiếm:
“Nghe nói người này rất lợi hại trên sân khấu. Không mất nhiều thời gian để ép con trai lớn của nhà họ Đoàn trở về nước. Bây giờ ông ta nhanh
chóng trở thành người có uy quyền trong dòng tộc họ Đoàn.Ở độ tuổi còn trẻ như thế này thì quả thật ông ta giống như nhân vật đã định trước.
Giang Lưu Thâm hừ lạnh một tiếng: “Nhưng đây là hiện thực, không phải người có thể bóp chết Đoàn Hưng Diệp tuyệt đối tàn nhẫn.”
Hạ Hy Ngải định muốn hỏi cho rõ ràng, thì đột nhiên nghe thấy Đoàn Minh Dương với giọng nói trầm lạnh gọi tên mình.
“Giải ngôi sao mới từ thiện thường niên thuộc về… Hạ Hy Ngải.”
Giang Lưu Thâm gương mặt tối sầm lại: “Cậu đừng lên, tôi sẽ thay cậu lên nhận giải, cứ nói bụng của cậu bị đau không thể lên nhận giải được.”
“…”
Tất nhiên là Hạ Hy Ngải không thể để cho anh ấy giữ chân mình, lợi dụng Giang Lưu Thâm không để ý, cậu ta lập tức sải bước lên sân khấu, khiến cho Giang Lưu Thâm rất tức giận.
Mặc dù sức nặng của giải thưởng này không như giải thưởng âm nhạc, nhưng Hạ Hy Ngải cũng rất vui khi được ghi nhận hoạt động từ thiện của mình. Đoạn video đoạt giải phát sóng nội dung cậu ấy trong hai năm qua đã dành tiền làm đường cho quê hương. MC dành nhiều lời khen ngợi, khiến cho cậu ấy có chút ngại ngùng.
“Cảm ơn ban giám khảo đã trao cho tôi giải thưởng này.” Cậu ấy cầm chiếc cúp và nói, “Nói ra thật ngại, đầu tiên tôi làm việc này chỉ vì lý do cá nhân mà thôi, không giống như những nhà từ thiện thật sự kia. Chỉ với với suy nghĩ ôm ấp giải cứu thế giới, nhưng sau này tôi sẽ cố gắng để xứng đáng với giải thưởng này.”
MC liền hỏi: “Cậu có thể chia sẻ với chúng tôi lý do cá nhân nào được không?”
“Ừm, thật ra là bởi vì ba mẹ của tôi.” Hạ Hy Ngải mạnh dạn nhìn vào ánh mắt của Giang Lưu Thâm nhớ lại quá khứ: “Tôi xuất thân ở nông thôn, lúc tôi còn rất nhỏ, bởi vì ba mẹ đi làm việc trên núi nên về rất muộn, trời
khuya quá, không cẩn thận mà ngã xuống... từ lúc đó chỉ còn có tôi và ông nội tôi thôi.”
“Ngoài ba mẹ của tôi, trong thôn bởi vì đường lên núi gồ ghề không bằng phẳng mà mỗi năm đều có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên tôi nhất định hi vọng có thể sửa đường cho quê tôi.”
“Sau hơn một năm nỗ lực làm việc, cuối cùng cũng có được một con đường bê- tông trên núi cũng được xây dựng. Nhưng cái đó vẫn không đủ, kế hoạch trong hai năm tới là xây thêm một khu vực lan can cho những dốc đứng nguy hiểm, lại sửa một con đường nối từ trong thôn ra đến thị trấn, để nền kinh tế ở quê tôi như vậy mà có thể phát triển nhanh hơn.”
“Cho nên, tôi muốn mình cần phải kiếm thật nhiều tiền hơn nữa.”
Cậu hiếm khi nở nụ cười, nói xong xuống sân khấu thì lại im phăng phắc.
Có phải pha trò quá lạnh lùng không...Hạ Hy Ngải hồi hộp nghĩ. Ngay cả ủng hộ xưa nay như Giang Lưu Thâm cũng không có phản ứng gì. “Papa” Hai thanh âm từ bên cạnh truyền đến, thực ra một tràng vỗ tay do Đoàn Minh Dương dẫn đầu.
