2 giờ sáng.
Trung tâm thành phố, tòa nhà Vũ Sâm.
Tầng 42, văn phòng luật Lăng Độ.
Phòng họp số 2.
Luật sư Triệu và luật sư Ngô đang đau đầu vì chứng cứ mới trong vụ án cố ý giết người, mỗi người một ý, cãi nhau đến đỏ mặt tía tai.
Lăng Tiêu nhíu mày, cầm bút gõ hai lần lên mặt bàn.
Khi phòng họp yên lặng, Lăng Tiêu ngẩng đầu lên nói: “Trên cơ thể nạn nhân có nhiều vết bầm tím, giám định cho thấy đó là do cây gậy gỗ của thân chủ gây ra. Tuy nhiên, vết thương chí mạng là do cú đánh vào sau đầu nạn nhân gây xuất huyết nội sọ dẫn đến tử vong. Cả hai vết thương ở sau đầu, một do gậy gỗ của thân chủ, một do vật sắc nhọn có góc 90 độ gây ra. Hiện tại pháp y chưa thể xác định vết thương nào dẫn đến cái chết.”
Luật sư Triệu thở phào: “Tôi cũng nghĩ đột phá nằm ở điểm này. Dù cảnh sát tìm được cây gậy gỗ có dấu vân tay của thân chủ nhưng vẫn chưa tìm được hung khí kia. Chỉ cần kiểm sát viên không thể chứng minh cả hai vết thương đều do thân chủ gây ra thì tội danh cố ý giết người không thể thành lập.”
“Đừng chủ quan.” Lăng Tiêu quay sang nhìn luật sư Ngô: “Luật sư Ngô, anh thấy sao?”
Luật sư Ngô vừa rồi còn bất đồng ý kiến với luật sư Triệu nhưng thấy Lăng Tiêu đã nói vậy cũng chỉ đành giơ tay tỏ ý không ý kiến.
Lăng Tiêu tiếp lời: “Luật sư Triệu, về thông tin liên quan đến hung khí sắc nhọn có góc 90 độ đó, cần thường xuyên đến sở cảnh sát để tìm hiểu thêm.”
Luật sư Triệu gật đầu: “Được. Anh cứ yên tâm.”
Lăng Tiêu phất tay, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc rời đi.
Lúc này trong phòng họp chỉ còn lại Lăng Tiêu và Lý Thượng.
Lý Thượng cẩn thận xem xét tài liệu: “Anh nghĩ vết thương góc 90 độ kia là do cái gì gây ra?”
Lăng Tiêu lắc đầu: “Sao chép cho tôi một bản.”
“Được, tôi sẽ fax cho anh.” Lý Thượng bất lực nhún vai: “Thân chủ này đúng là phiền phức. Ban đầu còn chối không đánh người, ép cảnh sát phải tìm được cây gậy gỗ có dấu vân tay mới chịu nhận. Tôi thấy nếu anh ta còn che giấu mà để cảnh sát tìm ra hung khí góc 90 độ kia thì có thần thánh cũng không bào chữa được.”
Luật sư cần phải tin tưởng thân chủ. Điều khiến luật sư đau đầu nhất chính là thân chủ không trung thực.
Thấy Lăng Tiêu không nói gì, Lý Thượng bỗng đổi chủ đề: “Luật sư Lăng, em trai anh chẳng phải đã về rồi sao? Tôi còn tưởng anh sẽ không quay lại nữa.”
“Nó về lúc nào thì về, liên quan gì đến tôi?” Lăng Tiêu nhắm mắt, xoa nhẹ ấn đường, “Các vụ án trong văn phòng, bất kể có phải của tôi hay không đều không được xảy ra bất kỳ vấn đề nào! Tôi nhất định phải trở thành trưởng phòng pháp lý của tập đoàn Ấn Nhật!”
“Tôi hiểu, dù sao cũng đã chuẩn bị lâu như vậy rồi.” Lý Thượng đứng dậy, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Luật sư Lăng, tối nay anh ngủ lại văn phòng à?”
Trong văn phòng của Lăng Tiêu có phòng nghỉ.
Anh ngừng một chút, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời đêm thăm thẳm, ánh sao lác đác.
“Không, lát nữa tôi sẽ lái xe dự phòng về nhà. Mai bảo lão Trương đến nhà tôi lấy xe rồi lái về công ty là được.”
