Chu San trở về phòng, bước chân nhanh đến mức gần như chạy, và tiếng đóng cửa vang lên cực kỳ lớn.
Lăng Tiêu khẽ cười, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, nơi ánh sáng từ đèn chiếu xuống tạo thành một vòng tròn tựa như hình bóng của hoa mandala.
(Hoa Mandala không phải là một loài hoa thực vật cụ thể mà là một hình tượng nghệ thuật có nguồn gốc từ Phật giáo và Ấn Độ giáo. Mandala mang ý nghĩa “vòng tròn” trong tiếng Phạn và thường xuất hiện dưới dạng các họa tiết đối xứng được sắp xếp theo vòng tròn, thể hiện sự cân bằng, trật tự và hài hòa của vũ trụ.)
Trong đầu anh vang lên những lời mà Chu San vừa nói:
—— “Luật sư tồn tại không phải để bảo vệ công lý, mà là để bảo vệ sự tôn nghiêm của pháp luật.”
Câu nói ấy khiến anh nhớ đến một vị giáo sư già thời đại học.
Khi biết Lăng Tiêu chuẩn bị tham gia kỳ thi tư pháp, vị giáo sư ấy đã nói với anh rằng: “Luật sư là một nghề rất rèn luyện và mài giũa nhân tính.”
Nghề này liên quan đến lợi ích thiết thân của con người vì vậy trong xã hội luôn có nhiều lời bàn tán, thậm chí là tranh cãi.
Ông nói rằng:
“Pháp luật là một thước đo. Nó lạnh lùng và không nói chuyện nhân tình bởi vì nó cần sự công bằng tuyệt đối.”
“Tất cả logic cảm xúc đều không thể đảm bảo sự công bằng, vì vậy pháp luật mới tồn tại.”
Ông căn dặn Lăng Tiêu:
“Nếu chọn làm luật sư, cậu phải dành cả đời để bảo vệ sự tôn nghiêm của pháp luật.”
Cuối cùng, ông để lại lời nhắn:
“Hãy kiên định niềm tin, hành nghề vì dân, bảo vệ pháp trị, theo đuổi công lý, giữ vững sự trung thực, và làm việc chăm chỉ.”
Những lời ấy Lăng Tiêu luôn khắc ghi trong lòng.
Thế nhưng, để nhanh chóng tạo dựng tên tuổi trong ngành anh buộc phải nhận những vụ án gây tranh cãi. Điều đó khiến anh không thể tránh khỏi việc bị bàn tán, phán xét.
Anh biết rõ những lời người ta nói về mình:
Nào là thực dụng, chỉ biết tiền mà không quan tâm con người; nào là đảo lộn trắng đen.
Khi đã chọn nghề luật sư, anh cũng như các đồng nghiệp khác, đã sớm chuẩn bị tinh thần đối mặt với những lời gièm pha ấy.
Nhiều nhất cũng chỉ là người nói xấu anh nhiều hơn một chút mà thôi.
Những tình huống như hôm nay chỉ là xảy ra nhiều hơn bình thường một chút.
Anh không để tâm. Dù sao anh cũng biết rõ mình đang làm gì là đủ.
Đó là những suy nghĩ của anh trước khi nghe những lời của Chu San.
Khi những lời thấu hiểu đó thoát ra từ miệng cô anh mới nhận ra rằng, mình vẫn để tâm.
Ít nhất, được cô hiểu khiến anh cảm thấy thoải mái và vui vẻ.
Lăng Tiêu nghĩ đến mọi biểu hiện của cô khi nãy, bất giác cúi đầu bật cười khẽ.
Tiếng cười làm rung nhẹ lồng ngực anh một lúc sau mới ngừng lại.
Anh khẽ ngẩng đầu, nhướn mày, ngón tay gõ nhịp chậm rãi lên mặt bàn, lẩm bẩm:
“Cá đã sắp cắn câu sao lại đột ngột thu mồi chứ?”
Động tác tay dừng lại, khóe môi anh lại cong lên, từng chữ một phát ra rành rọt:
“Chu! San! San!”
Chu San lúc này đang cuộn mình trong mền nhắn tin WeChat cho Lăng Việt.
Chu San: “Tôi cảm thấy sắp sụp đổ rồi!”
Rất nhanh, Lăng Việt đã trả lời:
Lăng Việt: “Sao vậy?”
Chu San: “Gần đây mỗi lần đối mặt với anh ấy tim tôi đập nhanh, đầu óc thì quay cuồng, căng thẳng không chịu nổi.”
Lăng Việt: “Cậu sợ cái gì?”
Sợ?
Thực ra không hẳn là sợ!
Chu San giữ nút ghi âm, giải thích:
“Không phải sợ, mà tôi cũng không rõ đó là cảm giác gì. Mỗi lần anh ấy nhìn tôi, tôi chỉ muốn bỏ chạy, muốn ngay lập tức lăn lộn chạy trốn, kiểu như nửa đêm còn có thể vác cả một chiếc xe lửa để thoát thân ấy!”
Lần này, phải hơn một phút sau Lăng Việt mới trả lời.
Lăng Việt: “Cậu đang kỳ thị anh ây à?”
???
Cô làm gì có ý đó?
Cuộc trò chuyện kiểu lời không diễn đạt đúng ý này khiến Chu San phát bực: “Tôi kỳ thị anh ấy khi nào? Tôi chỉ đồng cảm với anh ấy vì yêu mà không được đáp lại thôi! Là đồng cảm!!! Sao nói cứ như tôi là kẻ vong ơn bội nghĩa vậy?”
Lăng Việt: “Đồng cảm thì không cần, cậu chỉ cần hiểu anh ấy hơn là được.”
Chu San: “Tôi còn chưa đủ hiểu sao? Cậu không biết mỗi lần anh ấy nhìn tôi, ánh mắt như muốn xuyên thấu tâm can người ta vậy!”
Lăng Việt: “Coi như làm khó cậu rồi. Tôi sẽ cố gắng về vào dịp Tết Đoan Ngọ, tự mình khuyên nhủ anh ấy.”
Chu San gửi một sticker hình người nằm khóc.
Lăng Việt trả lời bằng một sticker ôm an ủi.
Nhưng Chu San không cảm thấy được an ủi chút nào.
Trong lòng cô vẫn thấy bức bối nói không ra lời, cũng chẳng giải thích được.
Cô thở dài ném điện thoại ra xa, không thèm nhắn lại nữa.
Một lúc sau, điện thoại của cô rung liên tục vài lần.
Cô cầm lên xem thì thấy Khúc Liên Kiệt vừa gửi thông báo trong nhóm công việc về hướng chủ đề tin tức tháng tới.
Nói rằng sẽ kết hợp tuyên truyền về nông thôn mới.
Mọi người bàn tán rôm rả, cuối cùng quyết định nhân dịp mùa thu hoạch lúa mì sẽ đến một thị trấn nhỏ cạnh thành phố Ngọc Hòa để làm một phóng sự thực tế.
Nghe nói sẽ được đi công tác, Chu San lập tức xung phong: “Em đi!”
Cuối cùng nhiệm vụ này được giao cho ba người: Từ Văn Văn, Trạch Hồng Huy và Chu San.
Ba người lập một nhóm nhỏ để thảo luận nội dung và hướng đi của phóng sự.
Chu San phát biểu hăng hái, đây là lần cô bày tỏ ý kiến nhiều nhất từ khi đi làm.
Cô đề nghị nên ở lại thêm vài ngày để quay trọn vẹn quá trình thu hoạch.
Thực ra trong lòng cô chỉ muốn tìm cách trốn đi.
Bỗng có tiếng gõ cửa.
Chu San ló đầu ra khỏi mền: “Gì vậy?”
“San San, thay thuốc!”
Chu San vẫn còn nhớ vẻ mặt ép buộc của Lăng Tiêu khi nãy.
Cô không muốn ra: “Để mai đi, hôm nay em mệt quá rồi.”
“Không được”. Giọng Lăng Tiêu không quá mạnh mẽ nhưng đủ chắc chắn.
Trong đầu Chu San có thể hình dung rõ dáng vẻ anh đang lười biếng tựa vào bức tường trắng bên ngoài, khuôn mặt toát lên vẻ không cho phép cãi lời.
Cô định làm ngơ, giả vờ không nghe thấy.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, kèm theo giọng nói trầm thấp của Lăng Tiêu: “Cho em năm phút để thu xếp tâm trạng rồi ra đây.”
Chu San bực bội, rõ ràng mình mới là người được anh ấy thầm thương sao lại có cảm giác như vai trò bị đảo ngược thế này?
Năm phút sau Chu San ngoan ngoãn bước ra ngoài.
Thấy Lăng Tiêu đã chuẩn bị đầy đủ bông băng, thuốc sát trùng, cô càng bực hơn.
Anh lấy tự tin ở đâu ra mà chắc chắn rằng cô sẽ ra?
Và tại sao cô thực sự lại không có chút cốt khí nào mà ra ngoài như vậy?
Chu San tiện tay cầm một túi đồ ăn vặt ngồi trên sofa, quay lưng về phía Lăng Tiêu, bắt đầu nhâm nhi.
Cô nhận ra không biết từ lúc nào tivi đã được bật lên, đang chiếu một bộ phim tài liệu.
Trên màn hình tối đen, chỉ có ánh sáng lắc lư từ một chiếc đèn xách tay, đôi chân của một người đàn ông bước đi trong bụi cỏ dày.
Giọng thuyết minh trầm ấm và nghiêm túc vang lên:
“Khi chúng ta đến một vùng nước xa lạ, không biết đâu là nơi có nhiều cá, thì…”
Thì ra đây là một bộ phim tài liệu dạy câu cá.
Cảnh quay chuyển dần đến một ao nước lấp lánh ánh sáng, người đàn ông trong hình lấy ra một loạt mồi câu, sắp xếp gọn gàng.
Giọng thuyết minh tiếp tục:
“Muốn câu cá thành công, mồi câu là yếu tố cực kỳ quan trọng. Mỗi loại cá có sở thích ăn mồi khác nhau, cần chọn đúng loại để đạt hiệu quả.
Sự kiên nhẫn cũng rất quan trọng. Bỏ dở giữa chừng thì mãi mãi không thể câu được cá.
Phải học cách ‘thuần phục’ cá. Người câu cần biết cách ‘nhường’, tránh đối đầu trực diện, tận dụng lực, giống như trong võ thuật – lấy lực địch chế lực ta.
Nhất định không được nóng vội kéo cá lên bờ.”
Xem được một lúc Chu San khẽ mở miệng, lẩm bẩm:
“Thật sự câu được rồi.”
“Học được chưa?”
Chu San giật mình, khẽ quay đầu lại: “Cái gì cơ?”
Lăng Tiêu: “Học được cách câu cá chưa?”
“Em đâu có thích câu cá, sao phải học?”
Lăng Tiêu vừa dán băng lên cánh tay cô vừa kéo dài giọng hỏi: “Không thích à?”
Chu San hơi nhíu mày, nghe giọng điệu của Lăng Tiêu, không lẽ cô đã từng thể hiện là mình thích câu cá sao?
Chắc chắn là không.
Cô từ trước đến nay chưa bao giờ câu cá.
Khi thấy Lăng Tiêu bắt đầu thu dọn hộp thuốc, Chu San đứng dậy từ trên sofa, ngáp dài rồi đi về phòng.
Cô muốn ngủ thật ngon để chuẩn bị cho chuyến công tác sắp tới với tinh thần tốt nhất.
Nhóm biên tập nhanh chóng xác định được hướng quay và Chu San bắt đầu chuyến công tác kéo dài một tuần.
Họ đã quay lại cảnh máy gặt đập liên hợp thu hoạch lúa mì.
Quay lại cảnh lúa mì được phơi khô.
Quay lại cảnh giao dịch bán lúa mì.
Thời gian quay kéo dài một chút, và khi họ trở lại Ngọc Hòa thì đã là tháng 6.
Chu San về đến nhà đá đôi dép lê ra rồi ngã lưng ra thảm trong phòng khách.
Cô mệt mỏi quá, chỉ cảm thấy như mọi sức lực trong người đã bị rút hết, không thể nhúc nhích một ngón tay.
Đây đâu phải quay phim mà là một trải nghiệm nông dân sâu sắc.
Không chỉ giúp làm nông, cô còn phải trông trẻ cho nhân vật chính mấy ngày.
Chu San nhắm mắt lại, thầm nghĩ chỉ nằm một chút thôi, năm phút là được.
Lăng Tiêu về nhà đã là lúc nửa đêm.
Tối nay anh tăng ca, nghĩ rằng Chu San không có nhà nên không muốn về.
Anh đã nằm trong phòng nghỉ ở văn phòng nhưng không thể ngủ được, trằn trọc mãi.
Những ngày qua anh đã quen với việc về nhà để ngủ.
Lăng Tiêu cứ thế không chút lý do lại lái xe về nhà lúc nửa đêm.
Anh mở cửa thấy có đèn, lập tức đoán Chu San đã về.
Lăng Tiêu khẽ cười, không ngờ còn có một bất ngờ.
Anh thay giày xong, vừa bước được vài bước thì đã thấy bóng dáng Chu San.
Cô cuộn tròn chân nằm nghiêng trên thảm. Vì nằm nghiêng, gương mặt tròn trịa của cô bị ép lên trông thật dễ thương.
Lăng Tiêu nhíu mày, phản ứng đầu tiên của anh là, không lẽ cô lại uống say?
Anh lại gần ngửi thử, xác định không có mùi rượu rồi mới từ từ ngồi xuống sofa.
Lăng Tiêu nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Chu San, từng chút một dừng lại ở đôi lông mày dài, mi mắt cong, sống mũi thẳng, cuối cùng là bờ môi hơi cong lên.
Đèn đứng bên sofa phát ra ánh sáng vàng ấm, lúc này chiếu vào khuôn mặt Lăng Tiêu khiến những đường nét càng thêm rõ ràng.
Ánh sáng dịu dàng như vậy cũng không làm anh thêm chút nào dịu dàng, đặc biệt là khi anh nhíu mày, vẻ u ám và ngang tàng hoàn toàn tự nhiên.
Anh từ từ vén tay áo sơ mi lên rồi mở hai chiếc cúc áo ở cổ.
Nhìn một lúc anh đứng dậy, bước tới ngồi xuống bên cạnh Chu San.
Lăng Tiêu tay chống lên thái dương, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Chu San.
Tóc cô được buộc gọn gàng lên trên tạo thành một búi, trên vành tai là một chiếc khuyên tai hình trái tim màu xanh lá.
Cô không có tóc mái, vết thương trên trán nhìn kỹ mới thấy được.
Làn da cô vốn đã trắng, dưới ánh đèn giờ trông gần như trong suốt như ngọc bạch ngà cao cấp.
Vì vậy vết muỗi cắn cỡ móng tay ở giữa má đặc biệt nổi bật.
Lăng Tiêu chớp mắt một cái, ánh mắt lướt xuống.
Cô ấy mặc một chiếc áo thun rộng, phía dưới là quần short màu đen, ống quần hơi xòe và thu lại ở cổ quần, nhìn giống như nụ hoa, làm nổi bật đôi chân dài và trắng của cô.
Cô cũng có một vết muỗi cắn trên cổ.
Chân tay cũng có một số vết muỗi cắn rải rác.
Lăng Tiêu nuốt nước bọt, hiếm khi có cơ hội yên tĩnh như thế này để nhìn cô.
Nhưng anh vẫn rút lại ánh mắt nóng bỏng rồi đưa tay lấy chiếc mền trên ghế sofa đắp lên người Chu San.
Chu San bị tiếng động làm giật mình, lẩm bẩm mấy lời rồi nhíu mày.
Cô đưa tay từ trong mền ra, vòng qua vai, với tay một cách đầy mục đích để gãi vào vị trí vai phải phía sau.
Lăng Tiêu lập tức nắm lấy tay cô.
Chu San khó chịu giãy giụa vài cái rồi từ từ mở mắt.
