• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, Từ Dương như bảo mẫu xách rau quả tươi vừa mua ở siêu thị đến nhà cái người chẳng biết làm gì chỉ đợi người hầu hạ - Giang đại gia. Sau khi nhập mã mở khóa cửa, Từ Dương mang túi lớn túi nhỏ vào phòng bếp rồi bước vào phòng ngủ của Giang Lưu Thâm như thường lệ, ngoài ý muốn phát hiện đại gia nhà mình khó có được một ngày dậy sớm.

Phòng ngủ lờ mờ sáng, Giang Lưu Thâm mặc quần áo ngủ đang ngồi trên sô pha đối diện giường xem điện thoại.

“Anh, tối qua... sau đó anh đi đâu? Tìm thấy anh ta không?” Từ Dương hỏi. Giang Lưu Thâm ngẩng đầu, ngón trỏ đưa lên miệng “suỵt” một tiếng, chỉ lên giường lớn: “Có người, nhỏ tiếng chút.”

“Ha ha, lại giở chiêu này, anh nghĩ em sẽ mắc lừa lần thứ hai à?” Từ Dương tiến đến xốc chăn lên: “Có cái đầu anh-”

Lời nói và động tác cậu ta bỗng nhiên cứng đờ. Bà mẹ nó trên giường có người thật kìa.

Giang Lưu Thâm nhanh chóng đoạt lấy chăn trong tay cậu ta, nghiêm túc che kín lại. Thấy người trên giường mơ mơ hồ hồ lầm bầm, Giang Lưu Thâm cúi xuống nhẹ giọng dỗ dành: “Còn sớm, ngoan, ngủ thêm chút nữa đi.”

Từ Dương trố mắt nhìn, đầu óc rạn nứt.

Giang Lưu Thâm ngẩng đầu hất cằm ra hiệu với cậu ta rồi đi ra ngoài trước, Từ Dương đành phải đi theo sau. Cửa phòng ngủ vừa đóng, cậu ta đã nhịn không được phun ra một câu thô tục: “Cái đệch! Ông... ông, ông mẹ nó ngủ Hạ Hi Ngải rồi à?”

“Anh cũng định thế.” Giang Lưu Thâm thảnh thơi thong thả nói ra lời cầm thú: "Nhưng cậu ấy còn chưa thông suốt, anh không muốn dọa người ta sợ,

từ từ vậy.”

“Vẫn may, vẫn may...” Từ Dương nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên ý thức được chỗ nào không đúng: “Cái gì?! Ông còn muốn ngủ anh ta thật đó hả????!” “Suỵt... Cậu có thể im lặng chút không? Ồn ào anh cậu đau đầu quá, vốn dĩ tối qua cũng không ngủ ngon.”

“Rốt cuộc tối qua hai người đã làm gì rồi? Không phải em mới chỉ không đi theo một lát thôi à, sao lại trở thành cái dạng này rồi?” Từ Dương phát rồ.

Giang Lưu Thâm nhàn nhã đến phòng bếp rót cốc nước rồi mới từ tốn nói: “Vốn là muốn đưa người ta về bàn chuyện, kết quả bạn nhỏ ngủ quên trên xe mất, đành phải ẵm người lên giường thôi.”

“Anh có tới mấy phòng khách, nhất định phải để cậu ấy ngủ ở phòng của mình sao?”

“Không phải anh đã nói rồi à, anh muốn ngủ cậu ấy. Cho dù bây giờ chưa được, ôm một chút cũng được đi.” Giang Lưu Thâm chống lên bàn nấu ăn, nhếch môi cười: “Anh giống chính nhân quân tử không chiếm lợi ích lắm à?”

Từ Dương đã sắp loạn não: “Không phải... anh rốt cuộc có ý gì? Anh có nhu cầu sinh lý sao lại không tìm mấy em gái ngực bự mà anh thích? Hạ Hi Ngải có đẹp thế nào thì cũng là nam mà! Anh muốn ngủ anh ta làm gì?”

Giang Lưu Thâm nhìn trợ lý nhà mình bằng ánh mắt ghét bỏ: “Tiểu Từ, thảo nào từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa có ai rước cậu về, anh nói rõ ràng như vậy mà cậu vẫn không hiểu.”

“???”

“Anh thích cậu ấy.” Ý cười trên môi Giang Lưu Thâm trở nên ấm áp: “Tối qua mới phát hiện ra, vừa phát hiện là chịu không nổi, càng nhìn càng thích

cậu ấy.”

Từ Dương triệt để ngạc nhiên: “Anh... Anh không đùa đấy chứ?”

“Mặc dù anh cậu luôn không đứng đắn nhưng sẽ không lôi chuyện này ra đùa. Không nói với cậu nữa, anh đi xem cậu ấy ngủ có ngon không.” Giang Lưu Thâm rót một cốc nước ấm, vừa bưng cốc nước tới trước cửa phòng ngủ, cửa liền mở ra.

Hạ Hi Ngải híp mắt, bộ dạng trông như chưa tỉnh lắm, đồ ngủ lớn hơn một size trên người lỏng lẻo lộ ra một nửa xương quai xanh, ống quần hơi dài chấm xuống đất, che đi hơn một nửa bàn chân, chỉ lộ ra ngón chân trắng nõn.

Hầu kết Giang Lưu Thâm chuyển động, có chút hối hận khi để cậu mặc đồ ngủ của mình.

“Bị đánh thức à? Sao không xỏ dép đã ra ngoài rồi? Sẽ bị lạnh.”

Hạ Hi Ngải nghe thấy lời này, nhìn chăm chăm vào hai người trước mặt, trong đầu chậm rãi hồi tưởng lại tình huống tối qua... Lúc Giang Lưu Thâm ôm cậu xuống xe, thật ra cậu có tỉnh lại một lúc, muốn giãy giụa thoát ra nhưng thật sự quá mệt mỏi, hơn nữa cái ôm kia rất ấm áp rất đáng tin, cậu lại chìm vào giấc ngủ.

“Mặt đỏ như vậy, có phải là nhớ đến cái gì không?” Giang Lưu Thâm cười bước lại gần: “Mau đi vào xỏ dép, hay là... cậu muốn tôi ôm vào lần nữa?” “Rầm!” Cửa phòng ngủ mạnh mẽ đóng lại.

Giang Lưu Thâm cười tươi, nói vọng vào trong: “Quần áo trong tủ, thích thì chọn, mặc xong ra ăn sáng.”

Cuối cùng Hạ Hi Ngải chọn một bộ gồm áo T-shirt trắng cùng quần thể thao bình thường. Hai chiếc này dường như là quần áo rẻ nhất trong tủ, ước tính khoảng vài trăm tệ, lỡ làm bẩn có lẽ cũng không sao. Cách ăn mặc giản dị này lập tức khiến cậu trẻ đi vài tuổi, trông như học sinh cấp ba, ngay cả Giang Lưu Thâm cũng có cảm giác tội lỗi “quấy rối trẻ vị thành niên”.

“Thích bộ này à? Tặng cậu.”

“Không phải... Quần áo khác của anh đều không hợp với tôi.” Hạ Hi Ngải nói. Cơ thể của Giang Lưu Thâm cường tráng hơn cậu, quần áo hầu như đều lớn hơn một size, có thể mặc được đa số đều là kiểu dáng đắt tiền, hoàn toàn không khớp với phong cách đơn giản nhẹ nhàng từ trước đến nay của cậu.

“Mặc tạm đã, buổi chiều tôi nhờ người mang mấy bộ qua.” “Không cần, để tôi bảo trợ lý đưa qua là được.”

“Trợ lý của cậu là một cô gái, thế nào, quần lót cũng muốn cô ấy đi mua? Rất không hợp lý.”

Hạ Hi Ngải nghĩ nghĩ cũng có lý nên gật đầu: “Vậy anh cũng đừng mua quá đắt, đến lúc đó tôi chuyển tiền cho anh.”

Giang Lưu Thâm vỗ ngực đảm bảo: “Không vấn đề, từ trước đến giờ tôi không mua đồ đắt, con người tôi rất tiết kiệm, cậu xem hai chúng ta thật hợp ý, sống cùng nhau nhất định rất hòa hợp.”

Từ Dương nhìn chiếc áo T-shirt Co-branding phiên bản giới hạn mười tám nghìn tệ trên người Hạ Hi Ngải, sau đó nhìn chiếc quần thể thao bảy nghìn chín, lại có cái nhìn mới về trình độ mặt dày của Giang Lưu Thâm.

Ăn sáng xong, Hạ Hi Ngải gọi điện thoại cho Hứa Đồng nhờ cô lấy những vật dụng cần thiết trong nhà mang đến nhà Giang Lưu Thâm, cậu muốn ở tạm một thời gian.

Cho đến khi Hứa Đồng mở cửa nhìn thấy Giang Lưu Thâm vẫn còn cảm thấy thật khó tin, suýt chút nữa quỳ xuống dập đầu: “Anh Thâm, anh đúng là Bồ Tát sống. Sau này tôi sẽ không thờ ai hết chỉ thờ mỗi anh!”

Đoạn thời gian này cô ấy vì chuyện của nghệ sĩ nhà mình mà bôn ba vất vả, tiều tụy không chịu nổi, một cô gái hai mươi mấy tuổi mà quầng thâm sắp đen bằng gấu trúc rồi.

Giang Lưu Thâm cười cười: “Không cần khách sáo, cảm ơn cô lúc gặp nạn đã không rời bỏ, sự tận tâm này tôi đều nhìn thấy, tôi muốn đề bạt cô làm người đại diện cho Hi Ngải, cô thấy sao?”

Hứa Đồng ngạc nhiên: “Việc này... Tôi không có kinh nghiệm gì...”

“Không sao, mặc dù trách nhiệm quả thật rất nặng nhưng các tiền bối có kinh nghiệm phong phú ở studio của chúng tôi sẽ hướng dẫn cô, chỉ xem cô có muốn tiếp nhận thử thách hay không. À đúng rồi, tiền lương hẳn là gấp mười lần lương hiện tại của cô.”

“Muốn muốn muốn!” Hứa Đồng lập tức gật đầu như giã tỏi.

“Vậy quyết định như thế đi.” Giang Lưu Thâm quay đầu nhìn về phía Hạ Hi Ngải: “Người đại diện của cậu đã bị tôi mua chuộc, cậu không đồng ý cũng phải đồng ý rồi.”

Hạ Hi Ngải nói thầm: “Tôi vốn dĩ đã đồng ý ký...” “Vậy cậu còn gửi tin nhắn cho tôi nói không ký.” “Tôi...”

Hạ Hi Ngải khó mở miệng, Hứa Đồng vội vàng nói đỡ cho cậu: “Anh Thâm, anh đừng trách cậu ấy, Hi Ngải không muốn liên lụy đến anh, bài chia sẻ bài đăng của anh đều xóa đi, cũng bỏ theo dõi hai chiều luôn rồi.” Giang Lưu Thâm mở Weibo nhìn một cái, là thật.

“Cậu như này mọi người sẽ nghĩ là tôi chủ động bỏ theo dõi hai chiều, nhất định sẽ cho rằng tôi vô tình vô nghĩa, vừa xảy ra chuyện là vứt bỏ bạn nhỏ nhà mình.”

Hạ Hi Ngải không nghĩ đến điều này, nhất thời căng thẳng: “Vậy tôi theo dõi lại nhé?”

“Tạm thời không cần, tôi có thể chia sẻ chút dư luận cho cậu cũng tốt, đợi đến khi chân tướng sự việc rõ ràng sáng tỏ đi. Giờ ký hợp đồng trước đã, cho cậu an tâm, tránh việc nghĩ ngợi lung tung.”

Giang Lưu Thâm nhìn Từ Dương, Từ Dương lập tức lấy bản hợp đồng đã chuẩn bị xong từ sớm ra, kính cẩn đưa cho “cây hái tiền” mới của studio... cũng có thể là bà chủ mới trong tương lai.

Hạ Hi Ngải không xem qua mà lật thẳng đến cuối trang và ký tên mình lên trên.

Giang Lưu Thâm cản không kịp: "Oa, cậu tin tôi như vậy tôi thật sự rất vui nha, nhưng cậu thật sự không đọc kỹ lại sao?”

“Không cần thiết, anh giúp tôi như vậy, sẽ không hại tôi, cho dù anh có lấy nhiều lợi nhuận hơn cũng không sao cả.” Hạ Hi Ngải dừng một chút: “Anh Thâm, thật sự cảm ơn anh.”

Cậu rất ít khi nói những câu như này, không khỏi chó chút ngượng ngùng, hai má hơi phiếm hồng, cúi thấp đầu, tầm mắt Giang Lưu Thâm không tự chủ được bị hấp dẫn, chăm chú nhìn cậu, nhất thời xuất thần.

Từ Dương và Hứa Đồng: “?”

Hai người này làm sao vậy? Làm như bên cạnh không có người à?

“Khụ khụ.” Từ Dương lên tiếng phá vỡ bầu không khí ám muội này: “Kiến nghị anh vẫn nên xem qua phần chia lợi nhuận đi, vừa rồi anh Thâm bảo tôi sửa lại một chút, hợp đồng có vài chỗ không giống với các nghệ sĩ bình thường.”

Hạ Hi Ngải cho rằng việc cậu ta nói là phần lợi nhuận của studio sẽ nhiều hơn một chút, việc này về tình cũng dễ hiểu, xảy ra loại chuyện này, Giang Lưu Thâm còn đồng ý ký hợp đồng với cậu đã là rất trượng nghĩa rồi, cậu sẽ không so đo này kia. Nhưng khi cậu lật đến tờ phân chia thu nhập kia, bất ngờ nhìn thấy một dòng chữ: Trong phạm vi hợp đồng, toàn bộ lợi nhuận do bên B làm ra đều do bên B sở hữu.

“Như vậy sao được!” Hạ Hi Ngải nóng nảy: “Tôi không thể nhận ân huệ lớn như vậy của anh, không kiếm được tiền anh còn ký với tôi làm gì?” Nhưng Giang Lưu Thâm đã lấy hợp đồng về: “Cậu cũng ký rồi, không đổi ý được đâu.”

“Anh cần gì như thế...” Cần gì phải tốt với cậu như vậy, khiến cậu ngay cả báo đáp anh cũng không làm được.

“Tôi thiếu chút tiền đó của cậu à?” Giang Lưu Thâm xoa xoa đầu cậu: "Thưởng thức cậu mới ký hợp đồng với cậu, cậu tận tình phát huy tài năng là được, đừng khiến tôi thất vọng.”

Hạ Hi Ngải đang tập trung nghĩ phải báo đáp như nào, bị xoa đầu cũng không chú ý, trong lòng vẫn khó mà chấp nhận được, nhưng hợp đồng đã ký, không thể sửa đổi, đành phải rầu rĩ “vâng” một tiếng.

“Được rồi, vui lên đi.” Giang Lưu Thâm cười cười, nhưng ý cười rất nhanh đã tắt đi.

“Tiếp theo, nên nói đến chuyện tính sổ rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK