• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàn tay nhỏ bé của Chu San bị bàn tay to lớn của Lăng Tiêu bao trọn, chỉ còn lộ ra vài ngón tay trắng nõn.

Mọi động tác của đầu ngón tay cô đều mang tính bị động.

“Thích anh không?” Giọng Lăng Tiêu lúc này như mang theo cảm xúc khiến lòng người xao động.

Nhưng Chu San không nghe thấy gì cả, lúc này toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt ở bụng dưới của anh.

Mặc dù lần trước đã chạm qua nhưng lần này lại là sự tấn công kép của thị giác và xúc giác khiến trái tim nhỏ bé của cô loạn nhịp.

Đường nét cơ bụng vừa vặn, bên dưới là đường “V-line” gợi cảm. Cô nhìn rõ ràng, mỗi lần ngón tay cô lướt qua bụng dưới của anh sẽ nhạy cảm hơi phập phồng.

Lăng Tiêu nhìn cô, lại hỏi một lần nữa: “Thích anh không?”

Chu San vẫn không nghe thấy gì.

Cô chỉ cảm thấy trong lòng nóng rực, như có một ngọn lửa vô danh thiêu đốt khiến cô khô miệng khô lưỡi. Theo bản năng cô liếm nhẹ đôi môi.

Hành động liếm môi của Chu San khiến thái dương Lăng Tiêu giật mạnh.

Anh đột ngột siết chặt tay cô và kéo ra.

Chu San lúc này mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn anh một cách khó hiểu, ánh mắt chạm vào đáy mắt Lăng Tiêu, nơi chứa đầy sự lạnh lẽo, quyền uy áp chế và tính công kích.

Chu San cảm thấy hoàn toàn bị đè nén, đầu óc như một mớ bòng bong.

Rồi cô nhận ra hành động vừa rồi của mình… khá là táo bạo.

“Không phải…” Cô rút tay, giọng điệu nũng nịu pha chút ngang ngạnh: “Là anh bắt em chạm vào mà…”

Lăng Tiêu không đợi cô nói hết, nụ hôn nóng bỏng chặn lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô, khát khao lâu ngày khiến anh không chút thương tiếc mà chiếm lấy.

Chu San có chút đau, nhẹ nhàng đẩy vai anh.

Lăng Tiêu nắm lấy cổ tay cô ấn lên đỉnh đầu, nhẹ nhàng cắn lấy đôi môi mềm.

Chu San vặn vẹo cổ tay, khe khẽ rên lên.

Cuối cùng anh vẫn xót thương mà giảm nhẹ lực, đôi môi ẩm ướt trượt từ khóe môi cô, qua má, rồi đến tai.

Sau đó bàn tay nóng rực có chút thô ráp luồn vào áo Chu San, men theo eo cô mà di chuyển, mang đến từng đợt tê dại, khẽ gõ vào trái tim cô, cũng làm dịu đi cảm giác đau trên môi.

Bàn tay Lăng Tiêu giữ lấy sự mềm mại của cô, chỉ cần bóp nhẹ một cái, Chu San như bị dòng điện giật trúng, sợi dây trong đầu lập tức đứt phựt, toàn thân run rẩy, từng tiếng rên khe khẽ liên tục thoát ra.

Giống như đau đớn.

Lại giống như thỏa mãn.

Trong đêm tĩnh lặng mọi giác quan đều bị phóng đại.

Ẩm ướt, hơi thở gấp gáp, nóng rực, mộng mị…

Chu San không thể suy nghĩ, chỉ có bản năng mà dựa vào, đón nhận những điều chưa từng biết đến này.

Lăng Tiêu hôn khắp người cô, xé mở bao bì nhựa, sau đó nắm lấy cổ chân cô đẩy lên, áp sát lấy cô.

Chu San mở mắt, ánh lệ lưng tròng nhìn anh.

Trán Lăng Tiêu lấm tấm mồ hôi, ánh mắt và chân mày đều cố gắng kiềm chế.

Đôi môi mỏng của anh khẽ động: “San San, em có yêu anh không?”

Chu San không biết là đôi mắt mình mờ đi hay đôi mắt Lăng Tiêu thực sự có ánh lệ.

Cô mím môi, ngoan ngoãn gật đầu.

Nhưng Lăng Tiêu không hài lòng với cái gật đầu của cô.

Anh nhíu mày, cắn nhẹ vành tai cô, yết hầu chuyển động, giọng khàn khàn: “Em phải nói, em yêu anh.”

Hàng mi Chu San run rẩy, đôi môi run rẩy, giọng nói cũng run rẩy: “Lăng Tiêu, em yêu anh.”

Giây tiếp theo, tiếng nức nở xen lẫn tiếng kêu đau cùng tiếng thở hổn hển trầm thấp hòa quyện vào nhau.

Trong đêm sâu lặng lẽ và nồng nàn, Chu San dần dịu lại trong cơn đau.

Cô ôm chặt người đàn ông trên mình, cùng anh đắm chìm.

Chu San ngủ mơ màng, nghe thấy tiếng nhạc nhẹ, còn chưa kịp phân biệt là từ đâu truyền đến thì đã bị một bàn tay lớn che tai lại.

Sau đó cô bị vòng tay ôm chặt nơi eo, lưng áp vào làn da nóng rực cứng rắn.

Kế đó, cổ áo rộng của cô bị ngón tay kéo xuống, những nụ hôn ẩm ướt lần lượt rơi lên vai và lưng trắng mịn của cô.

Chu San nhúc nhích vai, giọng mềm mại “Ừm” một tiếng, rồi khàn khàn nói: “Đừng…”

Người đang làm loạn ngừng lại, siết chặt cánh tay ôm lấy cô, vùi mặt vào hõm vai, hơi thở nặng nề.

Hơi thở nóng bỏng lướt qua vành tai cô, mái tóc khác biệt với tóc cô lướt qua cổ, mềm mại. Ý thức của Chu San dần tỉnh táo.

Cô mở đôi mắt mỏi mệt, mất vài giây mới thích nghi với ánh sáng mờ tối.

Cô nhìn thấy trên đầu giường có một chiếc đèn nhỏ trông đáng thương.

Chụp đèn làm bằng giấy sáp trắng đã bị rách một lỗ, là do tối qua cô vô tình đá rơi làm vỡ.

Mọi thứ này đều nhắc nhở cô rằng, tất cả sự điên cuồng tối qua không phải là mơ.

Đột nhiên tấm nệm dưới người khẽ động, cơ thể nóng rực phía sau rời đi.

Suy nghĩ của Chu San khựng lại, cô lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ.

Cô nghe thấy tiếng Lăng Tiêu mặc quần áo, nghe thấy tiếng anh vào phòng tắm và tiếng nước chảy khe khẽ.

Lúc này Chu San mới mở mắt ra lần nữa.

Cô hoàn toàn không còn buồn ngủ, bàn tay nhỏ nhắn đưa xuống dưới gối tìm điện thoại, tìm mãi không thấy. Sau đó cô mới nhớ ra tối qua mình không mang điện thoại vào phòng.

Là anh đột ngột bế cô vào.

Anh còn không hỏi cô có đồng ý hay không.

Thật đáng ghét!

Chu San trở mình, nhìn thấy một chiếc đồng hồ điện tử nhỏ ở đầu giường. Cô bò qua lấy lên xem, mới chỉ 6 giờ 55 phút.

Bình thường cô toàn 7 giờ 40 mới dậy.

Cô muốn ngủ tiếp nhưng không tài nào ngủ được, hình ảnh tối qua cứ lởn vởn trong đầu.

Sau lần đầu tiên Chu San đã cảm thấy mệt mỏi.

Chiếc đèn nhỏ bên đầu giường bị đá ngã, ánh sáng phản chiếu lên trần nhà khiến không gian trên giường càng thêm tối tăm mơ hồ.