Lý Thượng lập tức bị đánh thức tinh thần hóng chuyện: “Là vì San San về rồi? Đang đợi anh hả?”
Lăng Tiêu ngẩng đầu lên, giọng điệu chậm rãi: “San San?”
“Hay phải gọi là chị dâu?”
“Im đi!”
Lý Thượng không trêu nữa, nhưng vẫn không quên nói giọng tự đắc: “Tôi về đây, bà xã tôi vẫn chưa ngủ, đang đợi tôi.”
Lăng Tiêu tỏ vẻ khó chịu, phát ra một tiếng “chậc,” rồi ngả người dựa vào lưng ghế: “Yêu đương, định làm ai buồn nôn đây?”
Đứng ở cửa phòng họp, Lý Thượng cười đầy ẩn ý: “Làm mấy người đã kết hôn buồn nôn đấy.”
Sau khi cửa phòng họp đóng lại, khóe miệng Lăng Tiêu khẽ nhếch lên một nụ cười tự giễu.
Người đã kết hôn?
Anh tính là người đã kết hôn kiểu gì chứ?
Con nhóc vô tâm kia suốt bốn năm qua liên lạc với cả nhà chỉ trừ anh ra.
Còn né tránh, tạo nhóm nhỏ riêng không có anh.
Ngày nào cũng sau lưng anh trợn mắt.
Vừa nhát gan lại vừa thù dai.
Không dọa cô chút e là đến tên anh cô cũng chẳng buồn nhắc tới.
Lăng Tiêu thở dài bất lực, nhắm mắt lại cẩn thận ôn lại từng chi tiết của vụ án vừa rồi trong đầu.
Đã bốn năm trôi qua, giờ là bước cuối cùng, không được phép xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Con thuyền của tập đoàn Ấn Nhật nhất định anh phải bước lên.
Khi Lăng Tiêu về đến nhà đã gần 3 giờ sáng. Anh nghĩ chắc hai người kia đã ngủ rồi.
Đẩy cửa vào, ánh đèn sáng chói đập vào mắt, âm thanh từ TV vẫn còn vang lên.
Lăng Tiêu nhướn mày, bước vào trong, trong không khí thoang thoảng mùi thì là, ớt bột xen lẫn với mùi rượu.
Trên sàn nhà lộn xộn, hai “con sâu rượu” nằm ngủ say sưa, tay chân dang rộng tứ phía!
Lăng Tiêu mệt mỏi, mắt khép hờ, gân xanh trên thái dương giật giật. Anh tiến lên đá vào người Lăng Việt một cái.
Không có phản ứng.
Lăng Tiêu nhắm mắt, day day trán.
Anh không ngừng tự nhắc mình: Ruột thịt! Ruột thịt! Ruột thịt!
Anh tắt TV, dọn dẹp đống lộn xộn, bật điều hòa thông gió.
Nhìn hai người đang nằm trên sàn, Lăng Tiêu nghiến răng, gần như nghiền nát cả hàm răng sau.
Anh thở dài một hơi rồi bước đến bên ghế sofa, cầm tấm mền lông đắp lên người Chu San, sau đó cúi xuống bế cô lên qua lớp mền.
Động tác này làm xương bả vai anh đau nhói.
Lăng Tiêu bế Chu San vào phòng ngủ, đặt cô lên giường. Cô hoàn toàn không có phản ứng gì.
Lăng Tiêu lắc đầu, ánh mắt lướt quanh căn phòng.
Từ khi Chu San chuyển đến, đây là lần đầu tiên anh vào phòng này.
So với trước đây, căn phòng đã có thêm kệ để đồ, tủ nhỏ, bàn học nhỏ, ghế nhỏ và một chiếc gương lớn viền hồng.
Lăng Tiêu đi đến bên cửa sổ để kéo rèm mới nhận ra trên ban công có rất nhiều chậu cây xương rồng. Những chậu cây nhỏ đủ hình dạng kỳ lạ và những cây xương rồng cũng xinh xắn không kém.
Không biết cô mua từ lúc nào nhưng trông chúng tràn đầy sức sống.
Quay lại trong phòng, ánh mắt Lăng Tiêu lướt qua tủ đầu giường, một khung ảnh bằng gỗ nổi bật lên trong tầm mắt anh.
Anh cầm lên, đó là ảnh chụp gia đình của Chu San. Bức ảnh đã có tuổi, sắc màu hơi cũ.
Trong ảnh, Chu San khoảng năm sáu tuổi được Chu Hiếu Văn bế trong lòng, nở nụ cười ngây thơ đáng yêu. Bàn tay nhỏ xíu của cô được Hứa Niệm nắm chặt.
Đây là một bức ảnh ấm áp.
Lăng Tiêu dùng ngón tay cái vuốt nhẹ khung ảnh, ký ức chợt ùa về, đó là lần cuối anh gặp Hứa Niệm.
Lúc đó anh học lớp 12, đang ngồi trong lớp học thì bất ngờ bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài.
Bình thường thành tích học tập của Lăng Tiêu rất tốt nhưng anh cũng không ít lần gây chuyện.
Anh tưởng lại sắp bị giáo huấn nhưng giáo viên chỉ hỏi: “Có phải em rất thân với gia đình của Chu San không?”
Lăng Tiêu không hiểu chuyện gì nhưng sắc mặt trở nên khó coi.
Anh không muốn nghe bất kỳ ai bàn tán về chuyện nhà Chu San.
Vì khi ấy, những lời bàn tán toàn là những điều cay nghiệt.
Thầy giáo thấy anh không trả lời, liền nói tiếp: “Mẹ của Chu San bị tai nạn giao thông, có vẻ rất nghiêm trọng. Bệnh viện liên hệ với trường nhưng lớp của cô bé đang đi cắm trại mùa đông chưa về. Em xem có thể đến bệnh viện được không.”
Lăng Tiêu chưa kịp nghe hết câu đã quay đầu chạy đi.
Trên đường bắt taxi đến bệnh viện lòng anh rối bời, bất an không yên.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh Chu San khóc đến trời đất đảo lộn vì sự ra đi của Chu Hiếu Văn.
Anh chỉ mong số phận đừng quá nhẫn tâm.
Nhưng đời không như mong muốn, tình trạng của Hứa Niệm còn nghiêm trọng hơn những gì Lăng Tiêu tưởng tượng.
Đến cả bác sĩ cũng chỉ lắc đầu đầy bất lực.
Bước vào phòng bệnh, bên tai Lăng Tiêu là tiếng kêu đều đều của máy móc y tế.
Trên giường, Hứa Niệm nằm đó, gương mặt trông vẫn bình thường, chỉ có một mảnh băng trắng trên trán. Dáng vẻ của dì ấy vẫn dịu dàng như trước.
Dì ấy luôn nhẹ nhàng gõ cửa rồi đứng ngoài hỏi: “Lăng Tiêu, Lăng Việt, hai đứa có muốn sang nhà dì ăn cơm không? Hôm nay dì làm rất nhiều cà ri gà.”
Có lẽ nhận ra có người đến, Hứa Niệm trên giường khẽ mở mắt.
Đôi mắt của dì đỏ rực, trắng đục không còn thấy rõ.
Cô nhìn Lăng Tiêu, môi khẽ mấp máy, giọng chỉ còn là hơi thở: “San San…”
“San San đang ở trại đông, cuối tuần sẽ về dì à,” giọng Lăng Tiêu khẽ run, ngay cả anh cũng không nhận ra, “Chờ thêm chút nữa, được không?”
Hứa Niệm lại nhắm mắt.
Lăng Tiêu cúi đầu, đầu óc rối bời.
Tay anh run rẩy không kiểm soát.
Rồi anh cảm nhận được tay mình bị chạm vào, đó là Hứa Niệm đang muốn nắm lấy anh.
Lăng Tiêu phản xạ nắm nhẹ lấy tay dì ấy.
Hứa Niệm không mở mắt, hơi thở yếu hơn lúc trước. Nhìn thấy môi dì mấp máy, Lăng Tiêu ghé tai lại gần.
Anh cố gắng hết sức nhưng vẫn không nghe rõ được một câu hoàn chỉnh.
Chỉ nghe lác đác vài từ: “chăm sóc,” “lo lắng,” “San San,” “sinh nhật dì.”
Rồi âm thanh rõ ràng hơn tiếng Hứa Niệm, một tiếng “tít——” vang lên.
Đó là tiếng báo động của máy móc, là âm thanh báo hiệu sự kết thúc của sinh mệnh.
Âm thanh kéo dài khắp căn phòng bệnh.
Chu San không kịp gặp mặt Hứa Niệm lần cuối.
Nhưng Lăng Tiêu đã ghép lại được những lời cuối cùng của Hứa Niệm.
— Lo cho San San, chăm sóc San San.
Ừ, anh đã đồng ý.
Tang lễ của Hứa Niệm do ba mẹ Lăng Tiêu trở về lo liệu.
Sau tang lễ, vấn đề Chu San sẽ ở đâu trở thành bài toán khó.
Cô bé mới 14 tuổi.
Mà hai gia đình chỉ đơn thuần là hàng xóm.
Lăng Tiêu ngồi trên ghế sofa cúi đầu chăm chú chơi game trên điện thoại, thản nhiên nói: “Thì để em ấy ở nhà mình.”
Mẹ Lăng xoa trán, vẻ mặt lo lắng: “Nhưng San San còn nhỏ, mẹ và ba con không thường ở nhà.”
Lo không chăm sóc chu đáo?
Lăng Tiêu hờ hững: “Không nhỏ đâu, có Lăng Việt ở đây, thêm em ấy cũng có người bầu bạn. Hơn nữa, chẳng phải con vẫn ở nhà sao?”
“Con đang học lớp 12, năm sau thi đại học rồi.”
Lăng Tiêu tự mãn: “Với IQ của con, chăm thêm năm đứa trẻ cũng không thành vấn đề.”
Ba Lăng suy nghĩ rồi nói: “Thôi để con bé ở nhà mình đi. Nhìn tang lễ, chẳng thấy thân thích hay bạn bè nào đến tiễn biệt, lúc này ai cũng lánh mặt, biết gửi con bé đi đâu?”
“Tôi nói sẽ gửi đi khi nào?” Mẹ Lăng vỗ vai ba Lăng, “Gửi đi đâu tôi cũng không yên tâm.”
Lăng Tiêu đứng dậy, hơi nghiêng người: “Vậy chẳng phải quá tốt sao? Để em ấy ở đây đi.”
Thế là mọi chuyện được quyết định.
Lăng Tiêu về phòng, game trên điện thoại đã báo “game over” từ lâu.
Anh tiện tay ném chiếc điện thoại lên bàn.
Chăm sóc em gái?
Có gì khó chứ?
Chẳng phải anh luôn che chở cho em ấy như em gái sao?
Nhưng chăm sóc mãi, chăm sóc mãi, tại sao lại khiến anh có cảm giác như cô bé thuộc về riêng mình vậy?
Suy nghĩ của Lăng Tiêu trở về thực tại, ánh mắt anh rơi xuống khuôn mặt say khướt của Chu San.
Tóc cô rối bù, cả khuôn mặt ửng hồng vì rượu, đôi má tròn còn dính chút gia vị của đồ nướng.
Lăng Tiêu chỉnh lại khung ảnh trên bàn, rút một tờ khăn ướt lau mặt cho cô.
Cảm giác lành lạnh khiến lông mi Chu San khẽ rung, đôi mắt từ từ mở ra.
Động tác của Lăng Tiêu khựng lại rồi anh thấy đôi mắt cô lập tức ngấn nước.
Chu San bĩu môi, giọng nghẹn ngào, đầy ấm ức: “Lăng Việt~”
Hàng chân mày của Lăng Tiêu nhíu lại, lộ rõ sự không hài lòng.
Chu San chậm rãi ngồi dậy, nắm lấy cánh tay Lăng Tiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn ghé sát hơn, thốt ra câu hỏi:
“Lăng Việt, sao cậu càng lớn càng giống Lăng Tiêu vậy?”
Trong giọng nói cô đầy vẻ hài hước và chút hụt hẫng của kẻ say.
Khóe miệng Lăng Tiêu không khỏi giật nhẹ một cái.
Anh rút tay ra, dùng ngón trỏ chạm vào trán Chu San đẩy cô nằm xuống giường, giọng không chút khách khí:
“Biết trân trọng thời gian hiện tại đi, sáng mai anh sẽ tính sổ với cả hai.”
Anh đứng dậy định rời đi thì cổ tay lại bị một đôi tay nhỏ nóng hổi níu lấy.
Lăng Tiêu nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt hơi ướt lệ của Chu San.
