• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tiệc bắt đầu, các vị khách lần lượt tiến vào hội trường. Vì chủ đề là từ thiện nên cách bài trí của hội trường không theo lối sang trọng thời thượng mà hướng đến sự gần gũi tự nhiên. Tuy nhiên, vì tất cả những khách mời đều là người nổi tiếng đến nên mặt mũi đều phải có, các loại hoa trang trí và các nguyên liệu nấu ăn đều được vận chuyển trực tiếp bằng đường hàng không, tươi ngon và tinh tế.

Giang Lưu Sâm và Hạ Hy Ngải đang ngồi ở bàn chính ở hàng đầu tiên, điều này đủ thấy sự ưu đãi của ban tổ chức. Nghĩ đến lần trước mình tham gia loại sự kiện quy mô lớn và được xếp vào trong góc, Hạ Hy Ngải vẫn cảm thấy có chút xúc động: “Tưởng có thể làm anh nở mày nở mặt, nhưng cuối cùng vẫn làm anh xấu hổ... "

"Không có gì phải xấu hổ. Nếu không phải nhìn thấy em buồn như vậy, anh sẽ không biết mình trân trọng em như vậy." Giang Lưu Thâm biết bạn nhỏ nhà mình chịu nhiều ấm ức, liền an ủi: "Cái gì thuộc về em, cuối cùng cũng là của em. Đó chỉ là giải thưởng dành cho người mới, có khi em sẽ là người đoạt giải Hoa Khúc. "

Vừa nhắc tới giải thưởng người mới lần trước, sắc mặt Giang Lưu Thâm càng lạnh hơn: "Tất cả đều là do tên họ Đoàn đó, nữa kết quả giải người mới đã bị gian lận, khiến em buồn. Đừng lo lắng, anh đã cho người dạy dỗ hắn giúp em rồi."

Hạ Hy Ngải kinh ngạc: "Anh đang nói đến giám đốc Đoàn? Anh đã làm gì anh ấy?"

"Đừng gọi khách sáo như vậy, ở chỗ anh, anh ta không xứng có cái xưng hô ấy. Vừa mới đấm anh ta thôi mấy phát thôi, không có gì nghiêm trọng." "Tại sao lại đánh anh ấy?" Hạ Hy Ngải lo lắng: "Anh ấy rất tốt!"

Giang Lưu Thâm không thể tin được: "Hắn tốt sao? Hắn không cho em đi thảm đỏ, xếp em ở hàng cuối cùng, hơn nữa còn gian lận để em không nhận được giải. Vậy mà gọi là tốt sao?"

"Mặc dù đây là sự thật... nhưng anh ấy chỉ vì tình hình chung. Khi em đến tố cáo Triệu Kiến Hoa, anh ấy đã cẩn thận nghe em giải bày, còn nói rằng nếu em thực sự không còn nơi nào để đi, em có thể quay trở lại Long Hành tiếp tục phát triển, anh ấy còn tin rằng em không dùng ma t*y. "

Giang Lưu Thâm khinh thường khịt mũi: "Hắn giả bộ lịch sự thôi, là kẻ đạo đức giả. Nếu như em biết năm đó hắn đã làm gì với Lê Lạc, em nhất định sẽ không nói thay hắn nữa."

"Anh ấy đã làm gì?"

Giang Lưu Thâm không nói thêm nữa: "Quên đi, đừng nhắc tới, dù sao cũng đừng nhắc tới người này trước mặt Lê Lạc, tránh xa hắn càng xa càng tốt."

"Vậy em sẽ không qua lại với anh ta nữa... nhưng còn chuyện anh đánh anh ta có ổn không? Em nghe nói nhà họ Đoàn rất đáng gờm."

"Không sao đâu, cũng không đáng gờm bằng nhà bạn trai em, nhà anh không có nhiều rắc rối như nhà bọn họ, đủ thứ con riêng con chung, nhà anh chỉ có anh là con một, ba mẹ hòa thuận, thắm thiết như thuở ban đầu. Tương lai em gả về, tình cảm mẹ chồng nàng dâu cũng sẽ rất hòa thuận... "

Hạ Hy Ngải nghe anh càng nói càng xấu hổ, lập tức đưa tay xuống bàn véo đùi anh: "Chú ý chút." Tuy rằng lúc này đang ngồi ở bàn đầu tiên, chỉ có hai

người bọn họ, nhưng người tới lui nhiều, không cẩn thận sẽ bị người khác nghe thấy.

Giang Lưu Thâm dùng tay mình phủ lên mu bàn tay Hạ Hy Ngải, liếc mắt nhìn xung quanh một cái: "Mọi người đều bận tán gẫu chụp ảnh, không có người để ý chúng ta. Còn chỗ ngồi này của bạn trai em, nhất định không ai dám tới bắt chuyện."

Kết quả là vừa nói xong, đã có người tới chào hỏi.

"Chào, Lưu Thâm, đã lâu không gặp." Người khách mang theo một chiếc ly chân cao, rượu vang đỏ lóng lánh phù hợp với chiếc váy dạ hội màu đỏ sẫm của cô đang đong đưa theo nhịp bước.

Hạ Hy Ngải nhận ra cô, Tô Mạn Ni, nữ diễn viên hệ chị đại, người thường đóng những vai nóng bỏng, gợi cảm, không phải là một tên tuổi lớn, nhưng do số lượng các bộ phim điện ảnh và truyền hình cô tham gia nhiều nên độ nhận biết đối với khán giả của cô cũng rất lớn, danh tiếng của cô cũng khá cao.

Bộ phim truyền hình ăn khách nhất mà cô từng đóng chính là chuyện tình chị em đóng với Giang Lưu Thâm vài năm trước. Trong phim quan hệ yêu đương ngọt ngào, nhiệt tình, cũng có rất nhiều cảnh hôn hiếm hoi của Giang Lưu Thâm, trở thành làn sóng một thời. Tô Mạn Ni nhân cơ hội tạo thêm scandal, giá trị tăng lên gấp bội, giờ cô đã vượt qua cả ngàn diễn viên nữ khác.

Giang Lưu Thâm nhìn thấy cô, khóe miệng anh giật giật: "Chà, đã lâu không gặp."

Tô Mạn Ni không để ý, cô ngồi bên cạnh Giang Lưu Thâm, cười quyến rũ, bộ ngực to gần như úp trên bàn: "Ồ, đây không phải là Hy Ngải sao? Tuổi trẻ tài cao." Cô ta duỗi tay ra.

Hạ Hy Ngải bắt tay với cô, lại nghe thấy Giang Lưu Thâm lạnh giọng mở miệng: "Cô Tô có chuyện gì sao?"

"Em nghe nói rằng anh chuẩn bị quay một bộ phim mới. Xin chúc mừng." "Tôi quay phim là chuyện rất kỳ lạ sao? Cô Tô thật là vui tính."

Tô Mạn Ni nghẹn lời nhưng cũng không dừng lại: "Em chỉ là vui mừng khi thấy anh quay lại màn ảnh. Trong một năm anh dừng đóng phim, em có mấy kịch bản muốn giới thiệu cho anh. Thật đáng tiếc."

"Không cần cô Tô nhọc lòng, kịch bản gửi cho tôi đã chất thành đống rồi, nếu cô thích có thể giới thiệu cho cô vài bộ."

Hạ Hy Ngải không hiểu nổi cuộc trò chuyện vòng vo này, trong một lúc không rõ Giang Lưu Thâm đang tốt bụng giới thiệu vai diễn hay đang chế giễu đối phương.

Tô Mạn Ni mỉm cười trả lời: "Em đến nhà anh đọc kịch bản nhé? Ừm, tối nay em rảnh." Nói xong, cô nháy mắt, dường như đang truyền đi một lời mời gọi mờ ám.

Hạ Hy Ngải hiểu hành động này, bàn tay dưới bàn nắm chặt.

Giang Lưu Thâm ý thức được, cần tay Hạ Hy Ngải trấn an cậu, nói với Tô Mạn Ni: "Tôi sợ không tiện tiếp cô Tô."

"Sao vậy? Trong nhà có giấu giếm ai à?" Tô Mạn Ni bật cười.

"Đúng vậy, nhà vàng giấu người đẹp." Sắc mặt Giang Lưu Thâm không chút thay đổi: "Hiện tại tôi chưa có kế hoạch công khai. Xin cô Tô giữ bí mật giúp."

Hạ Hy Ngải ngạc nhiên nhìn anh.

Nụ cười trên mặt Tô Mạn Ni dần dần đông cứng lại, hai mắt chậm rãi mở to, vẻ mặt hoài nghi nói: "Lưu Thâm, anh đang đùa với tôi sao?"

"Cô thấy tôi giống như đang nói đùa à?" Giang Lưu Thâm tỏ vẻ thờ ơ: "Còn nữa, cô Tô, nếu tôi nhớ không lầm, tôi đã nói với cô rồi, cô đừng quá lún sâu vào nhân vật, phim kết thúc rồi, mọi thứ tan biến. Thật vô nghĩa khi cứ lưu luyến mãi. Cô có thể nói chuyện với tôi, nhưng nếu tôi thấy ai đó làm

ầm ĩ về những bức ảnh mà chúng ta trò chuyện tối nay, tôi có thể sẽ viết đơn cho luật sư."

Sắc mặt Tô Mạn Ni trở nên cứng ngắc, biết đêm nay mình không đạt được mục đích, đành phải từ bỏ, trong lòng đầy phiền muộn, vội vàng đi đến những bàn khác, chào hỏi cho có lệ.

"Anh nói vậy với cô ấy… có sao không?" Hạ Hy Ngải lo lắng hỏi.

Giang Lưu nhấp một ngụm rượu vang: "Không sao. Cô ta sẽ đoán rằng anh đang tìm cớ từ chối, cô ta không tin đâu. Cho dù thực sự tin, cô ta cũng sẽ không thể đoán ra được là em."

Hạ Hy Ngải trầm mặc suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta có nên tránh mặt một thời gian không? Mấy ngày nay xem ra quá khua chiêng đánh trống rồi."

"Em càng tránh người ta sẽ càng dễ nghi ngờ, càng giống thật người khác sẽ tưởng chúng ta là giả."

"Nhưng... em lo lắng sẽ ảnh hưởng đến anh."

Mặc dù tạo couple nam nam là phương pháp phổ biến để nhanh chóng tăng độ nổi tiếng trong làng giải trí nhưng nếu nó trở thành thật thì chắc chắn nó sẽ hại nhiều hơn lợi cho tương lai của cả hai, vì vậy, mọi sao nam nổi tiếng trong tương lai đều cố gắng xóa bỏ cái mác này couple này và cố hút fan only.

Giang Lưu Thâm thì hoàn toàn ngược lại, anh đã dính nhiều scandal từ khi ra mắt nhưng chưa có cái nào là thật cả, có thể nói sự nổi tiếng của anh hoàn toàn dựa vào thực lực. Ngày nay địa vị càng mạnh, sự nghiệp càng hưng thịnh, ngày nào cũng phát ra đường cùng với một ngôi sao tuyến 18 như cậu mới kỳ lạ. Ngay cả người qua đường cũng không thể hiểu nổi một loạt hành động này.

Hôm đó Hạ Hy Ngải xem Weibo thấy người ta nói: "Giang Lưu Thâm đã bị Hạ Hy Ngải đè đầu cưỡi cổ rồi sao? Anh không thể cứ ở trên đỉnh núi trở thành ảnh đế thiên tài của mình sao? Tại sao anh lại muốn hạ mình trở thành ngôi sao lưu lượng?"

Mặc dù bình luận trên Weibo này đã bị hàng chục ngàn người hâm mộ mắng mỏ, nhưng cũng có một hoặc hai người đồng tình, trông rất bắt mắt.

"Anh chẳng là gì cả." Giang Lưu Thâm không quan tâm. "Anh không phải là thần tượng. Người hâm mộ thích anh chủ yếu vì tác phẩm của anh. Nhiều người trong số họ mong muốn có được tình yêu của anh. Quả thực có một số fans bạn gái trong fandom, nhưng anh sẽ cho người giám sát chặt chẽ họ. Còn những người khác, tôi đoán họ đã đánh giá thấp việc của anh và em, anh cũng đã tính toán hết rồi, điều này không ảnh hưởng nhiều đến danh tiếng của anh."

Hạ Hy Ngải vẫn lo lắng: "Cho dù sau khi công khai thoát fans không nhiều nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp đúng không?"

"Có lẽ đa số đạo diễn trong nước sẽ không mời anh diễn nữa. Anh cũng coi thường những đạo diễn đó. Những đạo diễn lớn mà anh từng hợp tác không quan tâm đ/ến những điều này. Điều em nên lo lắng là sự nghiệp của em. " "Em?"

"Ừ. Dù là ca sĩ nhưng hiện tại em vẫn được coi là một nửa idol. Thời gian ra mắt ngắn ngủi, vị trí cũng chưa vững chắc. Anh e rằng sẽ bất lợi cho em nếu chúng ta vội vàng công khai." Giang Lưu Thâm cười: " Bằng không, với tính cách của anh từ lâu đã gióng trống khua chiêng công bố rồi."

Hạ Hy Ngải đỏ mặt, nhanh chóng nhìn xung quanh không thấy ai ở gần họ, liền dời ghế tiến đến gần Giang Lưu Thâm, nói nhỏ: "Không sao, em không sợ, anh không cần nhịn... Em không muốn làm cho anh không thoải mái. "

Giang Lưu Thâm cũng nghiêng người: "Có câu nói này của em, dù có không thoải mái đến đâu anh cũng sẽ cảm thấy thoải mái. Không sao cả, chúng tôi không gấp, hãy cho người hâm mộ của em thêm thời gian để thích ứng. Tuy rằng em thuộc về anh, nhưng em là thần tượng của họ, ở góc độ khác, em cũng thuộc về họ. "

Hạ Hy Ngải nửa hiểu nửa không hiểu: "Em thuộc về họ sao? Em rất biết ơn fans của mình, nhưng cuộc sống của em nên do chính em quyết định."

"Không phải em không thể quyết định, mà là em nên tính toán trước những mặt bất lợi trước khi ra quyết định, đồng thời cố gắng giảm thiểu thiệt hại." Giang Lưu Thâm vuốt tóc Hạ Hy Ngải: "Giá trị tồn tại của thần tượng chính là mang lại hạnh phúc và hy vọng đến với fans. Fans có thể tưởng tượng em theo bất kỳ cách nào để thỏa mãn trí tưởng tượng của họ. Em thuộc về tất cả mọi người. Nhưng nếu em yêu đương, tưởng tượng của một số fans sẽ tan vỡ. Vì họ biết em không thuộc về họ nữa và em chắc chắn sẽ bị ném đá." Hạ Hy Ngải gật đầu: "Hình như là như vậy, em cũng không nghĩ nhiều như vậy."

"Nhưng không quan trọng, em có thực lực, em có thể từ từ thay đổi hình tượng, fandom của em cũng sẽ dần lớn mạnh. Thời gian ra mắt của em cũng ngắn ngủi. Thật sự mà nói, độ bám fan hiện tại không cao, cũng chưa phát triển fan cuồng các loại. Ngoài ra sóng gió lúc trước, fans của em nghĩ rằng anh đã giúp và có ấn tượng tốt về anh, nhiều người đã chuyển thành fan couple rồi. "

Giang Lưu Thâm tự hào nói cho Hạ Hy Ngải biết: "Theo thống kê của anh, tầm bảy mươi phần trăm rồi. Chúng ta sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ để biến con số đó thành một trăm phần trăm."

"Anh thống kê lúc nào vậy?"

"Ngay khi chương trình "Thẻ Bài Vàng" kết thúc cách đây không lâu, hàng chục nghìn fans của em đã thông báo rằng họ đã chuyển sang đu couple.

Chà, cảnh tượng đó khiến anh cảm thấy rất vui vẻ, hận không thể dùng acc chính đi like."

Giang Lưu Thâm càng nói càng hào hứng, Hạ Hy Ngải nhanh chóng nhéo đùi của anh: "Đều do anh."

Chín mươi phần trăm hotsearch mà cả hai lên đều là do Giang Lưu Thâm táy máy tay chân.

Thực sự là... nhà không có phúc mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK