• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Họ nhanh chóng đến bệnh viện.

Lăng Tiêu nhảy xuống xe trước sau đó đỡ Chu San một tay. Chu San theo bậc thang bước xuống và nhẹ nhàng hỏi: “Sao anh không về nhà?”

“Về nhà thì làm sao thấy em nhảy lầu được?” Chu San không ngờ rằng chỉ với một câu nói của Lăng Tiêu, cảm giác u ám đè nén đã tan biến trong phút chốc.

Sao lại có chút ai oán như vậy? Cô không nhịn được, bật cười. Khi Lăng Tiêu ném về phía cô cái nhìn mà anh tự cho là đáng sợ, Chu San đã hoàn toàn không còn sợ nữa.

Mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện rất nồng nặc. Khi mũi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng càng nồng hơn, Chu San đã bắt đầu kêu đau như cái máy.

Bác sĩ đã quen với tình huống này, liếc nhìn Lăng Tiêu và nói: “Ôm cô ấy lại.”

Ôm? Ôm lại?!!! Làm sao có thể được?

“Không không không.” Chu San lắc đầu, và kiên quyết nói: “Em sẽ không kêu nữa.”

Khi bác sĩ bôi thuốc, Chu San cảm thấy móng tay đã cắm sâu vào thịt nhưng vẫn không hé một tiếng. Thuốc chưa bôi xong Lăng Tiêu đã quay người bước ra ngoài.

Thấy anh đã ra ngoài Chu San mới dám thở ra những tiếng rên đau nhỏ.

Sau khi bác sĩ xử lý xong vết thương trên vai Chu San mới phát hiện ra áo tay phải của cô cũng rách và có vết máu: “Chỗ này cũng bị thương à?”

Chu San kéo cổ áo, lộ cánh tay ra, quả thật cũng bị trầy xước: “Lưng đau quá nên em không để ý đến chỗ này.”

Bác sĩ giúp Chu San xử lý xong cánh tay rồi cẩn thận kiểm tra các chỗ khác của cô.

Sau khi đảm bảo không còn vết thương nào nữa mới dặn dò: “Vết thương không được dính nước, vết thương ở sau vai và vai tự thay băng mỗi ngày, vết thương ở trán ba ngày sau đến bệnh viện thay băng.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

“Gọi bạn trai cô đi lấy thuốc nhé.”

“???”

Chu San định nói Lăng Tiêu không phải bạn trai cô nhưng lại nghĩ người không quen biết cũng không cần giải thích nhiều, nên chỉ đáp: “Vâng.”

Chu San cầm tờ đơn thuốc, vừa ra khỏi phòng khám đã bị một bức tường thịt chặn lại, cô lùi lại nửa bước.

Lăng Tiêu nhướng mày, giơ tay ra: “Đưa đây.”

Chu San dừng lại hai giây rồi đưa tờ đơn thuốc.

Trên đường đi taxi về nhà, Chu San liên tiếp nhận được hai cuộc gọi. Một cuộc là từ Lăng Việt, nói là thấy trên mạng xã hội Chu San “xả thân cứu người”.

Một cuộc là từ mẹ Lăng, nói là Lăng Việt kể cô “xả thân cứu người”. Cả hai người đều nói trong điện thoại rằng, tưởng cô cứu người bị thương rất nặng, còn ho ra máu nữa.

Chu San giải thích mất một lúc, sau khi cúp máy thì thắc mắc mở mạng xã hội tìm kiếm.

Video được quay từ góc dưới lầu. Từ góc độ đó, trông như thể Chu San đẩy Vương Huệ Lệ vào trong rồi tự mình ngã xuống, còn đập vào tường ngoài. Cùng với tiếng kêu la của đám đông dưới lầu, cảnh tượng quả thật có thể dùng bốn chữ “kinh tâm động phách” để miêu tả.

Đoạn sau của video ghép cảnh cô được đỡ xuống lầu, vì có bộ lọc nên môi dâu tằm của cô trông như màu đỏ máu.

Chú thích video còn viết “Nữ phóng viên xinh đẹp anh dũng cứu người, bị đụng chảy máu trong”

Chu San trực tiếp đưa điện thoại đến trước mắt Lăng Tiêu: “Anh xem này!”

Lăng Tiêu ngả người về sau, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang phồng má của cô rồi giơ tay nhận điện thoại.

Khi anh cầm lấy điện thoại, lòng bàn tay chạm vào mu bàn tay Chu San.

Đó là một cảm giác nóng bỏng, còn có chút thô ráp như cát.

Chu San ngẩn người rồi rút tay về.

Lăng Tiêu xem xong video, cười khẩy một tiếng: “Thế này không phải rất tốt sao?”

