Đêm khuya, vắng lặng.
Chu San nhanh chóng đứng dậy chạy đến trước mặt Lăng Tiêu, đứng yên.
Đầu ngón tay trắng nõn của cô hơi run, nhưng vẫn cố làm vẻ bình tĩnh: “Anh phải đứng dậy thì em mới ôm được.”
Lăng Tiêu không động đậy, chỉ nghiêng đầu nhìn cô.
Anh có một đôi mắt sắc bén, dù lúc này đang cười nhưng vẫn mang đến một cảm giác áp bức vô hình.
Chu San cảm thấy như mình đang bị vạch trần ý định xấu nhưng lại không thể thực hiện được.
Cô mím môi, tay dần dần định buông xuống.
Lăng Tiêu vào lúc này bất ngờ vươn tay nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh một cái, Chu San quay người một chút rồi ngồi chéo chân trên đùi anh, cả người ngã vào lòng anh.
Cô như một con chim hoảng sợ, vai run lên, ngay cả cổ cũng co lại.
Hai tay Lăng Tiêu khoanh lại ôm lấy bụng cô, nâng người cô lên một chút, giọng nói trầm ấm từ trên đỉnh đầu cô vang xuống: “Đây không phải là ôm rồi sao?”
Má Chu San ngay lập tức như bị lửa thiêu đốt, trong lòng chỉ có thể hét ba lần “Trời ơi!” để xả nỗi bối rối.
Hừ, Lăng Tiêu trước đây đâu có thế này nhỉ.
Theo như ký ức của cô, ngoài lần anh say rượu hôn cô, anh chưa bao giờ có hành động thân mật nào với cô, ngay cả tay cô anh cũng chưa chính thức nắm qua.
Bây giờ là sao đây???
Người trong lòng không nhúc nhích, co người lại. Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy mi dài của cô đang run lên từng chút một.
Anh lại gần một chút: “San San, người em nóng quá.”
Chu San hít sâu, hai giây sau đáp lại: “Anh cũng nóng.”
Lăng Tiêu “…”
Chưa đầy vài giây sau Chu San đã cảm thấy không thoải mái.
Cô kiễng mũi chân đứng lên, nhẹ nhàng vùng vẫy: “Em hơi nặng một chút, anh ôm như vậy không thoải mái đâu, để em đứng dậy nhé.”
Nhưng vừa mới động đậy Lăng Tiêu đột nhiên mở rộng hai chân, ôm cô sát vào người hơn một chút.
Lần này, chân cô hoàn toàn rời khỏi mặt đất.
“Không nặng.” Giọng anh trầm khàn, nghe như có chút hơi thở gấp.
“Chết mất!” Cứu tôi với!
“Anh từng ôm em rồi, rất thoải mái.”
Lưng Chu San cứng lại: “Khi nào vậy?”
“Lúc chơi trò thoát hiểm.”
Chu San nhớ lại, lần duy nhất chơi trò thoát hiểm đó cô gần như là một con koala bám vào người anh.
“Em thư giãn một chút đi.” Lăng Tiêu thở ra một hơi, tay lại siết chặt thêm: “Em mềm quá.”
Chu San hai tay che mặt nóng bừng, giọng cô nghẹn lại trong cổ họng, phát ra âm thanh nhỏ nhỏ: “Anh đừng nói nữa.”
“Em phải quen dần thôi. Chính em nói muốn nắm tay anh, muốn ôm anh, muốn…”
Anh chưa nói xong Chu San đã quay người, hai tay che miệng anh lại.
Cô không thể để anh nói hết, cô cảm thấy mình như sắp nổ tung.
Lăng Tiêu cũng không giãy giụa, chỉ là ánh mắt từng chút từng chút trượt xuống, đôi mắt đen của anh dừng lại trên môi cô rồi cứ vậy mà nhìn chăm chú.
Chu San đột nhiên có cảm giác sai lầm.
Cô như đang che miệng anh nhưng lại không che được hoàn toàn.
Lăng Tiêu không biết lấy đâu ra một tờ giấy, lau mũi và miệng cô.
Cô che tay lên nửa mặt dưới của anh, tất cả sự chú ý đều dồn vào mắt anh, ánh đèn chiếu sáng làm đôi mắt anh như có ánh sao, cũng làm sáng lên sự dịu dàng của anh.
Sau khi lau sạch sẽ, anh thản nhiên đặt khăn giấy lên bàn ăn, ánh mắt di chuyển lên, tự do nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, hai tay lại ôm lấy eo cô.
Chu San dừng lại, cố gắng mở lời khuyên anh: “Chúng ta từ từ thôi.”
Lăng Tiêu giọng nói bị che trong tay cô, nhưng vẫn rất rõ ràng: “Từ từ thế nào?”
Anh ấy nhướn mày phải một chút: “Em quên chúng ta đã kết hôn rồi à?”
“!!! Nhưng mà không thể ngay hôm nay…” Chu San bình tĩnh lại, rút tay về: “Cái đó thì…”
“Cái nào?” Ánh mắt của anh đầy vẻ trêu chọc rõ ràng.
Chu San cảm thấy như bị trêu đùa, quay mặt đi: “Lăng Tiêu, em không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Lăng Tiêu thấy vậy thì dừng lại, nâng tay lên ôm lấy vai cô, kéo cô vào lòng: “Ôm thêm một phút nữa thôi, rồi anh sẽ thả em ra.”
Chu San thì thầm: “Lâu hơn một chút cũng được.”
“Không được.” Lăng Tiêu nói: “Ngày mai em còn phải đi làm, phải ngủ rồi.”
Thực ra Chu San cảm thấy lúc này ngủ hay thức cả đêm cũng không khác gì nhau, ôm thêm một chút cũng không sao, không cần phải tính toán kỹ như vậy.
Nhưng cô sợ nói ra anh lại trêu cô thêm cả ngày.
Hôm nay tim cô đã đập loạn mấy lần rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy trái tim nhỏ bé của cô sẽ không chịu nổi.
Vì vậy Chu San miễn cưỡng thở dài: “Được rồi.”
Cô cảm thấy ngực Lăng Tiêu hơi rung, cô biết anh đang cười.
Lăng Tiêu làm đúng lời anh nói, sau một phút thì đứng dậy.
Nhưng anh không thả cô ra, mà ôm cô đi vào phòng.
Vẫn là kiểu bế công chúa.
Đây là lần đầu tiên khi Chu San đã lớn được bế kiểu công chúa.
Lăng Tiêu: “Mở cửa.”
“Á?” Chu San vẫn đang ngẩn ngơ trong vòng tay anh, mất mấy giây mới quay lại mở cửa: “Ừ.”
“Mở đèn.”
“Ừ.”
Lăng Tiêu đặt cô ngồi bên giường, còn bản thân cúi người, hai tay chống lên đầu gối, hỏi: “Ngày mai bữa sáng em muốn ăn gì? Anh đi mua.”
Đây là đã được yêu rồi sao?
Trước kia Lăng Tiêu đâu có chủ động hỏi những thứ này!
Chu San trong lòng ngọt ngào, có một cảm giác tự hào như thể đã “chiếm được anh”, nhưng cô vẫn rất quan tâm đến anh: “Chúng ta chia phần bánh còn lại thôi, trong tủ lạnh còn sữa chua.”
“Được.”
Chu San đảo mắt, kéo kéo vạt áo sơ mi của Lăng Tiêu, nhanh chóng tiến lại gần, môi nhẹ nhàng chạm vào má anh.
Rồi co lại như rùa: “Chúc ngủ ngon.”
Lăng Tiêu cứng người một chút rồi nhướn mày đứng dậy đi về phía cửa, nhẹ nhàng nói: “Ừ.”
“???” Chu San mở to mắt, không hiểu: “Chỉ là ừ thôi sao?”
Anh tắt đèn, khi đóng cửa thì để lại một câu: “Em ngủ đi, anh không thể ngủ được.”
Cùng với tiếng cửa đóng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Chu San ngả người ra giường, chìm vào trong mền ấm, ôm lấy gấu hung dữ chặt hơn.
Không thể ngủ?
Ý là sao?
Anh ấy muốn làm gì vậy?
A a a a a a a a a! Không thể nghĩ nữa!!!
Chu San kích động xoa tai gấu hung dữ, cô nhớ lại lúc anh ôm cô.
Cảm giác mình nhỏ bé, hoàn toàn có thể được anh ôm trọn vào lòng, thật thoải mái, thật an toàn.
Lúc này Chu San muốn tìm một người để thổ lộ cảm xúc quá.
Cô lấy điện thoại ra, mở WeChat, tìm đến người bạn thân nhất của mình, Lăng Việt.
Chu San: “Tôi đã chiếm được Lăng Tiêu rồi!”
Lăng Việt, từ nay về sau cậu phải gọi tôi là chị dâu rồi!
Chu San cầm điện thoại cười một lúc bỗng nhiên nhớ ra mình vẫn chưa rửa mặt, chưa tắm rửa.
Haiz, yêu đương mà quên cả những thói quen vệ sinh cơ bản.
Nhưng cô đột nhiên nhận ra người không để ý đến chuyện này không chỉ có mình cô mà còn cả Lăng Tiêu.
Điều này chứng tỏ dù anh ấy có giả vờ thế nào thì giờ đây hai người cũng cùng một giuộc cả thôi.
Chu San bật đèn ngủ ở đầu giường, cầm đồ ngủ rồi bước ra ngoài.
Trong phòng khách chỉ còn một ngọn đèn cửa còn sáng, cô rón rén tiến đến gần cửa phòng của Lăng Tiêu, như một tên trộm dán tai vào nghe nhưng bên trong không có động tĩnh gì.
Không phải nói là không ngủ được sao?
Sao lại ngủ nhanh như thế chứ?
Chu San bĩu môi, quả nhiên miệng lưỡi đàn ông, toàn là lừa dối.
Chu San nhanh chóng tắm rửa, vệ sinh cá nhân, làm cho mình thơm tho sạch sẽ rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Kết quả, đúng lúc thấy Lăng Tiêu đang thay giày ở cửa ra vào.
Trông có vẻ như vừa mới từ ngoài về.
Nửa đêm, đi đâu vậy?
Lăng Tiêu nhìn thấy cô, cũng hơi sững sờ: “Sao vẫn chưa ngủ?”
Chu San: “Em đi tắm.”
Lăng Tiêu rời ánh mắt, bước nhanh về phòng: “Em ngủ sớm đi.”
“???”
Chu San gãi đầu: “Lạ thật.”
Chu San ban đầu nghĩ rằng mình sẽ phấn khích đến mức không ngủ được nhưng cuối cùng lại đánh giá quá cao nhu cầu sinh lý của mình.
Sáng sớm bị đồng hồ báo thức làm phiền tỉnh giấc, mắt cô sưng húp, đầu óc mơ màng, thậm chí không có chút ý thức gì về việc mình đã làm gì trước khi ngủ đêm qua.
Ký ức cuối cùng chỉ dừng lại ở việc cô nhìn thấy Lăng Tiêu kỳ quặc đi từ ngoài về.
Chu San nằm trên giường ngây người một lúc sau đó mới bước ra ngoài rửa mặt.
Lăng Tiêu như thường lệ, đã ngồi ăn sáng, chẳng hề đợi cô.
Chu San rửa mặt xong, ngồi xuống đối diện anh, vừa ăn sáng vừa nghịch điện thoại.
Đột nhiên điện thoại rung lên, là cuộc gọi thoại từ Cố Tinh Trì.
Chu San nhấn nghe, đặt điện thoại trên bàn: “A lô.”
” Chu San, nghe nói hôm nay cậu đi làm, vẫn giờ cũ, chỗ cũ chứ?”
Chu San đột nhiên nhớ ra dạo gần đây Lăng Tiêu không ở nhà cô vẫn đi chung xe với Cố Tinh Trì.
Chu San cười nói: “Không cần đâu, có người đưa tôi đi rồi.”
“Thế thì được, gặp ở công ty nhé.”
“Cảm ơn, gặp ở công ty.” Chu San nói xong, cúp máy rồi tiếp tục ăn bánh ngọt.
Mùi vị mà đêm qua chưa kịp cảm nhận, giờ lại cảm nhận rõ ràng.
Cô cười tít mắt, tự khen: “Em làm ngon đúng không?”
“Giờ cũ? Chỗ cũ?”
Động tác ăn bánh ngọt của Chu San chững lại, ngẩng đầu lên.
Lăng Tiêu không biết từ lúc nào đã đặt điện thoại xuống, anh dựa vào lưng ghế, khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén.
Ồ~ lại làm bộ đây mà!
Chu San nuốt miếng bánh trong miệng, chậm rãi rút một tờ khăn giấy lau miệng: “Đồng nghiệp mới, ở khu chung cư bên cạnh, anh không ở nhà nên em đi chung xe với cậu ấy thôi.”
Chu San cười hì hì: “Giải thích thế này, anh có hài lòng không?”
Lăng Tiêu khẽ cười khẩy: “Anh đâu có ghen, em giải thích làm gì?”
“Ừ ừ ừ.” Chu San gật đầu liên tục, nhưng giọng điệu lại thờ ơ: “Anh không ghen.”
Lăng Tiêu cầm điện thoại lên, không tiếp lời Chu San nữa.
Chu San nhìn anh, tò mò hỏi: “Tối qua anh đi đâu vậy?”
Lăng Tiêu nhíu mày một chút, cất điện thoại vào túi, đứng dậy đi về phòng: “Đi vứt rác.”
Chu San trợn trắng mắt sau lưng anh, vừa cười vừa lẩm bẩm: “Chắc là vui quá không ngủ được, xuống dưới đi dạo thôi.”
Haiz, sức hút chết tiệt của mình mà!
Chu San dọn dẹp bàn xong, đúng lúc Lăng Tiêu thay đồ xong từ phòng bước ra, mặc một chiếc áo sơ mi trắng.
Chu San tự đập vào trán mình, sau đó chạy vội vào trong phòng.
Cô quên mất món quà sinh nhật đã chuẩn bị cho anh.
Cô ôm túi quà bước ra, nhét vào tay Lăng Tiêu, ngẩng đầu, khuôn mặt hiện rõ vẻ “Mau khen em đi”: “Quà sinh nhật.”
“Quả thật hiếm có” Lăng Tiêu mở túi quà, giọng điệu hờ hững: “Hai mươi bảy năm nay, đây là lần đầu tiên.”
“Sau này năm nào cũng có.”
Lăng Tiêu lấy từ trong túi ra một chiếc hộp da màu đen, liếc nhìn Chu San một cái, thấy cô còn háo hức hơn cả anh, không nhịn được cười.
Anh dùng ngón tay mở khóa hộp, bên trong là một chiếc cà vạt màu tối.
Chu San lập tức nhắc lại lời nhân viên tư vấn: “Màu này dễ phối đồ, vừa thể hiện sự nam tính, vừa toát lên khí chất cấm dục, cực kỳ thu hút ánh nhìn.”
Lăng Tiêu: “Khí chất cấm dục?”
“???”
Lăng Tiêu: “Từ khi nào anh cho em ấn tượng đó vậy?”
Mặt Chu San lập tức đỏ bừng, Lăng Tiêu đang ám chỉ cô sao?
Cô khẽ ho một tiếng để che đi sự ngượng ngùng: “Anh có muốn thay cà vạt mới không?”
Lăng Tiêu không nói gì nhưng tay phải đã lấy chiếc cà vạt ra khỏi hộp sau đó đưa hộp lại cho Chu San.
Anh kéo cà vạt cũ ra bằng tay trái, cúi đầu treo chiếc cà vạt mới lên cổ. Sửa lại cổ áo, ngẩng đầu lên bắt đầu thắt nút cà vạt.
Chu San chỉ nhìn anh chăm chú: nhìn cằm sắc nét của anh, nhìn yết hầu nhô lên, nhìn những ngón tay thon dài của anh khéo léo thao tác.
Lăng Tiêu hạ mắt xuống liếc cô một cái: “Nhìn gì vậy?”
“Động tác thắt cà vạt của anh đẹp quá.”
Động tác của Lăng Tiêu khựng lại, yết hầu khẽ di chuyển: “Em biết thắt không?”
“???” Chu San nghĩ vài giây mới phản ứng lại, lắc đầu: “Không biết.”
Lăng Tiêu bật cười khẽ, tiếp tục động tác: “Vậy em tặng quà sinh nhật là để anh biểu diễn cho em xem sao?”
“…” Chu San lườm Lăng Tiêu một cái, quay người bước đi: “Em đi thay đồ.”
Chu San về phòng, mở tủ quần áo, nhìn quanh một lượt rồi lấy ra một chiếc váy denim.
Màu xanh nhạt, dài đến giữa đùi, eo cao, tay bồng, phía sau cổ có một chiếc nơ.
Cô lâu rồi không mặc váy. Một là vì công việc thường xuyên phải ra ngoài, mặc váy không tiện, hai là vì cô vốn thích mặc áo hoodie và áo thun rộng rãi.
Đây là chiếc váy cô mua từ mùa hè năm ngoái, lâu rồi không mặc. Cảm giác đầu tiên khi mặc vào là… chật quá.
Quay về Ngọc Hòa hình như cô thật sự tăng cân rồi.
Chu San buộc tóc kiểu búi củ hành đơn giản, sau đó lấy điện thoại đặt mua một chiếc cân đo tỷ lệ mỡ cơ thể.
Trước khi ra khỏi phòng, cô chỉnh lại tà váy, bước ra ngoài với vẻ mặt bình thản, không thèm nhìn Lăng Tiêu lấy một cái, đi thẳng ra cửa: “Đi thôi.”
Mặc váy nên cô không tiện cúi người, bèn ngồi xổm xuống để đi giày.
Vì lười nên cô chẳng bao giờ buồn tháo dây giày, cứ thế cố xỏ vào.
Điều này khiến cô hơi không vững, người nhỏ cứ lắc lư qua lại.
Bất chợt cánh tay phải của cô bị kéo lên.
Khi nhận ra, Lăng Tiêu đã ngồi xuống tháo dây giày cho cô, sau đó vỗ nhẹ vào mắt cá chân cô: “Nâng chân lên.”
Chu San: “…”