Dù vậy Chu San vẫn ngại ngùng dùng bàn tay nhỏ kéo mền che đến tận mi mắt, mái tóc rối bời trải dài trên gối.

Người bên cạnh vẫn chưa buông tha cô, nửa người anh lộ ra ngoài mền, vẫn toát ra hơi nóng.

Anh ôm lấy eo cô, khẽ kéo mền xuống, giữ lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng hôn lên đó.

Cánh tay cô còn đỏ ửng, mềm mại và mịn màng.

Cô đỏ hoe khóe mắt, rụt tay lại nhưng không có tác dụng.

Chỉ còn biết dùng giọng nghẹn ngào hỏi: “Lăng Tiêu, em có cần đi tắm không?”

Lăng Tiêu ngẩng đầu liếc nhìn cô: “Đợi chút.”

Chu San nghĩ anh muốn đi tắm trước nên không nói gì, định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.

Nhưng chưa đầy vài giây cô cảm nhận tấm nệm dưới người lại động, rồi nghe thấy tiếng xé bao nhựa bên tai.

Âm thanh đó cô vừa nghe qua một lần nên rất nhạy cảm, lập tức mở mắt ra.

Lăng Tiêu kéo mền ra, ôm lấy eo cô, lật người.

Giọng anh mềm mỏng và đầy mê hoặc: “Ngoan nào! Nằm sấp xuống.”

Sau lần thứ hai, tóc bên tai Chu San đã ướt nhẹp, cô không muốn nhúc nhích dù chỉ một ngón tay.

Cô nhắm mắt lại, mơ màng muốn ngủ, giọng nói khô khốc hơn lúc trước: “Lăng Tiêu, anh có thể bế em đi tắm không?”

Lăng Tiêu không nói gì.

Chu San cũng không để tâm, cô không muốn động đậy, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Một lúc sau cô cảm nhận được Lăng Tiêu bế cô lên như bế một đứa trẻ.

Cô vẫn không mở mắt, đưa tay ôm lấy cổ anh, đầu tựa vào vai anh.

Chu San bị làn nước lạnh sau lưng làm giật mình tỉnh dậy.

Cô mở mắt, nhận ra điều gì, liền lắc đầu liên tục.

Lăng Tiêu ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi cô, giọng dịu dàng dỗ dành: “Ngoan nào!”

Chu San nghiêng đầu, chỉ kịp thấy mình bị áp vào cánh cửa tủ quần áo, đôi chân trắng nõn khẽ đung đưa.

Cô hoàn toàn không dám nhìn kỹ, vội vàng đưa tay nhỏ che mặt: “Đừng mà!”

Dưới hơi thở dồn dập của Lăng Tiêu, Chu San không thể chống cự, rất nhanh lại chìm vào một đợt mồ hôi ướt đẫm.

Vốn dĩ cô đã nhút nhát, rất sợ bị ngã xuống, theo bản năng muốn bám lấy thứ gì đó, và bờ vai của Lăng Tiêu đã bị cô làm xước.

Chu San sau đó tỉnh lại trong bồn tắm một lần nhưng ký ức không còn rõ ràng nữa.

Khi suy nghĩ quay về cô kéo mền trùm kín đầu, chỉ muốn ngạt thở chết đi cho xong.

Trong tình trạng thiếu oxy, Chu San đột nhiên nhớ lại câu nói tối qua ở phòng khách của Lăng Tiêu, khiến cô đỏ mặt tía tai.

—— “Anh có thể ôm em làm thử không?”

A a a a a a! Không thể nghĩ nữa!

Lăng Tiêu rửa mặt xong, bước ra khỏi phòng tắm.

Anh cử động rất nhẹ, cũng không bật đèn vì sợ làm phiền người đang ngủ trên giường.

Qua ánh sáng mờ mờ ngoài rèm cửa anh thấy rõ người trên giường đã tỉnh.