Ngay sau đó, tất cả khách mời dưới sân khấu mới hoàn hồn, tiếng vỗ tay vang lên, từ lưa thưa đến đông dần không ngừng kéo dài.
Hạ Hy Ngải quay đầu cảm ơn Đoàn Minh Dương trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Đoàn Minh Dương khẽ gật đầu, nói: “Cậu xứng đáng có được phần thưởng này.”
Hạ Hy Ngải khẽ giật thót.
Đoàn Minh Dương trông không giống như một người xấu...tại sao Giang Lưu Thâm lại chán ghét anh ta chứ?
Sau khi về đến chỗ ngồi, một số người ở các bàn khác đặc biệt đến an ủi. Đa số nhiều người trong làng giải trí đều mang lớp mặt nạ giả dối. Hiếm khi gặp được một người đơn giản và tốt bụng như vậy, khó trách có hơi cảm động, thậm chí có một số người không quen biết cũng đến động viên cậu.
Hạ Hy Ngải cảm tạ một cái, quay đầu lại phát hiện sắc mặt Giang Lưu Thâm không ổn như thế.
“Có chuyện gì vậy?”
“Lại có thể khiến tên họ Đoàn kia vỗ tay trước rồi.” Giang Lưu Thâm canh cánh trong lòng: “Anh ta nhất định không nghe kỹ lời cậu nói, tôi thì nghe nghe quá nhập tâm rồi, nhất thời chưa phản ứng kịp mà thôi.”
Hạ Hy Ngải buồn cười nhưng bất lực nói: “Anh bao nhiêu tuổi rồi? Còn quan tâm tới chuyện này.”
“Không quan tâm tôi mấy tuổi, nhưng quan tâm ai là người đầu tiên vì cậu mà vỗ tay, thôi bỏ đi, sau này chúng ta già bảy, tám mươi tuổi rồi, cùng đi nhảy ở quảng trường. Lúc âm nhạc quen thuộc kết thúc, tôi cũng muốn làm người lão già đầu tiên vỗ tay khen ngợi vì điệu nhảy tuyệt đẹp của cậu!” “...”
“Câu vàng” này của Giang Lưu Thâm cũng có thể khiến Hạ Hy Ngải á khẩu không nói nên lời.
Bữa tiệc tối diễn ra sôi nổi đến khâu cuối cùng, quyên góp từ thiện. Chủ đề của năm nay là “Từ thiện tạo ra tương lai”. Các khách mời tiến hành quyên góp ngay tại chỗ, có thể lên sân khấu thông báo về kế hoạch từ thiện trong tương lai.
Hạ Hy Ngải không ngờ là Giang Lưu Thâm sẽ lên sân khấu, lúc MC gọi tên anh ấy vẫn còn sững sờ một giây.
Giang Lưu Thâm có kế hoạch cần tuyên bố sao? Làm sao mà anh không biết trước chuyện này chứ?
“Muốn tạo bất ngờ cho cậu.” Giang Lưu Thâm nháy mắt đi lên sân khấu dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu.
Khi Giang Lưu Thâm lên sân khấu, vốn dĩ dưới sân khấu đang ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người đều vểnh tai lên để lắng nghe.
“Hy Ngải vừa mới chia sẻ quá khứ của cậu ấy, tôi cũng có một đoạn hồi ức.” Giang Lưu Thâm bỏ đi thái độ cợt nhả trong thường ngày, sắc mặt nghiêm túc nói: “các vị bằng hữu ngồi đang ngồi có lẽ cũng biết, nội dung một bộ phim tôi đóng là.”
Trong lòng Hạ Hy Ngải ngạc nhiên, Lê Lạc cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, rõ ràng cũng không ngờ đột nhiên Giang Lưu Thâm sẽ nói ra chuyện đó.
“Trong phim, tôi vào vai một bệnh nhân mắc chứng trầm cảm. trong quá trình tìm hiểu tâm lý nhân vật, tôi ít nhiều cũng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của nhân vật. Có lúc tôi tự hỏi chính mình có phải cũng mắc bệnh trầm cảm rồi hay không.”
“Nhưng thực tế chứng minh, tôi chỉ là người bình thường tự làm phiền mình mà thôi. Thật sự người bị giày vò khi mắc chứng trầm cảm so với tôi thì nghiêm trọng hơn rất nhiều,”
Tầm mắt của Giang Lưu Thâm nhìn ánh mắt căng thẳng của Hạ Hy Ngải mà trầm ấm nói:
“Nếu như một người hâm mộ tôi.”
“Anh ta bị loại bệnh này cướp đi sinh mệnh. Vốn dĩ tôi có cơ hội cứu vớt anh ấy, nhưng bởi vì tôi không đủ hiểu về bệnh trầm cảm này, không ý thức được tình trạng bệnh nghiêm trọng của anh ấy nên đã bỏ lỡ mất cơ hội. Lúc này, tôi thật sự rất day dứt.”
“Người cũng đã mất rồi, dù tôi cố gắng hơn cũng thể thay đổi được gì, nhưng tôi nghĩ, có lẽ tôi làm một số việc có thể thay đổi tương lai.”
Trên màn hình của sân khấu sáng lên một biểu ngữ thật lớn: “Tổ chức quỹ Phong Hoa Chinh Mậu.
“Tương lai mỗi một bộ phim của tôi sẽ trích ra 50% thu nhập sung vào quỹ, dùng để giúp những bệnh nhân mắc chứng trầm cảm, lúc đó, tôi cũng kêu
gọi mọi người tích cực tham gia vào, để thế giới trở nên tốt đẹp hơn, cảm ơn các vị.”
Giang Lưu Thâm kết thúc câu chuyện một cách ngắn gọn súc tích, lùi một bước, khom lưng chào đúng chín mươi độ.
Khi những người ở dưới sân khấu nhìn qua Giang công tử trịnh trọng khom lưng chào như thế, có người suýt chút nữa đứng dậy nói: “Đừng, đừng, đừng, ngài hãy để chúng tôi giúp còn không được sao.”
Với lời kêu gọi này, vốn ngân sách của mấy năm tới sẽ không cần phải lo lắng rồi. Có điều, ý định của anh cũng chỉ là công bố tin tức, nhân tiện kêu gọi một chút mà thôi. Với thu nhập của riêng một mình anh, hoàn toàn có thể chống đỡ hoạt động gây quỹ này.
Giang Lưu Thâm bước xuống sân khấu trong sự tán thưởng, ánh mắt đắc ý nhìn Hạ Hy Ngải: “Sếp lớn có đẹp trai chứ, đủ hào phóng chứ?”
Hạ Hy Ngải lại nhíu mày: “Năm mươi phần trăm có quá nhiều rồi...có ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống của anh không? Nếu không thì anh trả ba mươi phần trăm, tôi trả ba mươi phần trăm?”
“Không nhiều đâu.” Giang Lưu Thâm cúi gần, thấp giọng nói: “Cậu cho rằng tôi kiếm tiền dựa vào việc đóng phim sao? Yên tâm, dù có trả một trăm phần trăm, bạn trai của cậu cũng nuôi nổi cậu.”
Hạ Hy Ngải đẩy anh: “Ai cần anh nuôi...”
“Vậy được, cậu nuôi tôi. Sếp Hạ, tôi anh tuấn khí chất, cao lớn khỏe mạnh, bảo đảm hầu hạ cậu thoải mái về mọi mặt, thưởng tôi một miếng cơm chứ?” Hạ Hy Ngải không nhận ra những thông tin ám muội trong lời nói của anh không biểu cảm quay đầu, tai khẽ đỏ lên.
Giang Lưu Thâm không dễ dàng không bỏ qua truy hỏi: “Sao vậy? Sếp Hạ không hài lòng với tôi? Lẽ nào biểu cảm của tôi vừa rồi không đủ tốt sao? Một miếng cơm cũng không ưng thưởng sao?”
“Anh không cần tôi thưởng cơm.”
Hạ Hy Ngải vừa nhớ lại Giang Lưu Thâm vừa nãy đứng trên sân khấu, phải thừa nhận rằng dáng vẻ nghiêm túc của người đàn ông này rất có sức hút, rõ ràng không phải là đèn tụ quang được bật ở sân khấu, nhưng có cảm giác tất cả ánh sáng trong hội trường đều tụ hết lên tiêu điểm lên người anh.
Trời sinh Giang Lưu Thâm sẽ làm siêu sao, ông trời đồng ý thưởng cơm, bất luận lăn đến chỗ nào cũng có thưởng cơm?