Chu San chưa bao giờ yêu.
Kiến thức về tình yêu của cô hoàn toàn trống rỗng, chủ yếu được lấp đầy bằng những bộ phim và phim truyền hình.
Trong suốt hai mươi hai năm cuộc đời, lần gần nhất mà cô cảm nhận được tình yêu cũng chỉ là một mầm non nhỏ bé, chưa kịp thấy ánh mặt trời đã héo úa.
Lúc đó Chu San đang học cấp hai. Không chỉ cô mà cả bạn bè xung quanh đều tràn đầy tò mò và khao khát khám phá hai từ “tình yêu”.
Vì còn nhỏ tuổi, lại là con gái, mỗi ngày cô đều đi học và tan học cùng Lăng Việt.
Có một tuần Lăng Việt phải lên tỉnh tham gia cuộc thi nên gia đình nhờ Lăng Tiêu lo việc đưa đón Chu San.
Một ngày nọ sau giờ tan học, Lăng Tiêu đã hẹn với vài người bạn chơi bóng rổ nên tiện thể dẫn theo “đứa em phiền phức” là Chu San.
Mục Vũ cũng ở đó.
Anh là bạn cùng lớp với Lăng Tiêu, lớn hơn Chu San bốn tuổi.
Chu San không hứng thú với bóng rổ, cô ngồi bên cạnh làm bài tập.
Cô chăm chú làm bài, hoàn toàn chặn mọi âm thanh ồn ào xung quanh cho đến khi một chai nước tăng lực với bao bì xanh lá xuất hiện trước mặt.
Chu San ngẩng đầu, chàng trai trước mắt đứng lưng quay về ánh sáng, hơi cúi người, trên mặt đầy mồ hôi nhưng nụ cười nơi khóe môi còn mềm mại hơn cả ánh đèn trong sân bóng.
Không phóng đại chút nào, Chu San cảm thấy phía sau anh ấy xuất hiện vô số bong bóng màu hồng lấp lánh.
Mục Vũ thấy cô ngây người, tưởng cô bé nhút nhát, bèn lắc nhẹ chai nước trên tay:
“Em gái, uống chút nước không?”
Chu San sực tỉnh: “Cảm ơn.”
Cô đặt cuốn tập và bút máy xuống, hai tay nhận lấy chai nước, vô thức vặn nắp.
Do dùng sức, cô cúi lưng xuống, cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
Lúc này, Mục Vũ vỗ nhẹ vai cô: “Để anh giúp.”
“Cảm ơn.”
Chu San ngửa đầu nhấp từng ngụm nhỏ nhưng ánh mắt lại len lén liếc trộm Mục Vũ.
Anh chống tay ngồi bên cạnh, đôi chân dài duỗi ra, trông rất thoải mái khi xem trận đấu.
Chu San vặn nắp chai lại: “Anh không chơi bóng rổ sao?”
“Anh trai em chơi dữ quá, anh nghỉ chút.”
Anh trai em? Chu San cầm cuốn tập, bĩu môi: “Anh ấy không phải anh trai em.”
“Haha.”
Một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên, Chu San cảm nhận được bàn tay ấm áp của chàng trai xoa nhẹ lên đầu mình.
Sau đó giọng nói vui vẻ của anh vang lên: “Sao vậy? Cậu ấy làm em không vui à?”
Chu San mím môi không trả lời, tiếp tục nhìn vào bài tập.
Không hiểu tại sao những bài vốn không khó giờ đây dường như trở nên phức tạp hơn vì có người ngồi cạnh. Chu San mãi không hiểu được ý bài và không biết bắt đầu từ đâu.
Một lát sau cuốn tập trên đùi cô bị một bàn tay lấy mất và chuyển sang tay Mục Vũ.
Chu San ngơ ngác quay đầu nhìn anh.
Mục Vũ mỉm cười: “Để anh trai dạy em nhé.”
Hôm đó, sau khi trận bóng rổ kết thúc Chu San hỏi Lăng Tiêu mới biết anh ấy tên là Mục Vũ.
Từ hôm đó mỗi lần đến tìm Lăng Tiêu, Chu San đều cố ý nhìn xem có gặp được Mục Vũ không.
Thỉnh thoảng nếu thấy cô Mục Vũ sẽ vẫy tay chào.
Không lâu sau chuyện trong gia đình xảy ra Chu San không còn tâm trí nào để nghĩ đến những điều này nữa.
Ký ức cuối cùng của Chu San về Mục Vũ là một lần Lăng Tiêu bị nhà trường kỷ luật, gây chuyện khá nghiêm trọng.
Khi đó anh đang học lớp 12, bị kỷ luật là chuyện rất lớn.
Sau này Chu San nghe Lăng Việt kể lại rằng lý do bị kỷ luật là do đánh nhau, và người đánh nhau với Lăng Tiêu chính là Mục Vũ.
Cô cũng không hỏi tại sao.
Chính xác mà nói lúc đó Chu San không quan tâm đến bất cứ chuyện gì xung quanh.
Sau này khi đến SJ, cô thậm chí không dám thân thiết với bạn bè chứ đừng nói đến việc có bạn trai.
Vì vậy cô chưa từng cảm nhận được cảm giác được một người đàn ông theo đuổi.
Thế nên những hành động quan tâm của Lăng Tiêu lúc này, cô phải thừa nhận, thực sự khiến trái tim cô rung động.
Là sự rung động mà cô không thể kiểm soát.
Tối hôm đó trước khi đi ngủ Chu San vẫn đang nghĩ ngày mai khi Lăng Tiêu giúp cô thay băng cô nên đối mặt như thế nào.
Theo lý thuyết, phần sau vai bên phải không phải là khu vực nhạy cảm. Các cô gái mặc áo dây hoặc áo trễ vai, khu vực đó cũng sẽ lộ ra.
Hơn nữa đây là chuyện thay băng, là một việc rất đàng hoàng.
Nhưng tại sao mỗi khi nghĩ đến tim cô lại đập loạn nhịp thế này?
Chu San kéo mền trùm kín đầu, tự ép bản thân không được nghĩ linh tinh nữa.
Có lẽ vì ban ngày đã bị dọa sợ, nửa đêm cô bị cơn ác mộng quấy rầy.
Cô mơ thấy mình đang nằm trên mép tầng thượng, cố gắng nắm chặt lấy tay Vương Huệ Lệ, người đang lơ lửng giữa không trung.
Vương Huệ Lệ nhìn cô, khuôn mặt tuyệt vọng và tái nhợt: “Không ai tin tôi cả.”
Sau đó, cô ấy bẻ tay Chu San ra và rơi xuống ngay trước mắt cô.
Chu San tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đầy trán.
Cô thở hổn hển, đột nhiên nhớ đến lời của dì mình.
— “Ngoài xã hội, họ tạo cho mình một hình tượng hoàn hảo, xây dựng đủ hình ảnh để che đậy hành vi bạo lực.”
— “Họ có sự kiểm soát rất mạnh đối với những người thân cận.”
— “Dần dần thử thách giới hạn, ban đầu là lời nói, cuối cùng mở rộng thành bạo lực hành vi
Có lẽ do sự tĩnh lặng của đêm khuya cộng với sự lo lắng và phiền muộn từ cơn ác mộng vừa rồi, Chu San đột nhiên nghĩ đến Dương Mậu Học và Phương Tâm Nặc.
Chu San cau mày, ‘bốp bốp’ tự vỗ mặt mình mấy cái để xua tan những suy nghĩ rối ren.
Dương Mậu Học không giống chồng của Vương Huệ Lệ. Anh ấy thực sự đã giúp đỡ rất nhiều người, làm rất nhiều điều tốt. Làm sao có thể nói anh ấy dựng lên hình tượng tốt đẹp để che đậy?
Hơn nữa, Phương Tâm Nặc cũng không có những biểu hiện điên cuồng như Vương Huệ Lệ. Cô ấy rất yên tĩnh, rất dịu dàng.
Điểm giống nhau duy nhất có lẽ là Phương Tâm Nặc cũng không đi làm, hàng xóm xung quanh nói rằng cô ấy chưa từng ra ngoài một mình và không thích giao tiếp xã hội.
Chu San lắc đầu với những suy nghĩ vớ vẩn của mình, tức giận tự vỗ má thêm vài cái sau đó tiếp tục ngủ.
Cô ngủ đến gần trưa mới dậy.
Mở ứng dụng đặt đồ ăn, cô tìm kiếm món ngon.
Khi chuẩn bị đặt hàng, Chu San đột nhiên dừng lại, sau đó chuyển sang một ứng dụng khác trên điện thoại để tra cứu xem món ăn mình chọn có phải thuộc nhóm “kích thích” không.
Sau khi chắc chắn không phải cô mới yên tâm đặt hàng.
Ăn xong Chu San quyết định ra ngoài.
Vì vết thương trầy trên lưng, cô chọn một chiếc áo thun cổ rộng màu trắng kem.
Chiếc áo này có cổ áo xẻ ngang tới đường vai, phía trước lộ toàn bộ xương quai xanh, phía sau thấp đến phần xương bả vai.
Chiếc áo này cô chỉ mặc một lần, vì không quen với việc để lộ vai nên đã cất lâu trong tủ. Nhưng lần này bị thương xem như “tái sử dụng” được.
Chu San đứng trước gương, nghiêng người có thể nhìn thấy miếng băng gạc lộ ra trên lưng, khoảng bằng nửa bàn tay.
Cô không buộc tóc. Mái tóc dài dày gần chạm eo có thể che kín hoàn toàn miếng băng gạc đó.
Chu San thay giày, gọi xe đến đồn cảnh sát tìm cảnh sát Tống.
Cô không quên rằng hôm qua cảnh sát Tống đã đồng ý giúp mình một việc.
Khi thấy cảnh sát Tống bước ra, Chu San ngoan ngoãn đưa giỏ trái cây: “Cảnh sát Tống, làm phiền anh rồi. Trời nóng thế này, anh ăn chút trái cây cho mát.”
“Em dâu, em khách sáo quá.” Cảnh sát Tống làm động tác chặn: “Anh hiểu tấm lòng của em nhưng đồ thì anh không thể nhận, không đúng quy định.”
“Trái cây cũng không được ạ?”
Cảnh sát Tống gật đầu.
Chu San cũng không muốn phiền phức, cô thu lại giỏ trái cây và nói:
“Thực ra em đến tìm anh là vì có việc muốn nhờ anh giúp.”
“Đúng đúng, hôm qua anh đã đồng ý rồi, em cứ nói đi.”
Chu San tiến lại gần hơn, giọng nhẹ như tiếng muỗi:
“Cảnh sát Tống, anh có thể giúp em tra cứu một người không?”
“Tra người sao?”
“Vâng, gần đây em đang làm một bài phóng sự, muốn thu thập tư liệu, nhưng người đó hình như đã chuyển nhà, không còn ở địa chỉ cũ nữa.”
“Tìm người à? Chắc là được thôi.” Cảnh sát Tống không thấy đó là chuyện lớn, liền đồng ý ngay:
“Em nói xem, thông tin của người đó thế nào?”
“Là một cô gái tên Hàn Băng Băng, người Lâm Long, khoảng 30 tuổi.”
“Không phải người địa phương à?”
Chu San cau mày: “Khó tra lắm sao?”
“Anh sẽ thử cố gắng giúp em. Chuyện này em có gấp không?”
Chu San vốn đã ngại nên đáp khách sáo:
“Không gấp, nhưng mong cảnh sát Tống cố gắng giúp em tìm được cô ấy.”
“Được, không vấn đề gì.”
Cuối cùng Chu San thêm WeChat của cảnh sát Tống, cảm ơn rồi rời đi.
Khi cô bước ra khỏi đồn cảnh sát trời bỗng tối sầm lại. Những đám mây đen lớn đè nặng trên bầu trời như muốn sập xuống.
Chu San gọi xe, tình cờ đi ngang qua nhà Dương Mậu Học.
Cô biết mình không nên có những suy nghĩ kỳ lạ nhưng khi nhận thức trở lại thì cô đã đứng trước cửa nhà Dương Mậu Học.
Chu San nhìn giỏ trái cây trong tay rồi gõ cửa.
Vì là cuối tuần, người mở cửa chính là Dương Mậu Học.
Anh hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng mở rộng cửa và niềm nở:
“San San, sao em lại đến đây? Đầu em bị làm sao vậy?”
“Em bị đụng trúng, không sao đâu. Vừa nãy tiện đường đi qua, em nghĩ dạo trước làm phỏng vấn cứ ăn cơm ở nhà anh, thấy ngại quá nên mua chút trái cây đến thăm anh và chị Tâm Nặc.”
Chu San đưa giỏ trái cây, vào nhà, ánh mắt cô khẽ lướt qua xung quanh rồi hỏi:
“Chị Tâm Nặc đâu rồi ạ?”
“Cô ấy không khỏe nên đang nghỉ trong phòng.”
Chu San gật đầu.
Ánh mắt quay lại phía Dương Mậu Học, cô nhận thấy anh đang đeo tạp dề, bên cạnh có cây chổi và cây lau nhà, hình như đang dọn dẹp.
“Anh Dương, em có thể thăm chị Tâm Nặc một lát không?”
“Được chứ.” Dương Mậu Học dẫn Chu San tới trước cửa phòng:
“Tâm Nặc mà thấy em sẽ vui lắm đấy.”
Vui ư?
Không phải không thích giao tiếp xã hội sao?
Thật ra nghĩ kỹ lại, dạo trước khi Chu San và mọi người đến phỏng vấn, Phương Tâm Nặc chưa từng tỏ ra khó chịu, ngược lại còn rất lịch sự và nhiệt tình.
Một người như vậy lại không ra ngoài, không có bạn bè, đúng là kỳ lạ.
Chu San theo anh đến trước cửa phòng.
Dương Mậu Học không mở cửa ngay mà gõ nhẹ:
“Tâm Nặc, San San đến này.”
Chưa đầy hai giây, giọng nói của Phương Tâm Nặc vang lên:
“Vào đi.”
Cánh cửa mở ra, bên trong tối om.
Do trời âm u, cộng thêm rèm cửa kéo kín, ánh sáng trong phòng rất kém.
Dương Mậu Học tiện tay bật đèn:
“San San đến thăm em, em có thể nói chuyện với em ấy một lúc được không?”
“Được.”
Dương Mậu Học đỡ Phương Tâm Nặc ngồi dậy tựa vào đầu giường, sau đó rót một ly nước đặt lên tủ đầu giường:
“Hai người cứ nói chuyện, anh đi dọn dẹp.”
Chu San gật đầu, sau đó ngồi xuống cạnh giường:
“Chị Tâm Nặc, chị thấy không khỏe ở đâu vậy?”
“Gần đây dịch cúm bùng phát, chị không may bị lây.”
Chu San cầm ly nước đưa tới:
“Vậy chị uống chút nước đi.”
Phương Tâm Nặc nhấp hai ngụm nhỏ, khuôn mặt vẫn bình thản, nhưng giữa đôi lông mày có chút mỏi mệt, vẻ ốm yếu hiện rõ song không có gì bất thường khác.
Chu San chỉ hỏi thăm qua loa vài câu, không nhận thấy điều gì kỳ lạ, hơn nữa Phương Tâm Nặc thực sự trông không có sức nên cô quyết định rời đi.
Trước khi đi, Chu San cắn môi, nắm lấy tay Phương Tâm Nặc:
“Chị Tâm Nặc, chị nhớ nghỉ ngơi nhé.”
Nói xong cô thuận tay kéo ống tay áo của Phương Tâm Nặc lên, giả vờ ngạc nhiên:
“Chị gầy quá, nhìn tay chị chẳng có chút thịt nào.”
“Đúng vậy, dạo này ốm nên ăn không được nhiều.”
Chu San nói thêm vài câu dặn dò chăm sóc sức khỏe rồi rời khỏi phòng.
Dương Mậu Học đang lau sàn, thấy Chu San đi ra liền đứng dậy ngay:
“San San, ở lại ăn tối rồi hãy đi.”
“Không cần đâu, anh Dương!” Chu San mỉm cười:
“Sắp mưa lớn rồi, em về trước đây.”
Dương Mậu Học nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Được, vậy để anh tiễn em.”
Nói rồi anh bắt đầu tháo tạp dề.
Chu San vội xua tay, đi nhanh ra cửa:
“Thật không cần đâu, anh khách sáo quá, em tự đi được mà.”
Chưa kịp để Dương Mậu Học nói gì thêm, Chu San đã bước ra khỏi nhà, nhanh chóng chạy xuống cầu thang.
Cô cảm thấy vô cùng áy náy. Dương Mậu Học càng nhiệt tình, chu đáo, cô lại càng cảm thấy hối hận.
Sao cô có thể nghi ngờ một người tốt như vậy?
Vừa rồi cô đã kiểm tra tay của Phương Tâm Nặc. Tay cô ấy trắng trẻo, mềm mại, không có chút vết thương nào.
Cuối cùng tất cả chỉ là sự nghi ngờ vô căn cứ của cô.
Chu San vỗ nhẹ vào má mình, cố xua tan suy nghĩ vẩn vơ rồi lên xe taxi trước khi cơn mưa lớn ập xuống.
“Đinh—đinh—”
Điện thoại vang lên hai tiếng.
Là tin nhắn WeChat của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu: “Trời mưa to rồi. Còn chưa về sao?”
Chu San nhắn lại: ”Em đang trên taxi.”
Chờ một lúc nhưng không thấy Lăng Tiêu nhắn lại, Chu San đặt điện thoại vào túi.
Cô dựa vào cửa sổ xe, cảm nhận cái lạnh ngoài kia len qua lớp kính.
Chẳng bao lâu mưa bắt đầu nặng hạt, từng giọt mưa tạt vào cửa sổ xe, trút xuống thành dòng che mờ cả tầm nhìn.
Do mưa lớn nên giao thông ùn tắc nghiêm trọng. Tiếng còi xe và ánh đèn báo nhấp nháy không ngừng vang lên khiến thế giới ngoài kia càng thêm náo động.
Bóng tối bao trùm khi màn đêm buông xuống, cả thành phố chìm trong bóng đèn mờ ảo.
Khi taxi dừng trước cổng khu chung cư, Chu San mở cửa xe, tiếng mưa lộp độp đập vào tai.
Cơn mưa này thật quá dữ dội.
Chu San chỉ có thể lấy túi che đầu, vừa bước chân ra khỏi xe một bóng đen đã áp đến.
Ánh mắt cô dừng lại ở đôi giày da màu đen, ngước lên là quần tây đã ướt sũng và áo vest cũng bị mưa làm ướt.
Khi thấy phù hiệu luật sư trên ngực áo người đó, ánh mắt Chu San khựng lại, không dám nhìn lên cao hơn.
Trong lòng cô đã có câu trả lời nhưng vẫn cảm thấy hồi hộp hơn cả cơn mưa xối xả này.
Có lẽ vì tiếng mưa quá lớn nên suy nghĩ của cô trở nên rời rạc, không thể tập trung được.
Một chiếc áo mưa khoác lên người cô mang theo hơi lạnh.
Giọng Lăng Tiêu vang lên xuyên qua tiếng mưa:
“Mau lên nào.”
Những giọt nước mưa bắn tung tóe dưới chân, nhưng nước dưới đôi giày thể thao của Chu San lại không văng cao bằng nước dưới đôi giày da của Lăng Tiêu.
Trong giây phút ấy, đầu óc Chu San như trống rỗng.
Ngay sau đó cả người cô đã bị một cánh tay kéo sát lại.
Cảm giác nóng bỏng từ bàn tay trên vai đối lập hoàn toàn với sự lạnh lẽo của trời mưa khiến Chu San không thể nào bỏ qua.