Cô cuộn mình trong mền, lăn sang phía bên kia giường. Dù che kín đến mức không thấy một sợi tóc nhưng từ hình dáng có thể thấy cô co tròn như một con tôm nhỏ.

Lăng Tiêu bước tới ngồi xổm xuống, sau đó kéo nhẹ chiếc mền.

Chu San phát hiện, bàn tay nhỏ của cô càng giữ chặt hơn.

Anh gọi: “San San.”

Giọng Chu San bị nghẹn trong mền, nghe rất khó chịu: “Đừng gọi em.”

Lăng Tiêu nhíu mày, trực tiếp ra tay kéo chiếc mền xuống vài lần để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn với mái tóc rối bời.

Chu San dùng hai tay che mặt, giọng nói e thẹn: “Anh làm gì vậy?”

Lăng Tiêu nắm cổ tay cô kéo tay xuống, những ngón tay dài của anh vén gọn những sợi tóc rối trên mặt cô.

Một gương mặt nhỏ đỏ bừng đáng yêu, các đường nét trên khuôn mặt nhăn nhó lại trông vô cùng buồn cười.

Lăng Tiêu tất nhiên không cười, anh cũng biết mình tối qua đã hơi quá đáng.

Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua má cô, lo lắng hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Không thoải mái?

Chu San tránh ánh mắt anh, cắn môi: “Hơi đau.”

Lăng Tiêu lập tức hỏi: “Chỗ nào đau?”

Anh không phải đang trêu cô mà thật sự lo lắng.

Tối qua anh không kiềm chế được, hành động có phần thô bạo.

Nhất là lần cuối cùng, anh thậm chí cảm thấy tiếng nức nở của cô trở thành một sự khích lệ kích thích dòng máu trong người anh khiến anh lột bỏ mọi ngụy trang, bị dục vọng nguyên thủy chi phối.

Đến khi tắm anh mới nhận ra mình đã cầm thú đến mức nào.

Làn da cô quá trắng, như một búp bê sứ dễ vỡ, không thể che giấu bất kỳ dấu vết nào.

Trên vai, trước ngực cô đầy những dấu ấn, cả vùng eo, dấu tay anh hiện rõ mồn một.

Lăng Tiêu nhìn cô với ánh mắt lơ đãng, kiềm chế không véo má cô, chỉ khẽ chọc một cái rồi hỏi lại: “Đau chỗ nào?”

“Chân.” Chu San nhìn anh: “Bắp chân.”

Lăng Tiêu nghĩ ngợi vài giây: “Anh đâu có làm gì chân em.”

“Chuột rút.”

Lăng Tiêu lúc này mới nhớ, tối qua cô đã kêu lên một lần rằng bị chuột rút ở bắp chân.

“Vậy để anh xoa cho em.”

Anh không hỏi ý kiến, vừa nói xong đã thò tay vào trong mền tìm chân cô. “Chân nào?”

“Chân này.”

Lăng Tiêu khẽ “Ừm” một tiếng sau đó thật sự nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân cho cô.

Chu San nhìn anh, dù ánh sáng không tốt nhưng cô vẫn có thể rõ ràng phác thảo mọi thứ trên người anh.

Xương mày hơi cao, mí mắt trong, sống mũi cũng cao, đôi môi mỏng, hầu kết nhô rõ, bờ vai rộng mang lại cảm giác an toàn, cánh tay mạnh mẽ, cơ bụng săn chắc và đường nét nhân ngư quyến rũ…

Chu San mím môi, khẽ cười.

Lăng Tiêu nhướng mày: “Cười gì vậy?”

Cô không muốn nói rằng cô cảm thấy anh rất đẹp trai.

Vì vậy cô liếm môi: “Hồi nhỏ em bị chuột rút ba em cũng xoa bóp cho em như thế này.”

Động tác của Lăng Tiêu khựng lại, rồi lực tay tăng lên, giọng điệu cũng trầm hơn: “Ba?”