Chu San mím môi chớp mắt. Tốt chỗ nào? Cô muốn xem Lăng Tiêu có thể lý giải kiểu gì.

Lăng Tiêu hơi nghiêng người lại gần: “Họ làm mặt em gầy đi đấy.”

???

!!!

Chu San tức đến nhăn cả mặt, suýt nữa đã vung nắm đấm.

Lăng Tiêu đưa điện thoại lại, nhẹ nhàng nói: “Xinh đấy.”

Xinh… xinh ư? Khen cô xinh ư? Cơn giận của Chu San tan biến trong tích tắc.

Giây tiếp theo, Lăng Tiêu từng chữ từng chữ nói ra năm chữ: “Nữ-phóng-viên-xinh-đẹp.”

Chu San liếc nhìn Lăng Tiêu, mím môi hơi nghiêng người, xoay điện thoại về phía cửa sổ xe, thẫn thờ một lúc.

Về đến nhà Chu San đi thẳng về phòng nhưng bị Lăng Tiêu gọi lại.

Anh rót một ly nước ấm rồi sắp xếp thuốc kháng viêm mà bác sĩ kê. Chu San nhìn những gợn sóng chưa lắng trong ly nước, mắt hơi cay.

Đã rất lâu, rất lâu rồi không có ai quan tâm, chăm sóc cô như thế này.

Không phải dì và dượng của Chu San lơ là với cô, chỉ là quan niệm khác nhau thôi. Dì và dượng của Chu San là người DINK, không có con cái. Họ tôn sùng tự do và độc lập.

(DINK là viết tắt của cụm từ tiếng Anh “Double Income, No Kids”, nghĩa là “Hai thu nhập, không con cái”.

Người thuộc nhóm DINK thường là các cặp đôi (vợ chồng hoặc đối tác sống chung) quyết định không có con, tập trung vào sự nghiệp, tài chính, hoặc sở thích cá nhân.)

Khi Chu San đến SJ, cô đã gần 17 tuổi.

Trong mắt họ, ở độ tuổi này, Chu San đã là người trưởng thành, là một cá thể độc lập tự do cần có không gian riêng, không cần họ can thiệp quá nhiều, chăm sóc quá nhiều.

Còn Chu San từ nhỏ được ba mẹ cưng chiều, thực ra cô không trưởng thành và độc lập.

Trong gần sáu năm sống ở SJ, cô bị buộc phải hòa nhập vào môi trường sống và bầu không khí gia đình đó. Cô chỉ có thể vào đêm khuya, ôm tấm ảnh gia đình, hồi tưởng về những ngày được ba mẹ yêu thương trước đây.

Đây cũng là một trong những lý do cô điên cuồng muốn về nước. Cô không quen với môi trường xã hội ở SJ, cô thích không khí phồn hoa trong ký ức ở Ngọc Hòa. Và cả sự che chở của gia đình đã từng tồn tại ở Ngọc Hòa.

“Em uống thuốc xong thì lau người đi, đừng tắm, đừng để dính nước.” Lăng Tiêu đứng ở hành lang, nói vậy.

Chu San ngơ ngẩn đáp: “Được.”

“Anh đi lấy xe.” Lăng Tiêu đứng nghiêng ở cửa, cúi đầu bấm điện thoại, giọng rất thoải mái: “Tối nay em muốn ăn gì không?”

“Tôm sốt cà chua.”

Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn Chu San, cười khẩy một tiếng: “Em cũng chẳng khách sáo gì nhỉ.”

Chu San nhún vai. Mấy tháng về đây, đây là lần đầu tiên thực sự từ tận đáy lòng Chu San không khách sáo với Lăng Tiêu.

Chu San uống thuốc xong, muốn rửa sạch môi nhưng dù cô lau thế nào cũng vẫn còn vết. Môi đã hơi sưng lên.

Hình ảnh khuôn mặt Lăng Tiêu hiện lên trong đầu Chu San rồi cô tức giận ném khăn rửa mặt vào thùng rác: “Thẳng nam không xứng đáng có tình yêu.”

Sau khi lau người qua loa, Chu San thay đồ ngủ sạch sẽ. Nghĩ đến việc lâu rồi chưa gọi video cho dì, cô liền gọi.

Dì của Chu San để ý thấy vết thương trên trán cô, chỉ vào và hỏi: “San San, sao bị thương vậy?”

Thế là Chu San kể sơ qua chuyện vừa xảy ra. Nói đến đây, dì cô tỏ ra hứng thú: “Gần đây dì đang nghiên cứu về những người có xu hướng bạo lực, rất giống với điều cháu vừa kể.”

“Giống chỗ nào ạ?”

“Thứ nhất, ngoài xã hội họ tạo cho mình một hình tượng hoàn hảo, xây dựng đủ hình ảnh để che đậy hành vi bạo lực; Thứ hai, họ có sự kiểm soát rất mạnh đối với những người thân cận; Thứ ba, dần dần thử thách giới hạn, ban đầu là lời nói, cuối cùng mở rộng thành bạo lực hành vi.”

“Dì à, theo dì nói vậy, những người này thường che giấu rất tốt phải không?”

“Đúng vậy, đa số họ là người có tính cách biểu diễn.”

Dì Chu San chuyển giọng, mắt ánh lên nụ cười: “Còn Lăng Tiêu thì sao? Gần đây đời sống vợ chồng thế nào?”

“Đời sống vợ chồng gì chứ?” Chu San đỏ tai, vội chuyển chủ đề: “Tháng sau cháu về, dì có muốn ra sân bay đón cháu không?”

“Cháu tự về đi, dì sẽ tổ chức BBQ cho cháu.”

“Được rồi, tạm biệt dì nhé.”

“Khoan đã.” Dì Chu San nháy mắt: “Lăng Tiêu có về cùng cháu không?”

“Không không không! Cháu về một mình! Tạm biệt!” Chu San nói xong, lập tức cúp video.

Chu San nhớ lại năm đó khi đăng ký kết hôn với Lăng Tiêu, dì chỉ mắng Lăng Tiêu một trận rồi chấp nhận sự thật này. Có lẽ sang năm khi cô và Lăng Tiêu ly hôn, trận mắng này sẽ chuyển sang đầu cô.

Chu San càng nghĩ càng phiền, đành chơi điện thoại. Cô lại thấy video của mình, những video ngắn trên mạng đều dùng từ ngữ phóng đại để thu hút người xem, nên “chảy máu trong”: “ho ra máu” đều xuất hiện trong tiêu đề.

Chu San cực kỳ bất lực, chạy vào nhóm công việc than thở.

“Em có thể lên chương trình nhà mình giải thích không, em thực sự chỉ ăn dâu tằm thôi!!!”

Câu này trong cuối tuần đã thu hút một đám người, sau khi biết thương tích của Chu San không nghiêm trọng, họ đều trêu đùa.

Cuối cùng vẫn là Khúc Liên Kiệt quyết định đồng ý sẽ giúp cô giải thích trong chương trình.

Khi Lăng Tiêu về, anh mang theo một ít rau. Thấy bộ dạng anh định tự nấu cơm Chu San liền ngoan ngoãn đi phụ giúp. Nhặt rau, rửa rau, phụ việc.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả rau, khuôn mặt nhỏ của Chu San không tự chủ nhăn lại.

Cô ngồi xổm bên cạnh, cẩn thận kiểm tra túi đồ, lục tung lên nhưng không thấy tôm đâu. Tôm sốt cà chua, tôm sốt cà chua, không có tôm thì làm sao có tôm sốt cà chua?

“Lăng Tiêu, anh có quên gì không?”

Lăng Tiêu đang thái rau, quay đầu thấy cô ngồi xổm ở đó như một kẻ ăn xin lục lọi túi đồ rồi nhìn anh với ánh mắt oán trách.

Thấy anh không nói gì Chu San nhắc: “Tôm.”

“Không mua.” Lăng Tiêu thu hồi ánh nhìn, thản nhiên thái rau, còn bổ sung một câu: “Anh cố ý đấy.”

???

Chu San không hiểu mình lại chọc giận anh chỗ nào.

Cô đảo mắt đứng dậy, vung nắm đấm không một tiếng động về phía bóng lưng Lăng Tiêu.

Nào ngờ bóng của cô in rõ mồn một trên bức tường trắng trước mặt Lăng Tiêu.

Sau khi xả xong cơn giận, Chu San tức tối bước ra khỏi bếp rồi lẩm bẩm yếu ớt: “Đợi đấy mà cô đơn đến già đi.”

Đến lúc ăn cơm, tâm trạng của Chu San đã hoàn toàn khác. Bởi vì Lăng Tiêu nấu ăn rất ngon mặc dù không có tôm sốt cà chua.

Vừa ăn xong Chu San dường như nhớ ra việc gấp, cô đặt đũa xuống vội vàng đứng dậy: “Lăng Tiêu, lần sau em rửa chén.”

Không đợi người ta trả lời Chu San đã chạy ra phòng khách bật thẳng tivi.

Chương trình trực tiếp “Đường dây nóng xã hội”. Chương trình này phát sóng từ thứ 2 đến thứ 7, nội dung thứ 7 thường là các tư liệu phỏng vấn được chuẩn bị trước. Vì phải phát sự kiện Vương Huệ Lệ nhảy lầu trưa nay nên đã bỏ tin giao thông vốn có.

Đoạn Chu San khuyên giải Vương Huệ Lệ trong tin tức đã được ẩn đi, đây là yêu cầu riêng cô đưa ra với Khúc Liên Kiệt. Cô không muốn những trải nghiệm trước đây được công khai.

Cuối tin tức là Từ Văn Văn đứng trước ống kính: “Cô Vương đã được kịp thời đưa đến bệnh viện, tạm thời không có vấn đề gì lớn về thể chất, do tình trạng tinh thần cực kỳ tồi tệ nên cần phải nhập viện kiểm tra thêm. Về việc bạo hành gia đình và hành vi kiểm soát của chồng mà cô ấy đề cập, cảnh sát và tổ chức phụ nữ đã vào cuộc, phóng viên đài chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và đưa tin. Phóng viên đài chúng tôi dũng cảm cứu cô Vương, sau khi kiểm tra, không có vấn đề gì nghiêm trọng và đã về nhà, tại đây xin làm rõ, cô ấy không bị thương bên trong, màu môi chỉ là do ăn dâu tằm trước khi cứu người. Phóng viên Từ Văn Văn tường thuật tại hiện trường.”

Lời giải thích này không biết miêu tả thế nào, có một cảm giác hài hước kỳ lạ.

Khi Chu San xem xong tin tức, Lăng Tiêu đã mang nước ấm và thuốc đến đặt trên bàn cẩm thạch.

“Nhớ uống thuốc, anh phải đến công ty một chút, tối nay không về.”

“Nhưng hôm nay là cuối tuần mà.”

Chu San ngẩng đầu mới thấy Lăng Tiêu đã thay bộ vest đầy đủ. Anh cúi đầu dựng cổ áo sơ mi lên, ngón tay vân vê cà vạt đeo lên cổ: “Ừ, cuối tuần gặp khách hàng.”

Cách thức Lăng Tiêu thắt cà vạt rất thành thạo, Chu San hơi ngẩn người, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào động tác của anh.

Cà vạt dưới sự điều khiển của những ngón tay cân đối của anh tạo thành một nút thắt rồi được anh nhẹ nhàng kéo lên. Phối hợp với động tác, đầu anh hơi ngửa ra, đường nét từ yết hầu đến cằm trôi chảy và gợi cảm.

Lăng Tiêu nghiêng đầu, lúc này đôi mày mắt sắc sảo dưới sự tôn lên của bộ vest trông thật kiều diễm: “Đừng chạm nước, nhớ uống thuốc, tối mai anh về thay thuốc cho em.”

Chu San gật gật đầu.

Lăng Tiêu đã đi ra sảnh đổi giày, sau khi mở cửa, anh nhìn chằm chằm vào gáy Chu San đang chìm trong ghế sofa, ngón tay gõ gõ mặt tủ giày.

Chu San quay đầu lại, ánh mắt hơi mất tập trung, giọng nhẹ nhàng: “Sao vậy?”

“Có thể gọi đồ ăn ngoài, nhưng đừng ăn ‘đồ kích thích’, không hiểu thì lên mạng tìm.”

“Ồ.”

Theo tiếng cửa đóng lại, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Chu San được tiếng quảng cáo vui vẻ kéo về thực tại, cô sờ sờ cổ mình, rồi nuốt một ngụm nước bọt.

Sau khi hiểu ra Chu San lấy điện thoại tìm kiếm ‘đồ kích thích’. Trên đó nói nếu có vết thương thì tốt nhất nên ăn ít hoặc không nên ăn những thưc ăn không có lợi cho việc hồi phục vết thương, ví dụ như “tôm”: “cua”: “cá vàng”.

Tôm? Tôm?? Vì vậy mà không mua tôm sao?

Chu San mềm nhũn người nằm xuống ghế sofa, vai phải vô ý cọ vào lưng ghế, đau đến mức “xì” một lúc.

Cơ thể cô cứng đờ hai giây, nhanh chóng bật dậy: “Lăng Tiêu vừa nói, ngày mai anh ấy sẽ về thay thuốc cho mình?”

Sao anh ấy biết phải thay thuốc? Chẳng lẽ anh ấy đứng ngoài phòng khám nghe được lời dặn của bác sĩ sao? Vậy không phải đã nghe thấy việc cô không phủ nhận anh ấy là bạn trai của cô sao?

Khuôn mặt nhỏ của Chu San nhăn nhó, vùi vào gối ôm: “Cứu với, có phải mình đã gửi tín hiệu sai không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK