Cũng may là tiếng kêu gào đó của cậu không bị ai chú ý đến. Chỉ có bình luận của một tài khoản nổi tiếng tùy tiện vào nói một câu.
[Hi Ngải mặn thật đấy, ha ha ha. Nhưng mà tôi muốn được nhìn dáng vẻ làm nũng, nhõng nhẽo của cậu ấy cơ.]
Giang Lưu Thâm thế mà còn tự nhiên trả lời lại: [Bạn không được xem mấy cái đó.]
Hạ Hi Ngải tức giận, dùng tài khoản của chính mình để đi bình luận: [Anh cũng không được xem.]
Trở về căn hộ, với những căn phòng to lớn trống trơn, trống hoắc. Tượng tượng cái cảnh phải sống một mình trong cái nơi rộng lớn như thế này trong hơn mười ngày, cậu đột nhiên có chút nhớ cái người mà vừa nãy cậu còn đang dỗi - Giang Lưu Thâm. Nhưng chỉ mới xa nhau vài giờ thôi, giờ mà gọi thì có khác gì cậu yếu ớt, chẳng thể làm gì khi không có đối phương ở bên.
Cậu đành phải tự mình kiếm chuyện gì đó để giết thời gian. Cậu tính thu dọn hành lí trước, nhưng lại nhìn thấy chiếc quần mà cậu đã mặc vào tối qua. Đỏ cả mặt, cậu đành bỏ hành lí sang một bên rồi vào phòng tắm để tắm rửa.
Sau khi tâm trạng xấu hổ đã nguôi ngoai phần nào thì Hạ Hi Ngải mới bắt đầu thay quần áo, đi ra khỏi phòng để làm việc.
Giang Lưu Thâm đã kiếm cho cậu một người lái xe rất có chuyên môn. Đây là một chú trung niên với tay lái vô cùng vững vàng. Suốt đường đi chú ấy chẳng hề mở miệng nói một lời, tránh quầy rầy cậu đang nghỉ ngơi. Nhưng mà khi đến phòng làm việc, vị tài xế lại có chút bối rối, lưỡng lự.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Hạ Hi Ngải hỏi.
Tài xế lắc đầu: “Không có gì đâu. Chỉ là vừa nãy tôi có nhìn thấy có mấy người trông rất quen. Nhưng giờ nhìn lại thì chỉ còn có một người. Chắc là tôi đã nhìn lầm rồi.”
“Có lẽ chú nên ngồi xổm nhiều hơn để cho máu lưu thông tốt hơn.”
“Ừm. Chắc tôi nên làm thế thôi. Mà cậu Ngải cũng nên chú ý sức khỏe một chút.”
Hạ Hi Ngải nghe kỹ lời dặn dò rồi gật đầu cảm ơn. Nhưng cậu không để tâm chuyện này cho lắm. Bởi vì dù sao thì nơi làm việc cũng như căn hộ của Giang Lưu Thâm có hệ thống bảo mật rất tốt, vô cùng nghiêm túc, chẳng cho người ngoài vào bao giờ.
Vào phòng luyện thanh, giáo viên thanh nhạc đã ở sẵn trong phòng. Hạ Hi Ngải tập khởi động giọng trước, rồi mới bắt đầu luyện vài hợp âm cơ bản. Tuy rằng bây giờ ít hoạt động biểu diễn hơn trước, nhưng không thể để khả năng ca hát tụt lùi được. Huống chi Tô Chỉ sắp tổ chức một buổi biểu diễn ngay tại thành phố này. Còn đặc biệt yêu cầu cậu phải làm khách mời để lên trình diễn. Thế nên cậu nhất định phải tận dụng thời gian cho thật tốt, không thể đến lúc đó rồi biến chuyện tốt thành chuyện xấu được.
“Hi Ngải, cậu đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi. Hồi trước còn bị vỡ giọng vài lần nhưng giờ thì không còn bị nữa rồi.” Giáo viên thanh nhạc khích lệ.
Hạ Hi Ngải khiêm tốn trả lời: “Là do thầy đã dạy tốt đấy ạ, Trước kia tôi chưa từng học qua một cách bài bản, còn tưởng bản thân mình hát tốt lắm. Nhưng sau khi học cùng với thầy thì mới phát hiện được nhiều khuyết điểm, nhiều chỗ mà mình còn thiếu hụt.”
“Điều kiện về âm sắc của cậu rất tốt. Lại có cả thiên phú, cho dù không học qua thì cũng có thể hơn rất nhiều người rồi. Bây giờ thì càng hoàn mỹ hơn. Cậu sẽ sớm vượt mặt tôi thôi.”
“Không có đâu, thầy à, thầy khách khí quá.”
Nghe được lời khẳng định của giáo viên như thế, trong lòng cậu vô cùng hứng khởi và vui mừng. Ăn cơm trưa cũng nhiều hơn bình thường. Vốn định order một ly trà sữa để tự thưởng, phục hồi tinh thần nhưng cậu bỗng nhớ đến mấy ly mà hôm qua đã uống cùng với Giang Lưu Thâm. Cho nên
đành nhắm mắt, ráng sức chống lại sự cám giỗ rồi ngoan ngoãn không phá vỡ quy định.
Không ngờ rằng Giang Lưu Thâm lại chủ động gọi điện để nhắc nhở chuyện này.
“Ngải Ngải ăn cơm có ngon không? Ăn ở đâu?”
“Ăn ngon, đang ăn trong chỗ làm việc của anh nè. Thế anh đang ở đâu?”
“Anh ở đâu em còn không biết sao. Sao dạo này sau khi anh bắt đầu đóng phim thì em càng ngày càng lạnh lùng thế?” Giang Lưu Thâm uất ức, hậm hực, làm nũng với cậu. Rồi đột nhiên anh nói: “Em đang ở phòng làm việc à? Vừa hay, trong văn phòng của anh có trà sữa đấy, em thử xem sao.”
Hạ Hi Ngải cảm thấy có gì đó không đúng ở đây: “Em không uống đâu.”
Giang Lưu Thâm rất ít khi ân cần mua trà sữa cho cậu uống. Có một lần cậu lỡ lén uống một ly mà bị cưỡng hôn một cách kinh khủng khiếp. Hôm qua cũng uống rất nhiều rồi. Giờ mà còn uống thêm nữa thì kiểu gì cũng bị khi dễ rồi ức hiếp cho coi.
“Tại sao lại không uống? Không phải em thích uống trà sữa nhất à? Loại kia được mang từ Anh Quốc về đấy.” Giang Lưu Thâm cố tình nhấn mạnh hai từ “Anh Quốc” để gợi sự tò mò của cậu. Nhưng Hạ Hi Ngải bây giờ vô cùng tình táo và cảnh giác, cậu nhất định sẽ không chú ý đến chi tiết này.
Thế mà Giang Lưu Thâm lại cứ kiên trì dụ dỗ cậu uống, nhất định có chuyện gì không đúng ở đây rồi.
“Hôm nay em lỡ ăn hơi nhiều nên có chút no. Để hôm khác đi.”
Giang Lưu Thâm tiếc nuối khẽ thở dài một tiếng: “Được rồi. Đợi đến khi nào anh về thì anh sẽ ép em uống cho bằng sạch.”
Hạ Hi Ngải nhịn không được bèn hỏi: “Anh… khi nào thì trở về thế?” “Khó nói lắm. Chắc phải khoảng cỡ hơn mười ngày nữa.” Giang Lưu Thâm khẽ cười: “Thế nào, bắt đầu nhớ anh rồi à?”
Hạ Hi Ngải mím môi, không nói gì.
Giang Lưu Thâm hiểu được dụng ý trong sự im lặng này cho nên anh cố tình chọc cậu: “Nếu em nhớ anh thì làm nũng đi. Rồi anh sẽ như chớp phi
về bên em liền luôn.”
Hạ Hi Ngải nhận ra rằng anh đang trêu cậu vụ bình luận trên Weibo nên tức giận nói: “Anh cứ ở đó mà mơ đi.”
Sau khi cúp điện thoại xong cậu vẫn còn chút dỗi anh. Nhưng cậu vẫn đi đến văn phòng của Giang Lưu Thâm.
Cậu có thể không cần Giang Lưu Thâm ngay lập tức trở về, bởi vì không được nhìn thấy người cũng không sao. Cậu có thể nhìn vật để nhớ đến người cơ mà.
Văn phòng của Giang Lưu Thâm ít khi được sử dụng đến. Cho nên việc bài trí vô cùng đơn giản và giản dị, gần như chẳng trang trí gì. Ở phía góc tường có một tủ kính đựng rất nhiều huy chương, cúp. Hai chiếc cúp kim ảnh sáng chói, lấp lánh được để ở tầng trên cùng. Phía dưới là các loại giải thưởng lớn nhỏ về các mảng điện ảnh lẫn truyền hình. Có thể thấy được kỹ năng và sự cố gắng của Giang Lưu Thâm mấy năm nay rất được công nhận. Hạ Hi Ngải đi đến một tầng ở phía dưới, bỗng cậu phát hiện một tấm giấy khen từ thời sinh viên của Giang Lưu Thâm.
Cậu ngồi trên mặt đất, nhìn tờ giấy khen vô cùng chăm chú và cẩn thận. Nhưng đáng tiếc là ở trên toàn là chữ tiếng anh, cậu chỉ có thể đọc được có vài từ đơn.
“London… Violin…”
Thoạt nhìn thì có vẻ đây là giấy khen từ một cuộc thi đàn violin được tổ chức ở London. Nếu như xem xét năm diễn ra cuộc thi này thì lúc Giang Lưu Thâm tham gia anh chỉ vừa mới khoảng mười hai tuổi, còn đạt được cả giải nhất nữa cơ.
Thật là một con người lợi hại, làm cái gì cũng giỏi. Hạ Hi Ngải đột nhiên nghĩ, cho dù Giang Lưu Thâm không trở thành diễn viên, hoặc anh ấy làm một ngành nào đó khác thì nhất định cũng sẽ trở thành một con người vô cùng nổi bật, sáng giá.
Cậu đứng dậy, phủi phủi quần rồi nhìn xung quanh. Quay người lại thì thấy trên góc bàn làm việc quả thực là có một hộp trà sữa.
Hạ Hi Ngải đến gần xem thử, thấy có một tờ giấy note ghi chú được đặt ở dưới hộp trà sữa. Trên tờ giấy viết:
[Trà sữa đặc biệt cho bạn nhỏ ham ăn. Một gói đổi lại một nụ hôn, không được từ chối.]
Ngày viết chính là vào hôm nay.
Giang Lưu Thâm không có phép phân thân, cho nên có khả năng là người trong tổ hậu cần đã bay suốt đêm để đến ghi tờ giấy này. Hoặc cũng có thể là do người cấp dưới ở đây làm giúp. Hay có thể là bằng những phương pháp nào đó nữa, nhưng không vấn đề gì.
Hạ Hi Ngải chỉ quan tâm là... Ngay tại giây phút này, bây giờ, cậu vô cùng vô cùng nhớ Giang Lưu Thâm.
Cậu cầm tờ giấy note đó lên, khẽ đưa lên môi. Cậu đỏ cả mặt nhưng vẫn nhẹ nhàng hôn một cái, hôn mãi không rời.