Ánh mắt cô mơ màng không có tiêu điểm, cô chớp mắt mấy lần.
Cô nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu vài giây, mắt dần mở to rồi cúi xuống nhìn tay mình bị nắm chặt, đầu gối cô bỗng run lên.
Cô khẽ hỏi: “Anh… anh làm gì vậy?”
“Em muốn để lại sẹo sao?”
“???”
“Vết thương ngứa lắm phải không?”
Chu San suy nghĩ một lúc mới phản ứng lại rồi rút tay về “Tối nay ngứa lắm.”
Lăng Tiêu đứng dậy, không lâu sau anh lấy ra một lọ thuốc mỡ.
Chu San đã ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào chiếc mền vắt trên eo mà thất thần.
Cô vẫn còn rất mệt, cảm thấy toàn thân không có sức lực, chỉ còn mi mắt là có thể động đậy một chút.
Lăng Tiêu quỳ xuống, giọng điệu lạnh lùng: “Quay lại đi.”
Câu này Chu San nghe đã rất nhiều lần, cô không hề nghi ngờ mà chỉ hơi xoay người rồi mệt mỏi nằm sấp xuống bàn trà.
Lăng Tiêu kéo cổ áo cô xuống một chút, vết thương lộ ra màu đỏ nhìn vẫn còn rất rõ.
Anh nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên vết thương.
Cảm giác mát lạnh khiến Chu San từ từ tỉnh lại.
Cô đặt cằm lên cánh tay, nghiêng đầu một chút, giọng điệu có phần u sầu: “Em chưa tắm.”
Lăng Tiêu ngừng lại một chút rồi nói: “Vậy lát nữa anh sẽ bôi lại cho em.”
Lời này Chu San hiểu là lần bôi thuốc này sẽ tạm dừng, đợi cô tắm xong rồi bôi tiếp.
Cô chống tay xuống sàn cố gắng đứng lên, nhưng khi tay vừa dùng sức thì lại ngồi phịch xuống.
“Giờ cũng bôi đi, kẻo em gãi trầy mất.”
Chu San: “…”
“Vết muỗi cắn cũng có thể bôi thuốc, sẽ hết ngứa.”
Chu San lại nằm sấp xuống bàn trà, lười biếng đáp một tiếng “Ừ.”
Tháng 6, nhóm biên tập phải dành thời gian quảng bá cho “nông thôn mới” nên bắt đầu có thời gian rảnh.
Trong thời gian này Chu San lại thường xuyên nhớ đến Phương Tâm Nặc.
Nhưng cô hiểu rằng nếu Phương Tâm Nặc không muốn phản kháng thì ý muốn cứu người của cô cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Cô chỉ có thể nhân lúc rảnh rỗi lật đi lật lại tài liệu phỏng vấn của Dương Mậu Học, hy vọng có thể tìm ra cách giúp đỡ Phương Tâm Nặc từ những hướng khác.
Xem đi xem lại mấy lần cô cảm thấy Dương Mậu Học là một người đầy mâu thuẫn mà người bình thường khó có thể hiểu được.
Sao có thể có người không ngần ngại mạo hiểm tính mạng làm việc tốt nhưng lại có hành động ngược đãi vợ mình ngay trong nhà?
Cô nhớ đến lời dì nói về tính cách diễn xuất, nhưng việc này quả thật quá mức.
Chỉ để tạo dựng hình ảnh tốt đẹp mà lấy mạng sống ra để làm việc tốt?
Càng nghĩ cô càng không thể hiểu nổi.
Chu San chợt nghĩ tới công trình nghiên cứu của dì mình suốt bao năm qua nên xin rất nhiều tài liệu nghiên cứu về tâm lý, nhân cách, bản chất con người.
Đúng lúc cô đang xem tài liệu thì điện thoại của cô reo lên với một tin nhắn từ một số không lưu.
“Chị là Phương Tâm Nặc, chị xin em giúp chị, đừng trả lời tin nhắn!”
Chu San tim như thắt lại.
Phương Tâm Nặc đã sẵn sàng phản kháng rồi sao?