• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối tuần, Chu San và Lăng Tiêu mua chút quà đến nhà Ngô Tĩnh để cảm ơn cô ấy vì đã giúp đỡ người đáng thương bỏ nhà đi vài ngày trước.

Sau khi mang hết đồ đạc về nhà, Chu San chính thức chuyển vào phòng ngủ chính.

Mặc dù là cuối tuần nhưng Lăng Tiêu vẫn rất bận rộn ngồi làm việc ở bàn suốt cả buổi chiều.

Chu San rảnh rỗi, lúc thì mang cà phê cho anh, lúc lại cắt trái cây.

Hình ảnh ngoan ngoãn đó không duy trì được lâu. Trong ánh nắng thu dịu dàng, cô nằm trên ghế massage, mắt chớp chớp rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mơ mơ màng màng, cô nghe thấy Lăng Tiêu đang nói chuyện điện thoại. Giọng anh có chút trầm, nghe như đang tức giận nhưng lại không hoàn toàn như vậy.

Tóm lại là anh không vui.

Chu San mở mắt, kéo mền mỏng trên người.

Đợi Lăng Tiêu cúp máy cô mới hỏi: “Chị Kỳ Văn sao vậy?”

“Em không hiểu đâu.” Lăng Tiêu giọng nhàn nhạt, đầu vẫn cúi, gõ chữ trên điện thoại.

Chu San bĩu môi lấy điện thoại ra lướt tin tức.

Cô vừa mở ứng dụng, trang tin vừa mới làm mới thì một bóng đen đã áp xuống.

Lăng Tiêu đưa tay lên má Chu San, xoa nhẹ như đang vỗ về một đứa trẻ: “Vụ án của Thư Kỳ Văn sẽ được xử sau trung thu. Đối phương vừa nộp chứng cứ mới.”

Chu San đảo mắt: “Khó giải quyết lắm sao?”

“Cũng hơi khó.”

“Ồ.” Chu San thực sự không hiểu lắm cũng không định hỏi thêm, liền tiếp tục nhìn điện thoại.

Nhìn thấy một bài viết tổng hợp tin tức hài hước, cô cười ngọt ngào.

Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào làm làn da trắng của cô càng thêm rực rỡ.

Lăng Tiêu nhìn cô mấy giây, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Sao em không giận?”

Chu San ngẩng lên, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, tiếp tục nhìn điện thoại: “Giận cái gì cơ?”

“Giọng điệu vừa rồi của anh, cô gái khác chắc đã nổi giận rồi.”

“Vậy là anh cũng biết mình nói chuyện khó nghe à?” Chu San tạm dừng bài báo, ngẩng đầu: “Nhưng em đẹp người đẹp nết.”

Cô đảo mắ, ngồi dậy, vẻ mặt mong chờ: “Luật sư Lăng, anh định xin lỗi sao?”

“Xin lỗi?” Giọng Lăng Tiêu kéo dài, mày khẽ nhướng lên.

Chu San lập tức chột dạ, nắm lấy tay anh: “Em không giận, vì đúng là em không hiểu mà.”

Quả thật cô không tức giận.

Trong cuộc sống nếu chuyện gì cũng khiến mình giận thì sẽ mệt biết bao?

Lăng Tiêu nhìn cô chăm chú một lúc lâu.

Chu San bị nhìn đến mức không thoải mái, đặt điện thoại sang một bên, hai tay ôm má: “Anh nhìn gì vậy? Trên mặt em có gì à?”

Lăng Tiêu vén lọn tóc bên tai cô, trả lời vu vơ: “Thảo nào.”

“???”

“Thảo nào hồi nhỏ ai cũng thích em.”

“Em á?” Chu San chun mũi: “Rõ ràng hồi nhỏ người lớn toàn khen anh.”

Chu San đứng dậy tay đặt lên vai Lăng Tiêu, bắt chước giọng người lớn: “Lăng Tiêu đứa trẻ này, từ nhỏ đã thông minh, sau này chắc chắn có tiền đồ!”