Anh thở dài một hơi: “Nói đi.”
Chu San chớp mắt, khuôn mặt tròn trĩnh đầy vẻ yếu đuối và buồn bã:
“Tôi không lạc quan như cậu nói, cũng không dũng cảm như cậu nghĩ, đến bạn bè tôi còn không dám kết bạn.”
Đôi mắt to tròn của cô long lanh, nước mắt chậm rãi trào ra làm ướt cả hàng mi.
Lăng Tiêu nhíu mày nhìn những giọt nước mắt lăn dài xuống gò má cô trượt qua cổ rồi biến mất.
Nhưng vệt nước còn đọng lại trên má cô vẫn rõ ràng.
Anh ngồi xuống, môi mỏng khẽ mở: “Tại sao?”
“Tôi sợ.” Chu San cúi đầu, ngón tay bấu lấy mu bàn tay Lăng Tiêu, giọng nhỏ dần, “Tôi sợ họ biết chuyện của ba tôi.”
Lăng Tiêu ngừng lại vài giây, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dùng ống tay áo lau đi nước mắt, cuối cùng dùng ngón tay cái xóa sạch vết lệ nơi khóe mắt cô.
Anh an ủi: “Nếu biết chuyện của ba em mà không làm bạn với em thì những người như vậy không đáng để kết bạn, em sợ gì chứ?”
Chu San nhắm mắt lại, nước mắt từ đuôi mắt tiếp tục lăn xuống rơi lên ngón tay Lăng Tiêu vẫn chưa rút lại.
Nóng bỏng.
Ngón tay Lăng Tiêu khẽ run, anh nhẹ giọng: “Không cần sợ.”
Chu San lắc đầu, hít hít mũi: “Tôi sợ… sợ nghe những lời khó chịu từ miệng họ.”
Không dám kết bạn.
Không phải sợ không tìm được bạn thật lòng.
Mà là sợ sau khi coi họ là bạn, lại nghe những lời không hay về ba mình từ chính họ.
Đó là nỗi yếu đuối của cô.
Thực ra cô không cần phải sợ.
Chuyện của ba cô năm đó vốn không bị định tội, đã nhiều năm trôi qua, trong thời đại thông tin thay đổi nhanh chóng, còn ai nhắc đến chuyện này nữa?
Chỉ là cô không quên được.
Không quên được cảm giác bị họ hàng xa lánh, bạn học cô lập, bạn thân quay lưng.
Những tổn thương đó khắc sâu trong tim cô.
Không hề được thời gian chữa lành.
Vì vậy cô tự thu mình lại.
Lăng Tiêu biết, muốn gỡ được nút thắt này cần phải có sự thật năm xưa.
Đôi mắt to tròn của Chu San chớp chớp: “Lăng Việt, tôi chỉ có mình cậu là bạn. Nếu cậu biến thành Lăng Tiêu, tôi sẽ chẳng còn bạn bè nữa.”
Ngón tay đang lau nước mắt của Lăng Tiêu dừng lại.
Anh ngước mắt, ánh nhìn kiên định, lòng bàn tay vuốt qua gò má cô, mang theo hơi ấm lau sạch nước mắt trên mặt cô.
Sau đó anh đẩy cô nằm xuống, kéo góc mền đắp ngang ngực cô, nhét con gấu hung dữ bên cạnh vào tay cô, dịu dàng nói:
“Rất nhanh thôi, em sẽ đứng dưới ánh mặt trời, làm những gì em muốn.”
Chu San vô thức nắm lấy tai con gấu, ngón tay mân mê nhẹ.
Đôi mắt cô rung động, nhìn Lăng Tiêu với vẻ ngơ ngác trông rất đáng yêu.
Khóe môi Lăng Tiêu khẽ cong lên, đôi chân mày sắc bén cũng trở nên mềm mại hơn:
“Bây giờ, ngủ cho ngoan.”
Chu San nhìn anh hai giây, ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng rồi nhắm mắt lại.
Lăng Tiêu cầm theo tấm mền, tắt đèn rồi ra khỏi phòng.
Bước vào phòng khách, ánh mắt anh dừng lại trên người Lăng Việt.
Không chút do dự, anh ném tấm mền một cách thô bạo lên người cậu ta, vỗ tay một cái rồi quay về phòng mình.