Bữa sáng là chiếc bánh sinh nhật còn thừa từ tối qua.
Điện thoại của Chu San đặt giữa bàn, màn hình hiển thị lịch chiếu phim tại rạp. Cô vừa ăn lớp kem ngọt ngào vừa chớp chớp đôi mắt to liếc nhìn Lăng Tiêu mấy lần.
Cuối cùng Lăng Tiêu đặt điện thoại xuống liếc qua màn hình, anh lập tức hiểu ý: “Hôm nay anh tan làm đúng giờ. Tối nay em có kế hoạch gì không?”
Chu San đảo mắt: “Không có.”
“Vậy anh mời em đi xem phim nhé?”
Chu San cong môi cười: “Được.”
Nhìn biểu cảm đó Lăng Tiêu không nhịn được muốn trêu cô.
Anh chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng người tới gần, nhấn từng từ một: “Suất… nửa… đêm!”
Chu San sững lại, ngước nhìn Lăng Tiêu với vẻ trách móc.
Lăng Tiêu tựa lưng vào ghế, nhún vai đầy ngang ngược: “Ăn tối xong rồi đi, gần nửa đêm không phải là suất nửa đêm sao?”
Nghe qua thì chẳng có gì sai.
Nhưng Chu San không ngốc, biết anh cố tình trêu mình liền cúi đầu tập trung ăn bánh không thèm nhìn anh.
Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn sau mái tóc, anh thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi: “Quốc khánh em có kế hoạch gì không?”
Chu San vẫn không đáp.
“Lăng Việt sẽ về. Hay là chúng ta về nhà?”
Chu San hiểu: “nhà” mà anh nói là căn nhà cũ.
Cô cũng khá muốn về đó.
Nhưng nhắc đến Lăng Việt, cô không khỏi than phiền: “Cậu ấy có về được không? Ban đầu nói Tết Đoan Ngọ sẽ về, sau đó là Trung Thu, giờ lại là Quốc Khánh. Không chừng Tết còn không về nữa.”
Lăng Tiêu khoanh tay trước ngực: “Giáo sư của nó giao cho một số nhiệm vụ học thuật.”
Chu San nhíu mày, nghi hoặc: “Sao anh biết?”
“Anh quen giáo sư của nó, nói chuyện vài câu thôi.”
Chu San cúi đầu nghĩ vài giây rồi hiểu ra: “Hừ—anh thật là gian xảo! Không trách được Lăng Việt đăng lên mạng than ‘muốn chết’. Anh lại đi cửa sau như vậy sao?”
Lăng Tiêu: “…”
Chu San lập tức đứng về phe Lăng Việt, bất mãn: “Người ta đi cửa sau đều muốn nhẹ nhàng, còn anh thì giỏi lắm, đi tìm việc cho người ta làm.”
Nói xong cô cầm điện thoại lên: “Em phải nói với Lăng Việt.”
Lăng Tiêu không có bất kỳ phản ứng nào.
Nhưng khi Chu San mở ứng dụng WeChat, anh khẽ “ừ” một tiếng.
Giọng anh nhẹ nhàng: “Cứ thử đi.”
Ngón tay của Chu San lập tức khựng lại.
Cô chùn bước.
Ngay sau đó cô tắt màn hình điện thoại tiếp tục ăn bánh.
Phản ứng của cô làm Lăng Tiêu bật cười: “Em nghĩ làm thẩm phán dễ lắm sao?”
Chu San không biết Lăng Tiêu có biết lý do thực sự khiến Lăng Việt muốn làm thẩm phán hay không nhưng cô đoán là không biết.
Nếu anh biết liệu anh còn nghiêm khắc trách mắng như vậy?
Nghĩ đến cảnh tương lai một ngày nào đó Lăng Tiêu phải cung kính gọi Lăng Việt là “Thẩm phán”…
Cảnh tượng đó! Chu San không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Khi Lăng Tiêu quay sang nhìn với ánh mắt dò xét, Chu San nhanh trí chuyển chủ đề: “Anh có thể giúp em xem máy tính được không?”
“…” Lăng Tiêu ngừng một chút, lắc đầu đầy ẩn ý: “Không được.”
Chu San cũng không hỏi thêm, tiếp tục ăn bánh.
Dù sao thì sửa máy tính không phải là việc Lăng Tiêu giỏi, cô chỉ muốn nhanh chóng đổi chủ đề mà thôi.
Thấy cô im lặng Lăng Tiêu gõ nhẹ lên bàn.
Chu San ngẩng lên, trong miệng vẫn đang ngậm bánh, má phồng lên, nhìn anh với vẻ ngây ngô.
Lăng Tiêu: “Em tự xem thì không vi phạm nhưng nếu em mời anh cùng xem thì thuộc vào phạm trù truyền bá.”
Chu San không hiểu, chớp mắt nhìn anh, tiếp tục nhai: “???”
Lăng Tiêu: “Điều 364 của Bộ luật Hình sự, truyền bá nội dung đồi trụy, tìm hiểu thử xem.”
Truyền… bá!!!
Chu San bật dậy như lò xo, vội vàng nuốt miếng bánh trong miệng, lớn tiếng: “Em đã nói rồi, em không xem mấy thứ đó!”
Lăng Tiêu giữ vẻ mặt bình thản, đứng dậy đi đến trước mặt Chu San, cúi đầu nắm lấy cằm cô, hạ người hôn một cái: “Ngọt.”
Rồi anh quay người rời đi.
Chu San muốn đấm anh hai phát nhưng chỉ có thể đá mạnh vào ghế để trút giận.
Đá xong lại phải kéo ghế về chỗ cũ.
Càng tức hơn!
Nếu Lăng Tiêu biết trò đùa này khiến anh phải ngủ một mình tối nay thì dù có thế nào cũng không dám nói ra.
Đến lúc ra cửa mặt Chu San vẫn mang vẻ “người này là ai, không liên quan gì đến tôi”.
Vào thang máy Lăng Tiêu đưa tay định khoác vai Chu San nhưng cô ôm điện thoại chạy sang góc khác.
Lăng Tiêu thở dài bước tới, không biết xấu hổ mà nắm lấy bàn tay nhỏ của cô không chịu buông.
Chu San giãy giụa vài cái nhưng nhận ra sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ nên đành bỏ qua, cô thầm nghĩ màn phản đòn sẽ đến sau.
Ra khỏi thang máy họ đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, bên cạnh là một hàng thùng rác.
Để hưởng ứng phong trào bảo vệ môi trường ban quản lý đã lắp đặt các thùng rác phân loại.
Lăng Tiêu nắm tay Chu San đứng trước mấy thùng rác, ánh mắt lướt qua bốn thùng, đôi mày hơi cau lại.
Chu San nhận ra điều khác lạ, nghiêng đầu hỏi: “Vứt đi chứ.”
Lăng Tiêu từ từ quay đầu, cúi mắt: “Bao cao su thuộc loại rác gì?”
!!!
Chu San lập tức giật tay ra, lùi lại hai bước, nhìn quanh rồi hạ giọng: “Em… em làm sao biết được?”
Lăng Tiêu: “…”
Chu San: “…”
Điện thoại quả là một thứ hữu ích, ứng dụng hỏi đáp lại càng là công cụ tuyệt vời, đặc biệt trong những tình huống thế này.
Cuối cùng, Lăng Tiêu ném rác vào thùng có dòng chữ “Rác thải khác”.
Ánh nắng buổi sớm có màu vàng nhạt.
Giờ cao điểm buổi sáng, mặc dù đường xá đông đúc và tràn ngập sự vội vã nhưng màu vàng nhạt của ánh nắng xuyên qua cửa kính xe lại mang đến cảm giác dịu dàng, mềm mại.
Tóc của Chu San đã dài hơn, gần chạm đến eo, xõa trên vai và lưng che khuất phần cổ.
Cô không để mái, trên trán có một chiếc băng đô mảnh màu đen, kiểu dáng đơn giản, chỉ có một chiếc nơ nhỏ màu trắng sữa viền đen ở bên cạnh, bên dưới là một chữ “a” tinh xảo.
Cả gương mặt cô lộ ra, đôi mắt to long lanh và sống mũi cao thẳng rõ ràng nhưng vì khuôn mặt bầu bĩnh với nét trẻ con nên cô trông ngọt ngào và đáng yêu.
Chu San soi gương, chỉnh lại cổ áo, sợ người khác phát hiện những dấu vết mờ ám.
Xác nhận đã che kín kỹ càng, cô khẽ ho một tiếng.
Vì tò mò, Chu San hỏi: “Lăng Tiêu, thứ đó, anh mua từ khi nào vậy?”
“Cái gì cơ?”
“Thì cái đó! Thứ anh vừa vứt đi ấy!”
“Ồ—” Lăng Tiêu như hiểu ra, làm bộ suy nghĩ một chút, rồi đáp: “Ngày sinh nhật anh.”
Mắt Chu San đảo qua đảo lại.
Cô nhớ lại hôm đó sau khi tắm xong bước ra, khoảng hơn bốn giờ sáng cô nhìn thấy Lăng Tiêu từ ngoài về.
Lúc đó cô còn nghĩ rằng chắc là do cô tỏ tình khiến anh phấn khích đến mức không ngủ được nên mới ra ngoài đi dạo một vòng.
Không ngờ lại là để làm chuyện đó!
Cô nhíu mày, lắp bắp nói: “Hôm đó, em vừa… vừa mới tỏ tình, anh đã… đã… đã…”
Lăng Tiêu chỉ hơi nhướng mày, vẻ mặt không hề có chút áy náy hay bất thường nào.
Chu San bực bội quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cô đặt khuỷu tay lên khung cửa, tay nhỏ che miệng, khóe môi dần cong lên, đôi mắt cũng cong theo.
Buổi tối Chu San và Lăng Tiêu đi ăn trước rồi mới đi xem phim.
Xem xong phim đã là nửa đêm.
Chu San có chút mệt mỏi, dù sao tối qua cũng ngủ không được bao nhiêu, buổi trưa lại bận viết bài nên không kịp chợp mắt. Khi xem phim, cô suýt nữa thì ngủ gật.
Từ đó cô nhận ra một điều: Nếu không có phim nào muốn xem thì đừng mượn cớ hẹn hò mà ép mình xem phim!
Về đến nhà cô không nói một lời mà đi thẳng vào phòng lấy đồ ngủ rồi vào nhà tắm. Động tác nhanh đến mức Lăng Tiêu không có cơ hội xen vào.
Cho đến khi cô mặc đồ ngủ mang theo hơi nước từ phòng tắm bước ra.
Lăng Tiêu nắm lấy cánh tay cô: “Em định đi đâu?”
Chu San đôi mắt lờ đờ mệt mỏi, giọng nói đầy vẻ buồn ngủ: “Đi ngủ, em buồn ngủ lắm rồi.”
“Anh biết em buồn ngủ.” Lăng Tiêu dùng ngón tay xoa nhẹ mắt cô, giọng nói dịu dàng: “Nhưng em đi nhầm hướng rồi.”
Đôi mắt mệt mỏi của Chu San lập tức mở to.
Cô suýt quên mất chuyện này.
Phản đòn của cô!
Chu San vòng tay qua cổ Lăng Tiêu, kiễng chân lên hôn anh một cái.
Khi Lăng Tiêu định đáp lại nụ hôn, cô đẩy anh ra.
Cô dùng tay phải vỗ nhẹ vào ngực anh, nghiêm túc nói: “Em định về phòng kiểm tra máy tính, sợ phát tán nội dung, luật sư Lăng đừng hại em.”
Lăng Tiêu: “…”
Chu San phản đòn đầy đắc ý, mọi mệt mỏi tan biến, đôi mắt sáng bừng.
Nhưng khí thế đó chỉ kéo dài hai giây, trước khi bị Lăng Tiêu véo má và nghiêm nghị dạy dỗ: “Giỏi lắm, giờ em tinh ranh rồi nhỉ.”
Lúc này Chu San không hề sợ anh, hất tay anh ra rồi quay đầu chạy biến.
Sau khi đóng cửa lại Chu San thở phào nhẹ nhõm.
Việc có thể dễ dàng thoát thân như vậy khiến cô hơi không dám tin.
Chu San áp tai vào cửa nghe ngóng một lúc, không nghe thấy tiếng động gì liền leo lên giường.
Cô thực sự mệt, cơ thể cũng hơi không thoải mái, lo rằng đêm nay Lăng Tiêu lại sang, cô không chịu nổi.
Nằm trên giường, vừa nhắm mắt lại cô cảm thấy giường như đang rung lắc.
Tim cô đập nhanh hơn, mở mắt nhìn lên trần nhà.
Rung lắc dần giảm rồi yên tĩnh trở lại.
Khi mắt quen với bóng tối, cô vẫn có thể nhìn thấy đèn chùm còn đang đung đưa.
Lại động đất rồi.
Từ sau trận động đất lớn ở Ngọc Hòa hơn mười năm trước thỉnh thoảng vẫn có dư chấn.
Chu San mở điện thoại, quả nhiên trên mạng xã hội mọi người đang “rung lắc” dữ dội.
Sau khi lướt qua mạng xã hội, Chu San mở trang tin tức, thấy Trung tâm Địa chấn Trung Quốc đã công bố thông báo nhanh, tâm chấn cách thành phố Ngọc Hòa khoảng một trăm cây số, cường độ 4.2 độ Richter.
“Cốc cốc cốc—” Tiếng gõ cửa vang lên.
Chu San cầm điện thoại, đáp một tiếng: “Em muốn ngủ rồi.”
Lăng Tiêu: “San San, động đất đấy.”
“Em biết rồi.”
“Em có sợ không?”
“Không sợ.”
Không gian im lặng trong vài giây.
Lăng Tiêu: “Anh sợ.”
Chu San kéo mền trùm kín đầu, không để ý đến anh.
Lăng Tiêu đợi vài giây, lại gõ cửa: “Vậy em giúp anh bôi thuốc rồi ngủ.”
Thuốc? Thuốc gì?
Chu San nhanh chóng xuống giường, thậm chí không bật đèn, chạy đến mở cửa: “Bôi thuốc gì mà—”
Lời vừa dứt, Chu San chỉ kịp ôm lấy cổ Lăng Tiêu.
Sau khoảnh khắc ngỡ ngàng, cô bắt đầu đập mạnh vào vai anh: “Thả em xuống! Anh đúng là đồ lưu manh! Em không muốn ngủ với anh!”
Lăng Tiêu vốn dĩ chẳng phải người biết nghe lời.
Anh bế cô vào phòng rồi dùng chân đá cửa đóng lại.
Chu San bị đặt ngồi bên mép giường. Trước khi kịp nói gì, cô thấy Lăng Tiêu xoay lưng về phía mình ngồi xổm xuống rồi kéo cổ áo.
Trên vai anh có mấy vết đỏ nổi bật.
Chu San biết mình đã cào anh nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến thế.
Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn cô: “Anh không nhìn thấy, chỉ cảm thấy đau. Em nghĩ có cần bôi thuốc không?”
Bôi thuốc?
Cũng đâu đến mức nghiêm trọng như vậy!
Chu San: “Không nặng đến mức đó đâu.”
“Nhưng anh đau.”
“Anh…” Chu San nhìn những vết đỏ trên vai anh, nuốt lại câu “không biết xấu hổ” và đổi giọng: “Phiền phức quá.”
“Anh đau thật mà.” Lăng Tiêu xoay người, cánh tay vòng qua eo cô, kéo cô nằm xuống giường.
Anh nhấn điều khiển, đèn trong phòng lập tức tắt.
Chu San vừa đẩy anh vừa càu nhàu:
“Luật sư Lăng, anh đau thì liên quan gì đến việc em phải ngủ với anh?”
“Lên tòa anh cũng tìm nguyên nhân và kết quả kiểu lung tung như vậy sao?”
“Anh…”
Lăng Tiêu từ phía sau ôm chặt lấy cô, giữ chặt cả hai tay rồi đặt một nụ hôn ẩm ướt lên gáy cô.
Tim Chu San đập mạnh, giọng cô mềm đi: “Em không muốn đâu, em muốn nghỉ vài ngày.”
Lúc này cô cảm nhận được ngực anh rung nhẹ phía sau lưng.
Anh đang cười.
Lăng Tiêu hôn nhẹ vào vành tai cô, giọng trầm thấp: “Em không muốn gì?”
“!!! Phiền chết đi được.”
“Anh không làm gì đâu, chỉ ôm em ngủ thôi.” Lăng Tiêu đặt một nụ hôn lên tóc cô rồi nói nhẹ nhàng: “Mai đi lấy hành lý ở nhà đồng nghiệp em, tiện thể chuyển hết đồ trong phòng em sang phòng anh.”
Chu San: “…”
“Sau này ngủ chung luôn.”
Chu San: “…”
Không thấy cô trả lời, Lăng Tiêu lại cọ cọ vào cô: “San San, nói gì đi chứ.”
Chu San nuốt nước miếng, bĩu môi: “Anh đè lên tóc em rồi.”
Lăng Tiêu: “…”