Lăng Tiêu: “…”

Chu San lại đặt tay lên đầu anh, vỗ nhẹ: “Lăng Tiêu còn nhỏ như thế mà biết chăm sóc Lăng Việt, đâu như mấy đứa nhà bọn em, ngay cả nấu cơm cũng không biết.”

Lăng Tiêu ‘chậc’ một tiếng, giơ tay nắm cổ tay Chu San, xoay người cô một vòng, kéo lên đùi mình, giữ chặt eo.

Chu San chống tay lên vai anh, nịnh nọt: “Từ nhỏ anh đã là đứa trẻ nổi tiếng gần xa, con nhà người ta, ai cũng thích cả.”

Nhưng “thích” mà Lăng Tiêu nói và “thích” mà Chu San nói là hai khái niệm khác nhau.

Người ta khen anh vì đem so sánh với những đứa trẻ cùng trang lứa, thấy anh phù hợp với kỳ vọng về một đứa trẻ xuất sắc.

Không cần lo lắng chuyện học tập, không cần bận tâm về anh.

Loại yêu thích này, có lẽ sẽ biến mất nếu một ngày nào đó anh trở nên bình thường như bao người khác.

Nhưng tình cảm dành cho Chu San thì khác.

Dù năng lực của cô thế nào, không cần so sánh họ vẫn thích cô một cách đơn thuần.

Sự yêu mến không cần phải so sánh ấy khiến Lăng Tiêu cảm thấy trong sáng hơn.

Anh ngây người trong giây lát rồi cau mày hỏi: “Vậy thì sao?”

“Ừm?”

Lăng Tiêu khẽ nhướng mày, giọng nói hơi trầm: “Em thích không?”

Chu San cảm giác bàn tay đang giữ eo cô của Lăng Tiêu mang đầy sự uy hiếp liền ngoan ngoãn thẳng người, ngẩng cằm hôn anh một cái rồi nghiêm túc trả lời: “Thích! Rất rất thích!”

Câu nói này đương nhiên là nhằm trả lời từ câu chuyện hồi nhỏ.

Lăng Tiêu hiểu Chu San quá rõ nên không tin chút nào. Anh nhẹ nhàng chạm trán cô: “Nói vậy mà em không sợ cắn phải lưỡi sao?”

Chu San vòng tay lên cổ anh, khuôn mặt nhỏ ngước lên: “Bây giờ em thật sự, thật sự rất thích anh mà.”

Liếc nhìn anh một cái rồi cô tiếp tục nói: “Hơn nữa giờ em còn rất hối hận sao không thích anh sớm hơn.”

Lăng Tiêu nhìn cô, im lặng vài giây rồi thở dài: “Từ nhỏ em đã biết cách dỗ dành người khác.”

Chu San cảm thấy Lăng Tiêu đang khen mình liền cười cong cả mắt, vui vẻ đáp: “Em chỉ là ngoan ngoãn thôi, miệng ngọt mà.”

Cô hoàn toàn không nhận ra hai từ “miệng ngọt” đã khơi lên ngọn lửa.

Khi thấy ánh mắt anh dừng lại trên môi mình cô vẫn chưa nhận ra gì.

Cho đến khi cảm giác ngón tay ở eo mình luồn vào trong áo cô mới ngẩng lên.

Nhưng Lăng Tiêu đã nhanh hơn, chặn lại mọi câu hỏi của cô.

Môi chạm môi, Chu San nghe vài từ mơ hồ: “Thử xem ngọt không.”

Nụ hôn của Lăng Tiêu giống như con người anh, mang tính chiếm hữu mạnh mẽ. Mỗi lần như vậy Chu San đều theo phản xạ ngả người về sau.

Nhưng lần này phía sau cô lại là cạnh bàn làm việc bằng gỗ cứng khiến cô đau nhói.

Cô rên lên một tiếng: “Đau.”

Lăng Tiêu lập tức buông cô ra, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Chu San định ngồi dậy nhưng lại bị anh giữ chặt eo.

Rồi cô thấy Lăng Tiêu đưa tay phải xuống dưới ghế, hình như bấm nút gì đó. Ghế từ từ ngả ra sau.

Chu San có chút tò mò, nghiêng đầu nhìn lưng ghế cho đến khi Lăng Tiêu vòng tay ra sau lưng cô và cùng ngả xuống.

Anh không làm gì thêm, chỉ chăm chú nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng. Sau đó anh chậm rãi vén lọn tóc bên má cô gài ra sau tai.

Hành động này khiến Chu San cảm thấy anh thật dịu dàng, thật ấm áp.

Cô định nằm lên ngực anh một lát nhưng cằm lại bị giữ chặt, nâng cao lên.

Bởi vì anh nằm, giọng nói trầm ấm đặc biệt của đàn ông thêm phần quyến rũ: “Em thích anh thế nào?”

“…”

“Em phải chứng minh chứ.”

Đây đâu phải là vụ án mà cũng cần chứng cứ!

Chu San nắm lấy tay anh định kéo xuống: “Em không muốn.”

Nhưng tay Lăng Tiêu không hề di chuyển, vẫn giữ chặt cằm cô.

Cô chớp mắt, môi mấp máy định nói nhưng bàn tay ở cằm đột nhiên buông ra.

Cùng lúc đó tay phải đang ôm lưng cô cũng rút lại.

Lăng Tiêu nhìn lên, không nhìn cô, kéo dài giọng, mang chút thất vọng: “Thì ra là không thích anh, anh hiểu rồi.”

Chu San: “…”

Đúng là một chiêu khích tướng vụng về.

Chu San biết là bẫy nhưng vẫn vui vẻ rơi vào.

Có lẽ bởi vì cô thực sự thích anh rất nhiều.

Cô mỉm cười, khẽ đặt tay lên vai anh, chủ động hôn anh.

Dù cuối cùng nụ hôn vẫn bị Lăng Tiêu chiếm thế thượng phong, mạnh mẽ đến mức khiến cô hơi khó thở.

Nhưng cô vẫn rất thích, rồi khe khẽ mở mắt nhìn anh.

Ánh nắng nhạt màu len qua lớp kính phủ lên đôi mày và ánh mắt của Lăng Tiêu một lớp sắc ấm, làm dịu đi nét sắc sảo của anh.

Những nếp nhăn nhẹ nơi chân mày lộ ra sự kiềm chế trong khát khao.

Tất cả những điều đó làm Chu San say mê.

Thậm chí khi nhận ra rằng đây sẽ là cuộc sống thường ngày của họ sau này cô ấy đã không kìm được cười trong quá trình đó.

Sau đó môi cô lại bị rách một chút.

Sau kỳ nghỉ cuối tuần, không lâu sau là đến Tết Trung Thu.

Tết Trung Thu sẽ có kỳ nghỉ và vụ kiện của Thư Kỳ Văn lại được lên lịch vào vài ngày sau Tết Trung Thu.

Thời gian gấp gáp nên Lăng Tiêu bận đến mức không thể về nhà.

Chu San thì có chút thời gian rảnh nhưng cô không quên lời hứa như kiểu nói đùa ấy.

— Cô ấy sẽ đi tìm hiểu về Lăng Tiêu trong những năm qua, những điều cô chưa từng biết.

Vì vậy chỉ cần có thời gian là cô mang theo chiếc máy đắt đỏ trị giá năm vạn đi đến những nơi từng có dấu vết của Lăng Tiêu.

Vào chiều trước Tết Trung Thu Chu San nhận được quà tặng từ công ty, gồm hai thẻ quà tặng siêu thị và một hộp bánh trung thu.

Hộp bánh là hình lục giác màu xanh đậm, trên đó in hình một con thỏ đang ăn bánh trung thu.

Chu San chụp một bức ảnh và gửi cho Lăng Tiêu.

Sau đó, cô viết tin nhắn.

Chu San: “Đại luật sư Lăng, xem cái này là gì!”

Tin nhắn được gửi vào buổi trưa.

Sau khi ngủ dậy từ giấc ngủ trưa Chu San vẫn chưa nhận được phản hồi.

Cô không kìm được lẩm bẩm: “Bận đến vậy sao?”

Sau đó cô bỏ điện thoại xuống.

Vì kỳ nghỉ Tết Trung Thu sắp đến nên cả buổi chiều văn phòng trở nên rất náo nhiệt.

Chu San và Ngô Tĩnh hoàn thành công việc cuối cùng rồi mang ly nước vào phòng trà để nghỉ ngơi.

Lăng Tiêu họp xong đã là hơn bốn giờ chiều.

Anh trở lại văn phòng, ngay lập tức kiểm tra điện thoại, mở bức ảnh lên nhìn một chút rồi mỉm cười đáp lại: “Thỏ nhỏ đang ăn bánh trung thu.”

Gửi xong tin nhắn anh ấn nút gọi trên bàn làm việc.

Sau khi kết nối, Lăng Tiêu nói: “Doreen, còn bánh trung thu của công ty không?”

Doreen: “Dạ còn.”

Lăng Tiêu nhắm mắt lại, nói: “Gửi một hộp đến văn phòng tôi, cảm ơn.”

Doreen: “Được rồi, Luật sư Lăng.”

Lăng Tiêu tiếp tục dùng điện thoại và nhắn tin.

Lăng Tiêu: “Thỏ nhỏ, có muốn ăn bánh trung thu kem không?”

Chưa kịp đợi Chu San trả lời Lý Thượng đã mang hộp bánh vào.

Vì là bánh trung thu kem nên được kèm theo túi giữ nhiệt và đá khô.

Lý Thượng đặt bánh bên cạnh, đùa: “Lạ thật, Luật sư Lăng năm nay cũng ăn bánh trung thu à?”

Nói xong anh ta cố tình vỗ lên trán: “Quên mất, San San đã về rồi.”

Lăng Tiêu tựa lưng vào ghế khoanh tay lại: “Không có việc gì làm à?”

Sắc mặt Lý Thượng lập tức trở nên nghiêm túc, thở dài: “Kiểm sát viên Thư lại phải vào viện rồi.”

Lăng Tiêu nhắm mắt lại: “Tôi biết rồi.”

Những năm qua, tất cả các vụ kiện mà Lăng Tiêu nhận đều là những vụ kiện cực kỳ cẩn trọng, phải chọn lựa kỹ càng.

Anh phải tuân theo sự thật và cũng phải tự xây dựng cho mình con đường.

Vụ án này lại hoàn toàn không có mục đích gì, chỉ đơn thuần dựa vào hai từ “chính nghĩa” mà Thư Kỳ Văn đã nói.

Tâm trạng của anh cũng có dao động.

Chu San vừa trở lại từ việc nghỉ ngơi thì nhìn thấy tin nhắn của Lăng Tiêu.

Cô chưa bao giờ ăn bánh trung thu kem nhưng nghe có vẻ khá ngon.

Chu San muốn ăn.

Chu San: “Hôm nay anh về nhà không?”

Lăng Tiêu: “Thỏ nhỏ muốn ăn bánh trung thu kem nên anh phải về nhà cho thỏ nhỏ ăn.”

Chu San ngẩn ra, mới nhận ra từ đầu đến cuối thỏ nhỏ mà Lăng Tiêu nói chính là cô.

Người đàn ông này, cũng biết cách ăn nói!

Chu San để điện thoại xuống, lúc này cô thật sự không còn tâm trạng làm việc nữa, ngồi đếm ngược đến giờ tan ca.

Sau khi tan ca cô thoải mái đạp xe điện về nhà, còn ghé qua siêu thị gần khu chung cư mua ít đồ ăn.

Trong lúc đó cô nhận được cuộc gọi từ Lăng Tiêu, rồi khi đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, từ xa cô đã nhìn thấy Lăng Tiêu mặc đồ vest, tay cầm một chiếc túi vải vuông vắn.

Chu San dồn sức vào chân lao thẳng xe về phía Lăng Tiêu, nghịch ngợm nói: “Xe đến rồi ——”

Lăng Tiêu bình thản nhìn cô không nhúc nhích.

Xe dừng lại, Chu San đặt chân xuống đất, cảm thấy chẳng thú vị gì: “Sao anh không sợ?”

Lăng Tiêu tiến lại gần, hừ một tiếng, đưa tay vỗ lên mũ bảo hiểm của cô: “Có mấy cái gan?”

Chu San bĩu môi: “…”

Lăng Tiêu tháo mũ bảo hiểm của cô ra: “Năm sau anh có thể dành nhiều thời gian hơn để ở bên em.”

Chu San cảm thấy câu nói này có gì đó kỳ lạ, nghiêng đầu: “Hả?”

“Cảm giác lâu lắm rồi không gặp em.”

“Chỉ có ba ngày thôi mà.”

“Ồ.” Lăng Tiêu nắm tay cô đi về phía thang máy, giọng nói trầm ấm vang lên trong bãi đỗ xe: “Thật sự là như một năm.”

……

Tết Trung Thu nhanh chóng qua đi.

Chu San ngay cả cơ hội nhắn tin trò chuyện với Lăng Tiêu cũng ít đi.

Cô cảm giác mơ hồ rằng vụ kiện của Thư Kỳ Văn không đơn giản như họ đã nói.

Vào ngày mở phiên tòa Chu San cảm thấy lo lắng, cả buổi chiều cô đã xem điện thoại mấy lần.

Cuối cùng tin tốt đã đến.

Lăng Tiêu thắng kiện.

Chu San nhìn thấy hai từ này, cảm thấy hơi nghẹn nơi cổ.

Ban đầu cô quan tâm đến tiến trình vụ kiện vì Thư Kỳ Văn nhưng rồi mới nhận ra Lăng Tiêu đã bỏ nhiều tâm huyết vào vụ này.

Nhưng tất cả chỉ là công việc hàng ngày của anh thôi.

Trước đây cô chỉ để ý đến mấy giờ trong phiên tòa, giờ đây cô mới hiểu, đằng sau những giờ phút đó là anh và các cộng sự cùng làm việc ngày đêm.

Chu San nhắn tin cho Thư Kỳ Văn.

Chu San: “Chị Kỳ Văn, em còn nợ chị một bữa ăn, khi nào chị rảnh chúng ta đi ăn nhé?”

Rất nhanh, bên kia đã trả lời.

Thư Kỳ Văn: “Bữa ăn từ cô bé đáng yêu thì đương nhiên phải ăn rồi.”

Thư Kỳ Văn: “Nhưng gần đây chị hơi bận, phải một thời gian nữa.”

Chu San: “Không sao, chị bận thì cứ làm việc, khi nào rảnh nhớ bảo em nhé.”

Thư Kỳ Văn: “Ok.”

Chu San lại nhắn tin cho Lăng Tiêu.

Chu San: “Tối nay em sẽ làm món ngon cho anh.”

Lăng Tiêu: “Món ngon gì vậy?”

Chu San: “Cà ri gà.”

Lăng Tiêu: “Anh không thích.”

Chu San lẩm bẩm: “Kén chọn thật!”

Tuy nhiên cô vẫn ngoan ngoãn hỏi: “Vậy anh muốn ăn gì?”

Lăng Tiêu: “Thỏ nhỏ.”

Chu San đánh chữ: “Thỏ nhúng hay thỏ trộn lạnh…”

Đột nhiên cô dừng lại một chút rồi tắt điện thoại, cúi đầu trên bàn làm việc, kéo áo hoodie phủ lên đầu, thở dài: “Mệt chết đi được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK