Giang Lưu Thâm thong thả đáp: “Trước hết cậu cứ nghe tôi nói xong đã, đây là một bộ phim truyền hình mang phong cách hài kịch, đạo diễn là Hà An, trong đó có nhân vật làm ca sĩ, chỉ có vài câu thoại, chủ yếu là phụ trách hát ca khúc chủ đề của phim, không tìm cậu thì tìm ai? Tôi lập tức đề cử cậu đó.”
Hạ Hi Ngải nghe xong như sắp nhồi máu cơ tim: “Anh để một người từ trước tới giờ chưa từng diễn xuất như tôi... diễn phim của Hà An á?”
Hà An là ai, là đạo diễn lớn hàng đầu Trung Quốc thậm chí là quốc tế, đạt được vô số giải thưởng, lại là một trong các giám khảo của giải Kim Ảnh – giải điện ảnh lớn nhất Trung Quốc, yêu cầu với diễn viên cực kỳ hà khắc, đến cả Hạ Hi Ngải là một người không hoạt động trong lĩnh vực này cũng đã nghe danh ông ấy. Trước đây một diễn viên có chút tiếng tăm ở Long Hành đến thử vai, bị chửi sấp mặt, trầm cảm đến suýt chút nữa từ bỏ sự nghiệp diễn xuất.
Một ca sĩ không hề có kinh nghiệm diễn xuất như cậu thì làm sao xứng diễn phim của Hà An chứ?
“Cậu đừng căng thẳng.” Giang Lưu Thâm nói: “Tôi đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, cho dù cậu diễn không tốt thì cùng lắm cũng chỉ bị mắng một trận rồi thay người thôi, bài đó cậu vẫn hát mà.”
“...”
Diễn không tốt thì bị thay thế, thế là quá rõ ràng rồi còn gì.
Hạ Hi Ngải đau đầu thật sự: “Đợi anh quay lại rồi nói tiếp, tôi phải đọc kịch bản trước đã.”
“Được, ngoan lắm, chú ý nghỉ ngơi nhé!”
Giang Lưu Thâm vui sướng cúp máy. Lúc này ở trong phòng, người ngồi bên cạnh anh mới mở lời: “Đây là bạn nhỏ mà cậu nhắc đến à?”
“Đúng vậy, giọng rất hay phải không? Mong ông đặc biệt quan tâm nhé, đạo diễn Hà.”
Vị đạo diễn gần sáu mươi tuổi với tinh thần khỏe khoắn nói: “Hay thì hay, nhưng mấy bài hát của cậu ta tôi không ấn tượng mấy, nếu không phải do cậu đề cử thì tôi cũng không dám mạo hiểm phen này.”
“Trước đây cậu ấy bị cái công ty bê tha kia trói buộc, mấy ca khúc mà cậu ấy hát không được mấy ai công nhận, phí mất một giọng hát hay. Ít bữa nữa cháu ký hợp đồng với cậu ấy, cậu ấy sẽ được tự do, sau đó nhất định sẽ tỏa sáng cho mà xem."
"Mà sao tôi lại có cảm giác như cậu không muốn cho cậu ta tự do, mà là muốn nuôi nhốt cậu ta trong lãnh địa của cậu vậy?" Hà An nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa: “Lưu Thâm à, rời màn ảnh một năm rồi mà cậu vẫn chưa dứt ra khỏi chuyện của Phương Mậu sao?”
Giang Lưu Thâm nắm chặt ly rượu vang đỏ, đáp lại bằng sự im lặng.
Hà An thở dài một tiếng: “Cho dù cậu còn đang áy náy vì chuyện đó nhưng cũng đừng xem người bên cạnh như vật thay thế nhé! Cậu muốn che chở người ta đến đâu thì người đã đi cũng sẽ không quay lại.”
“Tại sao ai cũng nghĩ cháu xem cậu ấy là vật thay thế hết vậy?” Giang Lưu Thâm hỏi lại: “Cháu không thể thật lòng muốn chăm sóc cậu ấy sao?”
"Đạo diễn Hà này, cháu không yếu ớt như thế, tuy chuyện của Phương Mậu quả thật là một đả kích rất lớn đối với cháu, nhưng lui khỏi giới điện ảnh một năm này, cháu cũng đã hiểu được rất nhiều điều rồi."
“Đương nhiên vẫn còn ám ảnh, điều này cháu thừa nhận, nếu không thì cháu đã không vừa mới quay lại đã đến tham gia các chương trình tạp kỹ, đại khái cháu cũng hơi trốn tránh việc đóng phim.”
“Nhưng mà cũng may là cháu đã tham gia chương trình đó, mới quen được bạn nhỏ họ Hạ.”
Giang Lưu Thâm điềm tĩnh nói: “Cuộc sống mà cậu ấy trải qua còn khó khăn hơn cả Phương Mậu nhưng cậu ấy vẫn rất dũng cảm, bạo dạn, luôn tràn đầy hy vọng. Sau khi gặp được cậu ấy, cháu mới thực sự bước ra khỏi bóng tối của tội lỗi, cho nên cháu đề cử cháu và cậu ấy cùng diễn bộ phim này của ông thực ra phần lớn là xuất phát từ nỗi lòng riêng.”
Giang Lưu Thâm dừng lại hồi lâu rồi đưa ra một kết luận mà chính bản thân anh cũng vừa mới nhận thức được:
"Là cậu ấy đem đến cho cháu niềm tin và lòng dũng cảm để tiếp tục diễn xuất, cho nên cháu cũng muốn mang đến cho cậu ấy một cơ hội, cùng cháu bắt đầu lại từ đầu."
Lúc thốt ra những lời này, anh đột nhiên cảm thấy hình như mình có chỗ nào đó không ổn, nhưng chẳng thể nào nắm bắt được những cảm giác lạ lùng thoáng qua nơi đáy lòng.
“Hi vọng cậu ta thật sự có thể giúp cậu phấn chấn trở lại.” Hà An nói: “Giải thưởng Kim Ảnh năm ngoái, cậu vì chuyện đó mà bảo tôi loại cậu ra khỏi danh sách đề cử, nói thật lòng tôi cảm thấy rất đáng tiếc. Theo tôi thấy, đó là nhân vật mà cậu đã khắc họa thành công nhất từ trước đến nay.”
Giang Lưu Thâm cười: “Đạo diễn Hà, nhân vật thành công nhất của cháu sẽ là nhân vật tiếp theo.”
Đạo diễn Hà vui mừng gật đầu: “Cậu nghĩ thế thì tôi cũng yên tâm, tôi sẽ đợi lần tới trao giải thưởng cho cậu.”
“Không thành vấn đề ạ, nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, giờ cũng đến lúc hoạt động gân cốt rồi ạ.”
Buổi triển lãm điện ảnh kéo dài tổng cộng mười ngày, đạo diễn và diễn viên nổi tiếng khắp thế giới được mời đến tham dự, các công ty truyền thông - giải trí nhao nhao cử các phóng viên ưu tú tới để truy lùng tin tức. So ra thì gần đây, ngoại trừ chuyện Long Hành đã được thu mua thì tin tức giải trí trong nước lại không mấy thu hút được sự quan tâm của công chúng.
Hầu như tất cả các nghệ sĩ hoạt động tại Long Hành đều lựa chọn gia hạn hợp đồng với ông chủ mới, trường hợp đặc biệt của Hạ Hi Ngải đã trở thành đối tượng bàn tán của giới truyền thông.
Nhìn chung dư luận chia làm hai phe, phe ủng hộ do người hâm mộ dẫn đầu thì cho rằng cậu là người chủ động hủy hợp đồng, nhưng phe do những kẻ chuyên rò rỉ tin tức trong giới giải trí dẫn đầu thì gièm pha, tung tin đồn rằng do cậu đã vi phạm quy định của công ty nên mới bị sa thải, người qua đường hai bên lót dép hóng, tin theo bên nào cũng có, mạng xã hội ồn ào mấy ngày qua.
“Nhìn là biết có người bỏ tiền ra để hắt nước bẩn vào em rồi! Mấy tài khoản của đám blogger này đều có đoạn mở bài giống nhau như đúc!” Hứa Đồng tức giận nói.
Hạ Hi Ngải không để ý chuyện này cho lắm, vẫn cứ chuyên tâm luyện đàn, không thèm ngẩng đầu lên: “Những người khác đều đã gia hạn hợp đồng rồi ạ? Vậy chị Long thì sao?”
“Sherry nói với chị là chị ta nghỉ việc rồi, cũng không biết là bị đuổi đi hay tự nguyện đi nữa.”
“Chị ấy dự định làm gì thế ạ?”
“Không rõ nữa, trước mắt cũng không nghe tin chị ta tìm được công ty chủ quản mới hay tự mở văn phòng riêng.”
“Em gọi điện mấy lần mà chị ấy đều không nghe máy.” Hạ Hi Ngải cụp mắt: “Không lẽ chị Long thực sự muốn cắt đứt liên lạc với em sao? Vì em quá đáng quá rồi sao...”
“Không thể trách em được, hai năm nay em đối xử tốt với chị ta thế nào, chị đều chứng kiến hết. Nói thật chứ tiền em kiếm được cho chị ta đã đủ để em trả ơn cho chị ta từ lâu rồi, kết quả là chị ta đối xử với em như thế nào? Vì muốn kiếm nhiều tiền hơn mà ép em đi vào con đường mà em không thích. Chị ta đã không quan tâm đ/ến mong ước, nguyện vọng của em thì em còn lo lắng cho chị ta làm cái gì?”
“... Tiểu Đồng, không ngờ chị cũng lúc dứt khoát như vậy.”
“Ha ha, không có nổi chút tỉnh táo ấy thì làm sao đảm đương được vị trí trợ lý cho ngôi sao lớn được cơ chứ!” Hứa Đồng cười hì hì: “Đối với mỗi người khác nhau chị có cách cư xử khác nhau, với thiên sứ hạ phàm đương nhiên là phải tốt bụng một chút rồi!”
“Thôi xin.” Hạ Hi Ngải sợ cô ấy lại chém gió thao thao bất tuyệt bèn chuyển chủ đề ngay: “Hai ngày qua có công ty nào khác liên hệ với chị không?”
“Có, nhiều quá trời, điện thoại chị sắp nổ tung nên chị cài chế độ im lặng rồi, dù sao em cũng nói từ chối rồi mà phải không?”
“Vâng ạ, cứ tiếp tục từ chối nhé chị.”
“Nhưng mà em trai à, cứ thế này sẽ không có đường lui mất, ngộ nhỡ Giang Lưu Thâm hối hận thì biết làm sao?” Hứa Đồng hơi lo lắng.
“Không đâu.”
“Chưa biết chừng, chẳng phải trước đây anh ta hay trêu đùa em còn gì?” “Đấy là một chuyện khác, đối với chuyện lớn liên quan đến lợi ích thiệt hơn như thế này, anh ấy sẽ không lừa em đâu.”
“Em tin anh ta thế? Chị Long dẫn dắt em hai năm nay thì em không tin, người mới quen hai tháng như anh ta thì em lại tin răm rắp.”
Hạ Hi Ngải ngại ngùng đỏ mặt: “Em... chỉ là tin tưởng anh ấy thôi mà.”
Thật ra có đôi khi cậu nghĩ lại cũng thấy thấp thỏm trong lòng, ngộ nhỡ Giang Lưu Thâm thực sự đổi ý thì sao? Cậu không dám tưởng tượng thêm nữa, đành phải tìm lý do thuyết phục bản thân.
“Anh ấy ký hợp đồng với em là chuyện có lợi cho cả hai bên, lý nào lại đi đổi ý. Hơn nữa, với thân thế gia cảnh đó thì anh ấy lừa một ca sĩ nhỏ bé như em để làm gì? Có được lợi ích gì đâu.”
Hứa Đồng suy tư một hồi, cảm thấy cũng rất có lý: “Được, vậy đợi tuần sau anh ta quay lại thì ký hợp đồng nhé.”
Hạ Hi Ngải gật đầu, khẽ thở dài một hơi.
Những lời vừa mới nói ra chẳng qua chỉ là cậu tự trấn an bản thân mà thôi, bản thân cậu biết rõ, dù cho trong đó không có chút quan hệ lợi ích nào, cho dù xuất thân của Giang Lưu Thâm không phải như thế thì cậu vẫn sẽ lựa chọn tin tưởng anh.
Đây là một việc chẳng cần đến nguyên nhân, thậm chí có thể nói là sự tin cậy đến mù quáng. Hình như cậu bị cho uống thuốc mê rồi, chỉ với vài lời hứa trót lưỡi đầu môi của đối phương mà cậu đã moi hết vốn liếng của mình ra đặt cược một cách vô điều kiện.
Hình như cậu cứ luôn làm những chuyện liều lĩnh, được ăn cả ngã về không nhỉ, và lần nào cũng rơi vào kết cục thất vọng đến thê thảm.
Nhưng lần này chắc chắn sẽ không như vậy.
Hạ Hi Ngải mím môi cười, những kì vọng không biết từ đâu tới đang nhảy nhót nơi đáy lòng. Ngón tay thon dài nhấn phím đàn, chơi nốt đầu tiên của giai điệu bài hát, tiếng piano mộc mạc sinh động, như tiếng ngọc bích chưa mài khẽ rơi những âm tinh tang, tuy không đến mức cao siêu kỹ nghệ nhưng đã có tiến bộ rõ ràng, không uổng công thời gian qua tập luyện đêm ngày.
Giang Lưu Thâm nói anh cũng sẽ đến buổi lễ trao giải... anh cứ khích lệ cậu như vậy, cậu thật sự không muốn làm anh thất vọng.
Chờ anh về rồi, cậu sẽ đàn cho anh nghe, hy vọng anh... sẽ thích.