Chu San chỉ giả vờ kêu đau: “Á!” Lăng Tiêu lập tức dịu giọng, giảm lực tay.

Chu San kéo mền che miệng, giấu đi nụ cười đang nở trên môi: “Sao anh dậy sớm vậy?”

Có phải vì vui quá nên không ngủ được không?

Câu này cô không dám nói ra, chỉ cười thầm.

Lăng Tiêu cúi đầu, ánh mắt dịu dàng: “Bình thường anh đều dậy giờ này, xuống dưới chạy bộ tiện thể mua bữa sáng rồi về tắm.”

Nụ cười của Chu San khựng lại, một lúc lâu mới ỉu xìu đáp: “Ồ.”

“Còn em, sao hôm nay dậy sớm vậy?” Lăng Tiêu nhếch mép cười tinh quái: “Chưa đủ mệt à?”

“Anh đừng hỏi nữa.” Chu San kéo mền lên cao hơn đồng thời đá nhẹ chân, bực bội nói: “Anh mau đi chạy bộ đi.”

Lăng Tiêu bật cười, nắm lấy chân cô, tiếp tục xoa bóp: “Hôm nay không chạy, ở lại với em.”

Chu San mím môi cười, ánh mắt cong cong: “Em ở với anh lâu như vậy mà không biết anh ngày nào cũng chạy bộ.”

“Em dậy trễ quá thôi. Hơn nữa có nhiều điều em còn chưa biết đâu.”

“Nhưng có nhiều điều người khác không biết mà em biết.” Giọng Chu San nhẹ nhàng: “Ví dụ như, em biết anh hồi trước cũng trốn học, cũng ra tiệm net lậu, tai phải anh có lỗ xỏ khuyên, cánh tay phải anh có vết xăm đã xóa.”

Lăng Tiêu: “…”

Chu San bật cười: “Chuyện trước đây của anh em đều biết hết. Chúng ta lớn lên cùng nhau mà.”

Lăng Tiêu đưa tay khẽ vuốt mũi cô: “Thế còn gì nữa? Mấy năm em ở nước ngoài thì sao? Em có nghĩ đến anh không? Có biết gì về anh không?”

Thật sự là không nghĩ tới.

Nếu có, chắc chỉ là lúc cô ở nước ngoài không quen, không vui, hoặc nhớ cuộc sống trong nước mà mắng thầm anh.

Những điều này Chu San chắc chắn sẽ không ngu ngốc mà nói ra.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc, ngọt ngào: “Em sẽ bù lại, tìm hiểu hết những gì đã bỏ lỡ trong mấy năm qua.”

Lăng Tiêu cảm giác như mình lại bị cô làm mềm lòng: “Sáng sớm mà dễ thương vậy làm gì?”

“Ngày nào em cũng dễ thương nhưng anh hôm nay lại đặc biệt dịu dàng.”

Lăng Tiêu xoa đầu cô.

Anh ngồi xổm lâu nên mỏi, tiện thể ngồi xuống, cằm tựa lên cánh tay, ánh mắt lơ đễnh nhìn Chu San.

Anh không nói gì, cũng không làm gì.

Chu San lại kỳ lạ đỏ mặt, tai nóng ran.

Cô buông tay khỏi mền, dùng tay che mắt anh, giọng nói như đang làm nũng: “Anh nhìn cái gì vậy?”

“Chỉ là nhớ ra một chuyện.”

Chu San hỏi: “Chuyện gì?”

“Đêm qua…” Anh kéo dài giọng, không nói tiếp.

Chu San cảm giác anh lại định làm điều xấu, vội hạ tay xuống che miệng anh.

Nhưng lời của anh lại rơi vào lòng bàn tay cô:

——“Em nói, em yêu anh.”

Không biết vì sao, mắt Chu San bỗng nhòe đi.

Vì cô cảm thấy Lăng Tiêu rất trân trọng tình yêu này,

Cho nên cô biết anh yêu cô rất rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK