Khi Chu San đến ủy ban lấy thuốc cô mới biết tình hình lũ lụt lần này còn nghiêm trọng hơn cô tưởng.
Mưa không biết khi nào mới ngừng, mưa không ngừng thì lũ cũng không ngừng.
Đường bị lũ cắt đứt, ngay cả khi nước rút, bùn cao hơn cả người đàn ông trưởng thành, việc dọn dẹp không thể hoàn thành trong một hai ngày.
Trạm tín hiệu gặp sự cố, giờ hoàn toàn không liên lạc được với bên ngoài. Vật tư, thuốc men đều thiếu thốn.
Cao Hạnh Hạnh vì sốt cao không giảm, phần lớn thời gian đều trong trạng thái mê man.
Doanh Doanh tranh thủ lúc tạnh mưa đi hái ít thuốc nam sắc cho Cao Hạnh Hạnh uống nhưng cô vừa uống vào đã nôn hết ra.
Chu San lo lắng vô cùng, tháng trước cô làm một bản tin, một đứa trẻ vì sốt cao không giảm dẫn đến viêm màng não, cuối cùng phải vào ICU, suýt không cứu được, bác sĩ nhắc nhở phải coi trọng tình trạng sốt liên tục, sốt tái phát.
Huống chi họ giờ bị mắc kẹt ở đây, ngay cả biện pháp y tế cơ bản cũng không có.
Khoảng hơn bốn giờ chiều. Cao Hạnh Hạnh lại uống thuốc nam, có lẽ vì quá đắng, uống xong cô ấy bất ngờ hết buồn ngủ nên dựa đầu giường nghỉ ngơi.
Chu San vọc điện thoại nửa ngày vẫn không thể bật máy. Cô cầm máy ảnh, mặc áo mưa: “Chị Hạnh Hạnh, em ra ngoài chụp ít tư liệu, chị nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừ.”
Chu San vừa đến ủy ban đã bị Tả Trấn gọi đi giúp.
Tả Trấn dẫn cô đi đến từng nhà dân tìm hiểu tình hình. Có thể giúp được gì thì cố gắng giúp hết, chỉ là có nhiều chỗ có lòng mà không có sức.
Tối đó quả nhiên lại mưa to. Tiếng mưa đinh tai nhức óc, dường như muốn nhấn chìm ngôi làng này không thương tiếc.
Chu San không ngủ được, liên tục để ý Cao Hạnh Hạnh bên cạnh.
Cao Hạnh Hạnh lúc thì nóng đến toát mồ hôi, lúc lại lạnh đến phải cuộn chặt mền. Còn gặp ác mộng. Nửa đêm về sáng, cô ấy ho liên tục, ho đến khản cả giọng.
Chu San ngồi dậy khi nghe tiếng ho của Cao Hạnh Hạnh: “Chị Hạnh Hạnh, em rót cho chị ly nước.”
Cô xuống giường đi kéo sợi dây đèn màu đỏ: “tạch tạch” mấy cái mà đèn không sáng. Mất điện rồi.
Chu San mím môi, cảm xúc đến bờ vực sụp đổ. Nhưng nghe tiếng ho của Cao Hạnh Hạnh cô lại kìm nén.
Cuối cùng cũng đến sáng, Chu San mặc áo mưa ủng mưa chạy đến ủy ban, báo với mọi người Cao Hạnh Hạnh bệnh rất nặng.
Nhưng trong làng phần lớn là người già và trẻ em sức đề kháng yếu, người bệnh không ít. Thuốc dự trữ đã hết.
Vì mất điện, lãnh đạo dặn mọi người thống nhất tắt điện thoại để tiết kiệm pin, nửa tiếng mở máy một lần xem có tín hiệu không. Khi có tín hiệu lập tức gọi điện cầu cứu.
Cơn sốt cao của Cao Hạnh Hạnh cứ tái phát không dứt, sốt đến mức không ăn được cơm, môi cũng nứt nẻ. Giờ cô ấy ngay cả tiếng ho cũng không còn.
Chu San lén khóc hai lần, sợ Cao Hạnh Hạnh xảy ra chuyện.
Lại một đêm mưa to. Trời vừa hửng sáng, Cao Hạnh Hạnh tỉnh dậy kêu một tiếng: “Đói.”
Chu San lập tức bưng cháo đến nhưng tiếc là đã nguội. Tất cả cảm xúc căng thẳng che giấu, vì một chén cháo nguội mà trở nên không thể kiểm soát.
Chu San rơi nước mắt lẩm bẩm: “Nguội mất rồi.”
Cao Hạnh Hạnh rất yếu ớt kéo khóe môi: “Nguội cũng được, chị đói quá rồi.”
Ăn được vài miếng, Cao Hạnh Hạnh lại một trận buồn nôn, nôn hết ra ngoài.
Chu San bị cái lạnh từ núi xâm chiếm, bị bầu không khí tuyệt vọng bao phủ, sau khi chăm sóc Cao Hạnh Hạnh ngủ xong thì chạy ra ngoài nhà khóc. Cô lấy điện thoại đã tắt ra, lại thử bật máy, vẫn không được.
Vào ngày hôm đó điện đã được khôi phục nhưng đến chiều tín hiệu thông tin vẫn chưa được phục hồi.
Chu San ở bên cạnh Cao Hạnh Hạnh, cô ấy vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Cao Hạnh Hạnh, khi cô ấy nhiệt tình vẫy tay với mình và mời mình ngồi cạnh cô ấy.
Nhưng bây giờ, cô ấy tái mặt, như thể không thể chịu đựng nổi nữa.
Vào buổi tối Chu San nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, cô lập tức đứng dậy nhìn ra cửa sổ.
Dưới ánh hoàng hôn, có một nhóm cảnh sát vũ trang mặc quân phục rằn ri.
Chu San cúi xuống giường, lay tỉnh Cao Hạnh Hạnh: “Chị Hạnh Hạnh, cảnh sát vũ trang đến cứu chúng ta rồi, em sẽ đi gọi người ngay.”
Rất nhiều cảnh sát vũ trang đã đến, một người có họ Dương theo Chu San đi xem Cao Hạnh Hạnh.
Anh ấy cho Cao Hạnh Hạnh uống thuốc trong quân đội.
Chu San cảm thấy chỉ uống thuốc thì không đủ: “Chị ấy đã uống thuốc mấy ngày trước rồi nhưng không hạ sốt, đã mấy ngày rồi, cần phải đi bệnh viện.”
Cảnh sát vũ trang cũng rất bất lực: “Đường vẫn đang được thông, các cô không thể ra ngoài, và hiện tại số người bị bệnh trong làng đã lên đến hơn hai mươi người, chúng tôi là đội cứu hộ đầu tiên, nhân lực rất thiếu.”
Chu San lo lắng, giọng nói đầy nước mắt: “Em sợ chị ấy không chịu đựng được nữa, chị ấy đã sốt mê rồi.”
“Vậy nếu đến sáng mà cô ấy vẫn còn sốt cao, chúng tôi sẽ tìm cách mang cô ấy xuống núi.”
Dù có lo lắng đến đâu, chỉ có thể làm như vậy.
Đột nhiên, một tiếng bước chân vội vã, cửa gỗ bị đẩy mạnh mở ra.
Một cảnh sát vũ trang đứng ở cửa “Đội trưởng Dương, một đội cứu hộ quốc tế chuyên nghiệp đã đến.”
Đội trưởng Dương lập tức đứng dậy: “Đi, đi xem thử.”
Sau khi họ đi, Chu San chỉnh mền cho Cao Hạnh Hạnh: “Doanh Doanh, em canh chừng chị Hạnh Hạnh giúp chị, chị ra ngoài giúp một chút.”
Doanh Doanh: “Vâng.”
Cảnh sát vũ trang mang đến một số vật tư, Chu San và Tả Trấn cùng với những người trong ủy ban làng đi phân phát cho các hộ dân.
Dọc đường, có thể thấy cảnh sát vũ trang và các thành viên của đội cứu hộ quốc tế mặc đồng phục xanh.
Điều này khiến Chu San cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Tối đến, trời không bao giờ đến muộn, lại đúng giờ tối, bầu trời bắt đầu mưa nhỏ.
Khi Chu San đang mang vật tư vào nhà một cụ già, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi xuyên qua rừng mưa của Doanh Doanh.
Cô bước ra ngoài, tìm kiếm hình bóng của Doanh Doanh trong bóng tối.
Trong núi không có đèn đường, vào những đêm mưa như thế này, tầm nhìn chỉ toàn là bóng tối.
“Chị San San!” Doanh Doanh từ trong bóng tối chạy đến: “Cuối cùng em cũng tìm thấy chị rồi!”
“Có chuyện gì vậy?”
“Chị Hạnh Hạnh bị người ta mang đi rồi.”
Chu San chưa kịp phản ứng “Ý là sao?”
“Không lâu sau khi chị đi, một vài người đến, kiểm tra tình trạng bệnh của chị Hạnh Hạnh, rồi mang chị ấy đi.”
Vì tiếng mưa, việc nói chuyện trở nên khó khăn.
Chu San nắm vai Doanh Doanh: “Em nhìn rõ không, là ai mang chị ấy đi?”
“Là đội cứu hộ, mặc đồng phục cứu hộ, em nghe thấy họ gọi tên chị Hạnh Hạnh, hình như họ quen biết.” Doanh Doanh giơ tay vẽ một chiều cao: “Là một người đàn ông rất cao, những người kia đều nghe theo anh ta.”
Chu San suy nghĩ một lát, chỉnh mũ mưa cho Doanh Doanh rồi lau nước mưa trên mặt em ấy “Em về chăm sóc bà và Tinh Tinh đi, chị đi hỏi một chút.”
Sau khi dặn dò xong Chu San chạy về phía ủy ban làng, dọc đường đã trượt ngã mấy lần.
Lẽ ra nếu Cao Hạnh Hạnh bị đội cứu hộ mang đi chắc không có vấn đề gì.
Nhưng nếu đêm nay lại có mưa to thì sao?
Đó là đường núi.
Chu San chưa đến ủy ban thì đã gặp các thành viên đội cứu hộ mặc đồng phục xanh.
Cô chạy tới “Xin lỗi, tôi nghe nói bạn tôi bị đội cứu hộ của các anh mang đi, có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông nhìn Chu San đầy bùn một lúc rồi nói “Chắc là người thuê chúng tôi đến đây mang đi.”
“…”
“Bạn của cô bệnh rất nặng.” Người đàn ông nhìn Chu San: “Cô không cần lo, những người hộ tống bạn cô đều là thành viên rất có kinh nghiệm trong đội của chúng tôi, và người thuê chúng tôi đến đây cứu hộ, chính là vì bạn cô.”
Người đàn ông nói xong, đi vào bóng tối “Mưa lớn rồi, cô về đi, việc còn lại có chúng tôi lo.”
Chu San hét lên một tiếng “Cảm ơn” vào bóng tối.
Cô đột nhiên có một ý nghĩ không thực tế và vô lý, người mang Cao Hạnh Hạnh đi chính là người cô ấy đang đợi.
Cô hy vọng tình yêu của Cao Hạnh Hạnh có thể có phép màu.
Tối hôm đó Chu San nằm một mình trên giường.
Cô không còn phải chăm sóc Cao Hạnh Hạnh nữa nhưng vẫn không thể ngủ.
Có lẽ là đêm mưa tĩnh lặng, thích hợp để suy nghĩ, cũng thích hợp để nhớ nhung.
Vì vậy cô nghĩ đến Lăng Tiêu.
Nhớ lại thời thơ ấu khi bị anh ra lệnh một cách bá đạo rồi lại được anh bảo vệ một cách kiêu ngạo;
Nhớ lại trước khi ra nước ngoài, những sự oán giận và hiểu lầm đối với anh;
Nhớ lại khi anh đến SJ, vội vã đăng ký kết hôn với cô rồi rời đi;
Nhớ lại sau khi về nước, từng chút một trong những ngày tháng hai người sống cùng nhau;
Nhớ lại nụ hôn khiến cô tim đập nhanh, mặt đỏ tai hồng.
Cô nghĩ, liệu anh có đang lo lắng cho mình vào lúc này không?
Nếu anh nhìn thấy mình, liệu sẽ cau mày và trách móc: “Chu San San, không phải đã bảo có mưa to rồi sao? Sao lại để mình thành ra thế này?”
Hay là vẫn sẽ lo lắng hỏi: “San San, em không sao chứ?”
Chu San nhận ra dù Lăng Tiêu xuất hiện như thế nào cô luôn mong đợi.
Cô thậm chí muốn anh ôm mình một cái.
Chu San cảm thấy lạnh, kéo mền của Cao Hạnh Hạnh đắp lên rồi cuộn chặt lại.
Ngày hôm sau cảnh sát vũ trang đến mang theo tín hiệu tạm thời, nhưng mỗi người chỉ có ba phút để gọi điện báo bình an.
Mọi người xếp hàng lần lượt ở ủy ban làng.
Chu San đứng một bên, vẫn đang loay hoay với chiếc điện thoại đã “hy sinh” của mình.
Tả Trấn đi qua: “San San, sao không gọi điện thoại đi?”
Chu San lắc đầu rồi nhét điện thoại vào túi quần, tiếp tục đi giúp đỡ.
Cô không nhớ được số điện thoại của Lăng Tiêu.
Vì vậy cô không thể gọi được.
Vào buổi tối, một nhóm cảnh sát vũ trang khác vào làng.
Cảm giác sợ hãi, tuyệt vọng, và lo lắng của cả làng đã biến mất.
Chu San chụp một số hình ảnh trước khi bóng tối buông xuống rồi trở về nhà bà Dung.
Cô vẫn nghĩ mình sẽ không ngủ được như tối qua nhưng vừa nhắm mắt lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ ba cảnh sát vũ trang đến, mặc dù tín hiệu vẫn chưa được khôi phục nhưng một lối đi khẩn cấp đã được thông suốt, người dân trong làng được chia thành từng đợt xuống núi.
Mọi thứ đều diễn ra trật tự.
Lăng Tiêu đi công tác ở Bắc Đô gặp khách hàng.
Khách hàng đã sắp xếp bữa ăn, sau bữa ăn, họ gọi một chiếc xe hơi đưa anh về khách sạn.
Lăng Tiêu uống một chút rượu, trên xe đã tháo cà vạt ra.
Anh lấy điện thoại ra xem lại hợp đồng đã soạn, chắc chắn không có vấn đề gì mới gửi lại cho công ty.
Về đến khách sạn, Lăng Tiêu tắm rửa xong là đã quá nửa đêm.
Anh định gọi điện cho Chu San nhưng đã quá muộn.
Ngày hôm sau khi anh tỉnh dậy lấy điện thoại ra thì thấy thông báo về việc chuyến bay bị trì hoãn.
Lý do là mưa lớn và bão.
Lăng Tiêu không còn buồn ngủ, ngồi dậy và gọi cho Chu San.
Không gọi được.
Lăng Tiêu đứng dậy đi đến cửa sổ gọi thêm hai lần, vẫn không được.
Lăng Tiêu nhíu mày rồi lập tức gọi điện cho Khúc Liên Kiệt
Khúc Liên Kiệt cũng rất lo lắng, nói rằng Chu San mất liên lạc, và cả nhóm của họ đều đã mất liên lạc.
Do ảnh hưởng của mưa bão ở khu vực Tây Nam, tất cả các chuyến bay đến Ngọc Hòa đều đã bị hoãn.
Lăng Tiêu đành phải bay đến Vân Nam trước.
Anh ngồi trong phòng chờ, điện thoại phát tin tức về tình hình thiên tai ở khu vực GZ.
Một nữ phóng viên mặc áo mưa trong suốt đứng dưới mái hiên tránh mưa, dù bị lạnh đến run rẩy nhưng vẫn chuyên nghiệp báo cáo trước ống kính: “Do mưa bão kéo dài, lũ lụt ở khu vực GZ rất nghiêm trọng. Hiện nay, đê sông bị sạt lở, giao thông bị tắc nghẽn, và thông tin liên lạc bị gián đoạn.”
“Vào sáng sớm nay, lãnh đạo huyện, lãnh đạo thành phố và lãnh đạo tỉnh đã tổ chức cuộc họp khẩn cấp qua điện thoại để triển khai công tác phòng chống lũ lụt.”
“Đội cứu trợ đầu tiên đã đến khu vực bị ảnh hưởng vào sáng nay.”
Lăng Tiêu tắt điện thoại, đứng dậy khỏi ghế.
Anh đi được vài bước, cảm thấy mệt mỏi, rồi lại ngồi xuống.
Máy bay đến Vân Nam cũng bị hoãn.
Trước khi máy bay cất cánh, Lăng Tiêu nhận được tin tức mới nhất rằng khu vực GZ đã mất điện diện rộng, công tác cứu hộ vì mưa bão liên tục mà chưa có tiến triển.
Do chuyến bay bị hoãn, Lăng Tiêu đã bỏ lỡ chuyến tàu cao tốc mà anh đã mua trước.
Anh mua vé đứng cho chuyến tàu tiếp theo và đứng suốt hành trình đến Ngọc Hòa.
Ra khỏi ga tàu Ngọc Hòa, tài xế của công ty đã đậu xe ở bãi đỗ gần đó.
Khi Lăng Tiêu đi tìm xe, anh vẫn không thể liên lạc được với Chu San.
Anh lại tìm kiếm thêm tin tức liên quan, thấy rằng khu vực GZ đã khôi phục cung cấp điện, và công tác cứu hộ đang diễn ra một cách trật tự.
Vì mưa bão nên nhiều con đường vẫn bị phong tỏa.
Lăng Tiêu theo một đoàn vận chuyển vật tư và đến GZ vào chiều hôm sau.
Nhưng Lăng Tiêu vẫn không thể liên lạc được với Chu San.
Sau khi hỏi thăm từ nhiều nguồn, Lăng Tiêu tìm được manh mối về nhóm của Chu San.
Họ đã an toàn xuống núi và đang trên đường đến điểm cứu trợ của chính phủ.
Lăng Tiêu lái xe đến điểm cứu trợ, trong mưa phùn, cần gạt nước của xe hoạt động đều đặn nhưng tầm nhìn vẫn không tốt, anh đành phải lấy kính mắt ra đeo.
Cách điểm cứu trợ khoảng 200 mét, bắt đầu xảy ra tắc đường.
Trong bóng tối, âm thanh còi xe liên hồi như đang kéo căng tâm hồn.
Lăng Tiêu quay tay lái sang bên phải, rời khỏi làn đường, đỗ xe bên lề.
Anh bước ra khỏi xe, lướt qua mưa, áo sơ mi ướt sũng, dính chặt vào cơ thể.
Rất nhanh anh nhìn thấy dây cấm và mái hiên.
Điểm cứu trợ đông đúc và hỗn loạn.
Một số người xếp hàng, thỉnh thoảng nhìn lên cuối hàng và nuốt nước bọt, một số người ôm mì nóng hổi, chưa kịp tìm chỗ ngồi đã vội vàng ăn vội.
Có người ôm trẻ ngồi trên ghế nhựa ăn bánh mì, có người thì ngồi bệt trên đất ngủ gật.
Những người cứu trợ mang nước khoáng và mì ăn liền, cùng với nhân viên y tế mặc áo trắng di chuyển qua lại.
Mọi người đều rất bối rối.
Lăng Tiêu cũng không ngoại lệ.
Anh vén tóc ướt ra sau, để lộ toàn bộ trán, đôi mắt vốn thường xuyên đầy vẻ kiêu ngạo và không quan tâm giờ đây lại tràn ngập hoang mang.
Anh tháo kính ra, lau khô nước trên áo sơ mi rồi đeo lại.
Anh nhíu mày, tiếp tục bước về phía trước, liên tục quay lại nhìn xung quanh, gọi lớn “San San! San San! Chu San San!”
Tiếng mưa rất to, người quá đông, tiếng gọi của anh không nổi bật.
Đến nỗi tiếng gọi của Chu San anh cũng không nghe thấy.
Lăng Tiêu cảm thấy một lực đẩy mạnh từ phía sau.
Có rất nhiều người, bị va chạm là điều không hiếm, nhưng một đôi tay nhỏ nhắn từ phía sau ôm chặt lấy eo anh, áp sát vào người anh.
Lưng áo bị mưa thấm ướt, cảm giác lạnh dần dần biến thành sự ấm áp.
Cùng với tiếng khóc nhỏ của cô gái “Lăng Tiêu, em ở đây.”