Giang Lưu Thâm không nói nên lời, ban ngày nghe Hà An nói xong trong lòng hưng phấn một hồi, lập tức muốn chạy tới chỗ Hạ Hi Ngải xác nhận suy đoán của mình, nói cho bé con biết duyên của hai người bọn họ như thế nào, điều này có thể được xảy ra một lần nữa.
Nhưng bây giờ đã thực sự xác nhận điều đó, ngược lại không muốn nói ra.
Lý do thứ nhất là, bản thân anh trước đó đã không biết bao nhiêu lần ăn giấm chua của Nãi Trà Kha, kết quả phát hiện ra mình mới là kẻ keo kiệt, nếu bé con biết chuyện, thì anh biết cắm mặt vào đâu đây? Phải nghĩ cách lôi bé con xuống nước, để cho cậu cũng phải ăn giấm, ai cũng đừng cười ai.
Lý do thứ hai là, không chọn được ngày lành tháng tốt khua chiêng đánh trống vang trời cho cả thế giới đưa lên biển thông báo tuyên bố "Ngải Ngải và tôi quen biết từ nhỏ, các người ghen tị hay không ghen tị?", thực xin lỗi
hai người bọn họ, đoạn này như kì tích có một không hai của tình yêu lãng mạn, diệu kỳ.
Hạ Hi Ngải không biết lúc này trong đầu Giang Lưu Thâm đang suy nghĩ cái gì, nhưng nhận thấy rằng người sau lưng đã dừng mọi động tác, tưởng rằng đã thoát khỏi nguy cơ lần này, cẩn thận hỏi: "Anh buông em ra được không? Đi ngủ sớm chút đi... Ngày mai anh còn phải quay phim mà."
“Ngày mai có thể trễ giờ, không sao đâu.” Giang Lưu Thâm lúc này quá kích động, làm sao có thể dễ dàng buông tha? Hai tay vòng qua eo cậu, hôn từ gò má cho đến mang tai, ngậm chặt làm đỏ lên, quấn quít với vành tai cậu.
"Ngày mai em phải đi rồi, anh muốn ôm em lâu hơn một chút."
Hạ Hi Ngải chưa từng bị hôn lên lỗ tai bao giờ, cậu cực kỳ mẫn cảm, giãy giụa đẩy Giang Lưu Thâm đang ở đằng sau vòng tay qua eo, quay đầu muốn trốn tránh: "Có thể ôm, nhưng mà đừng, đừng hôn, nhột lắm..."
Giang Lưu Thâm bị lửa giận cọ xát vào người, hông của anh đẩy về phía trước: "Nếu như em còn cử động, không còn là ôm hôn nữa đâu."
Hạ Hi Ngải cảm thấy có thứ gì đó cưng cứng để ở chân mình, thân thể trở nên cứng ngắc, đỏ mặt giãy giụa muốn bám vào tường, cố gắng tránh xa nguy hiểm, nhưng chiếc đai áo choàng tắm buộc quanh eo khiến cậu không thoát ra được. Giang Lưu Thâm tiến lên một bước, lại áp sát vào cậu, vật cứng rắn để thẳng vào giữa hai chân cậu.
“Bảo bối chạy trốn khỏi cái gì vậy... Anh nói muốn ăn tráng miệng, em tưởng trốn đi là được sao?” Giang Lưu Thâm lẩm bẩm bên tai cậu, thò tay vào quần áo cậu, sờ soạng khắp nơi.
Hạ Hi Ngải hiểu ra cái gọi là tráng miệng của Giang Lưu Thâm chính là mình, lập tức lấy hai tay che ngực: "Không, không được sờ phía trước."
“Phía trước nào?” Giang Lưu Thâm cố ý giả ngu, trực tiếp vươn tay tới hạ bộ không phòng bị của cậu, dùng quần ngủ xoa thứ ở giữa hai chân: “Cái phía trước này sao?"
Hạ Hi Ngải không chuẩn bị, bộ phận mẫn cảm đột nhiên bị cọ xát như thế này, trong nháy mắt khuôn mặt đỏ đến mức như có thể chảy máu, hoảng sợ nắm lấy đôi tay Giang Lưu Thâm để ở dưới hạ bộ, nhưng nếu như vậy, bên trên đã không có gì che cả.
Giang Lưu Thâm thừa cơ dùng tay, nhanh chóng sờ vào bên trong áo, nhéo chính xác một cái đầu v* nhỏ xinh xinh, nhẹ nhàng kéo ra hướng ngoài. "Ha..." Hạ Hi Ngải thở từng hơi gấp gáp.
Giang Lưu Thâm không cho cậu có cơ hội phản kháng, đồng thời di chuyển một lúc hai tay cả trên cả dưới, nhẹ ôn nhu nhưng không mất sức, đùa giỡn thân thể mềm dẻo mẫn cảm của người trong lòng.
Hạ Hi Ngải lập tức không thể chịu đựng được nữa, nhiệt khí toàn thân đều tập trung ở hạ thể, cho dù có cố gắng khép lại hai chân cũng không ngăn được bàn tay Giang Lưu Thâm đang cọ xát bừa bãi, ma sát hạ bộ của cậu bằng cái quần ngủ, khoái cảm mãnh liệt chưa từng trải qua ập đến như thủy triều. đầu v* nhạy cảm bị đầu ngón tay véo véo, có lúc ấn vào có lúc kéo ra, vừa tê dại lại vừa đau, dòng điện chạy loạn xạ khắp người.
"Đừng, đừng làm vậy với em..." Hai chân cậu mềm nhũn, gục mặt vào tường thở hổn hển cầu xin: "Em không vui đâu..."
“Anh cảm thấy em rất hưởng thụ.” Giang Lưu Thâm dùng móng tay cào đầu v* cứng rắn của cậu, lại tăng thêm tốc độ ma sát hạ bộ qua quần ngủ, siết chặt người đàn ông đang run rẩy trong tay, trầm giọng nói:
"Ngải Ngải quá yếu đuối, bây giờ rốt cuộc cũng cứng rắn lên một chút."
Hạ Hi Ngải bị âm thanh trầm ấm nói vào lỗ tai đồng thời bị sự khoái cảm giày xéo, ánh sáng bỗng xẹt qua trước mắt, chợt ưỡn người ra, cứ như vậy mà tuôn ra một tràng.
“Quá nhanh phải không?” Giang Lưu Thâm bật cười, vòng tay ôm lấy nam nhân ngã vào trong lòng, khẽ hôn lên cổ cậu, xoa dịu sự trống trải bất an sau khi đạt được khoái cảm. Anh kéo quần ngủ của mình ra, cúi đầu nhìn vào bên trong.
Chiếc quần ngủ vốn đã xộc xệch, đáy quần đã ướt sũng hết cả, thứ chất lỏng trắng đục chảy dài xuống tận mu bàn chân, thậm chí có một số còn nhỏ xuống sàn nhà. Bé con còn phản ứng hơn những gì anh mong đợi, chơi được một hồi, bên dưới đã phát tiết, vẫn run rẩy đứng thẳng.
Thật là... Ngây thơ lại gợi tình.
Giang Lưu Thâm đưa tay vào, dính một ít chất lỏng, vuốt ve, khi ngón tay tách ra, rút ra được một sợi tơ nhớp nháp.
"Thật đặc... Em đã bao lâu không tự mình làm?"
Hạ Hi Ngải nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ run, cắn môi không trả lời. Cậu chưa bao giờ quan tâm đ/ến khía cạnh này, thỉnh thoảng chỉ xảy ra một cách bốc đồng, nhanh chóng giải quyết nó một cách qua loa, chưa bao giờ bị ai để mắt đến, hoặc bị người khác làm cho. Cảm ơn Giang Lưu Thâm đã ban tặng, cậu trong hôm nay đã trải qua tất cả.
“Ngày nào anh cũng làm cho chính mình.” Giang Lưu Thâm muốn làm cậu xấu hổ, cởi quần áo ngủ ra, dùng ngón tay dính chất lỏng xoa xoa đầu v* đã cương cứng.
"Anh nghĩ về em mỗi ngày mà bắn ra."
Người này sao có thể không biết xấu hổ như vậy... Hạ Hi Ngải hai mắt đỏ lên vì xấu hổ: "Vui đùa đủ rồi, thả em ra..."
"Chính mình thoải mái xong sẽ không để ý đến anh sao? Ngải Ngải thật nhẫn tâm." Giọng nói của Giang Lưu Thâm trầm thấp cảm thấy được sự chua chát, mang theo dục vọng không thể che giấu được, thô bạo bám chặt lấy cậu, hai tay từ trước ngực sờ soạng đến tấm lưng trần trụi, rồi đi xuống, để trên hai phần thịt mềm.
"Để cho bạn trai em cảm thấy một chút đi." Hạ Hi Ngải hoảng sợ: "Đừng làm loạn..." Nhưng Giang Lưu Thâm đã làm loạn sẵn rồi.
Bàn tay to lớn siết chặt hông cậu qua bộ đồ ngủ, nặn thành nhiều hình dạng khác nhau, dùng da thịt mềm mại của thứ giữa hai chân vuốt ve, bộ đồ ngủ bằng vải bông xoa nơi mẫn cảm mềm mại, mang theo một trận tê dại.
“Lần trước anh vô tình chạm vào, mông của Ngải Ngải thật sự rất mềm.” Giang Lưu Thâm bên tai cậu cười một cách trầm ấm: “Vừa vểnh lên vừa mềm.”
"Buông ra, đừng chạm vào..." Hạ Hi Ngải hai chân mềm nhũn đến mức không còn đứng vững được nữa, bám chặt vào tường, vẫn cố gắng thuyết phục người phía sau dừng lại.
Giang Lưu Thâm nhìn cậu làm bộ dạng đáng thương, trong lòng như có một cái lông vũ, miệng khô ngứa. Với lợi thế ràng buộc nhau, ham muốn bền lâu càng được đẩy lên cao.
Hạ Hi Ngải kinh hãi, lại một lần nữa hoảng sợ tiến lên định né tránh, nhưng lại không thành công, lại bị Giang Lưu Thâm giữ lấy eo kéo lại, vật cứng thẳng đơ để ngay sau lưng cậu, bao phủ lấy da thịt mềm mại trên mông cậu lõm xuống như một cái hố.
"Anh đừng làm..."
Giang Lưu Thâm liếm đôi môi khô khốc: "Không làm, chỉ cạ thôi."
Hạ Hi Ngải đang định ngăn cản, đột nhiên nghe thấy âm thanh sột sột soạt soạt lưng.
Giang Lưu Thâm cởi quần lót dưới áo choàng tắm. Sau đó gục mặt, hôn cậu thật sâu lần nữa.
"Trước hết để em chuẩn bị tâm lý trước đã... Tránh sau này làm em sợ." Hạ Hi Ngải bị nụ hôn làm cho choáng váng, trước khi cậu kịp tiêu hóa những lời này, Giang Lưu Thâm đã bắt đầu di chuyển.
Vật cứng tiếp xúc bên ngoài nóng vô cùng, mặc dù không nhìn thấy tình hình phía sau, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được thứ đó đang từ từ cọ xát giữa hai chân mình xuyên qua lớp đồ ngủ, đem đến một nhiệt độ nóng bỏng, đốt sống lưng khắp người càng thêm thiêu đốt, khiến máu cậu dần dần sôi trào.
Giang Lưu Thâm nhéo thật sâu vào cái eo thon, đẩy hông về phía trước một cách thô bạo, hạ thân cứng rắn dày đặc bị cặp mông mềm mại bao quanh, phồng lên có chút khó chịu. Trong lúc ma sát, quần ngủ bị ép vào trong khe chật hẹp, hiện ra hai bên mông mềm mại của cậu càng thêm tròn trịa, thấy hốc mắt nóng lên, ánh mắt lại dán chặt vào một nơi khuất, một lúc sau động tác chậm lại, hạ thân cứng ngắc dựa vào chọc nhẹ, chất lỏng trong suốt tràn ra bên trên làm ướt lớp vải, như là có thể thấy rõ hình dáng bên trong.
Hạ Hi Ngải sững sờ, quay đầu lại khó nhọc, hai mắt đỏ hoe hét lên: "Giang Lưu Thâm..."
Đây là ý nghĩa của việc cầu xin tha thứ.
Giang Lưu Thâm tối nay cũng là không muốn làm tới cùng, nhưng anh đang trên đà mất kiểm soát, nghe xong thực sự sợ hãi, anh gạt đi ý nghĩ phiền phức tội lỗi.
“Yên tâm, anh chắc chắn.” Anh liếm láp lỗ tai của bé con: “Nhắm mắt lại, một lát nữa sẽ ổn.”
Anh đứng thẳng dậy, bắt đầu chuyên tâm giải tỏa dục vọng, véo hông Hạ Hi Ngải, tập hợp hai phần da thịt mềm mại, mạnh mẽ dập về phía trước, làm người ta run rẩy. Ngay sau đó eo và hông bắt đầu chuyển động nhanh chóng và kịch liệt, hạ thể sưng tấy kẹp giữa hai bên mông, lại va chạm qua lại giữa
hai kẽ mông, cọ xát khiến bộ đồ ngủ nhàu nhĩ, như thể là trong các bộ phim bom tấn vậy.
Nghĩ đến quang cảnh dưới quần ngủ, động tác của anh càng trở nên thô lỗ và cáu kỉnh, một tay siết chặt eo Hạ Hi Ngải, tay kia nâng bộ đồ ngủ trên người cậu lên, đẩy lên vai, lộ ra toàn bộ da thịt bên trong trần trụi, làn da trắng nõn rung động va chạm ngay trước mắt, kích thích dục vọng tăng lên.
Hạ Hi Ngải hai chân mềm nhũn, mông tê dại, hô hấp hỗn loạn, xấu hổ không chịu nổi, quay đầu lại muốn cầu tha cho, nghiêng đầu qua, đập vào mắt chính là ánh mắt ảm đạm của Giang Lưu Thâm, tóc ướt đẫm tròng qua trán, những cơ bắp rắn chắc và đôi mắt cứng ngắc hiện lên trong mắt, phần eo và hông vẫn đang chuyển động, gân xanh nổi lên đầy cánh tay.
Dục vọng mười phần.
“Đừng nhìn anh, Ngải Ngải.” Giang Lưu Thâm thở hổn hển, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, quyến rũ và gợi cảm.
"Em thấy anh cũng sắp bắn ra rồi đấy." Luồng nhiệt ở vùng bụng dưới vọt lên tức thì. "Anh, tại sao anh không... Kết thúc..."
“Anh đã nói sẽ lâu mà.” Giang Lưu Thâm đáp lại, giọng nói xuyên thủng màng nhĩ: “Mông của bảo bối thật mềm, anh không nguyện ý kết thúc sớm như vậy.
"Đừng, đừng nói..."
"Không cho anh sờ, không cho anh nói? Ngải Ngải thật độc ác." Giang Lưu Thâm còn muốn trêu đùa đôi câu, thản nhiên liếc mắt nhìn, nhưng lại thấy nam nhân trong tay bị dục vọng chiếm hữu ở phía trước của bộ đồ ngủ.
Khu vực nhỏ ở phía trên đã ướt sũng, ẩm ướt hơn trước.
"Chậc chậc, mông của em cứng đến mức nước còn chảy xuống? Vậy sau này nếu anh tiến vào thì..."
Hạ Hi Ngải run rẩy lấy tay che miệng Giang Lưu Thâm, lần nữa cầu xin: "Anh đừng nói nữa... Anh đừng nói nữa..."
Cậu thực sự xấu hổ đến cực hạn.
"... Được rồi, không nói nữa."
Giang Lưu Thâm vẫn không muốn chọc tức người ta quá ác, hít sâu một hơi, không nói thêm gì nữa, tập trung giải tỏa, lại nhanh chóng di chuyển, rên lên một tiếng, bắn hết mọi thứ ra. Hầu như tất cả đều bắn vào mông của Hạ Hi Ngải, một số chỗ còn bắn vào lưng cậu.
Hạ Hi Ngải che mắt dán vào trên tường, không dám nhìn phía sau xem lộn xộn như thế nào, để cho Giang Lưu Thâm dùng khăn giấy lau sạch chất lỏng trên lưng. Đột nhiên cảm thấy hạ thân lạnh lẽo, hoảng sợ quay đầu lại.
“Anh đi giặt quần ngủ cho em.” Giang Lưu Thâm hôn một cái lên mặt cậu, bóp chặt thứ phía trước của cậu: “Muốn anh giúp em thêm lần nữa sao?" Hạ Hi Ngải lắc đầu như trống lắc vậy.
"Được, vậy em tự giải quyết, bảo bối khổ rồi, đi ngủ sớm đi."
Chờ khi Giang Lưu Thâm vào phòng tắm, Hạ Hi Ngải lập tức lao lên giường, chui vào chăn bông quấn chặt lấy mình.
Cả người cậu giống như bị nước nóng sôi trào, nóng đến tê dại, bên dưới cứng ngắc không biết xấu hổ, nhưng thật sự không có mặt mũi nào giải vây trong phòng này, chỉ có thể kiên trì chống chọi lửa giận trong lòng.
Nghĩ đến ánh mắt thâm thúy cùng động tác va chạm mạnh mẽ của Giang Lưu Thâm lúc vừa rồi, nhịp tim của cậu không tự chủ được trở nên mất cân bằng, hô hấp lại hỗn loạn.
Giang Lưu Thâm thật là dâm dê... Mà cũng thật hung hăng quá...
Mặc dù không thể nói là không thoải mái... Thậm chí có thể nói là rất thoải mái. Bị Giang Lưu Thâm hôn, bị Giang Lưu Thâm vuốt ve, cũng rất thoải mái.
Chỉ là, Giang Lưu Thâm có vẻ rất cứng rắn trong vấn đề thân mật với cậu, sự dịu dàng thường ngày không còn nữa, cậu phải cầu xin anh mới chịu bỏ qua cho, hơn nữa nói phải làm gì, cậu chắc chắn sẽ thực hiện nó chu đáo với hành động, không có chỗ cho thương lượng.
Vậy thì nếu lần sau Giang Lưu Thâm nói rằng anh sẽ làm đến cùng... Hạ Hi Ngải quấn chăn bông quanh đầu, che đi đôi má ửng hồng khi hơi nóng lại tăng lên.
Theo quan điểm của ngày hôm nay, Giang Lưu Thâm dường như không quan tâm lắm đến việc cậu thiếu thốn bộ ngực khủng, luôn muốn chạm vào cậu...
Miễn là Giang Lưu Thâm không ngại, điều đó cũng không phải là không thể...
Dù sao, Giang Lưu Thâm cũng quá đáng, nhưng sẽ không làm cậu tổn thương.
Hạ Hi Ngải âm thầm làm trắng hình tượng của Giang Lưu Thâm trong lòng, cậu không biết rằng Giang Lưu Thâm đang giặt quần ngủ trong phòng tắm, lấy điện thoại di động ra đăng một cái Weibo nhỏ:
[Ngải Ngải từ nhỏ đã rất mềm mại rồi, nơi đó cũng mềm, lần sau muốn nếm thử thứ gì khác mềm hơn. @Hạ Hi Ngải]